Duyên

Chương 3: Gặp gỡ

Dương Xỉ

22/07/2017

Trúc Lâm sơn trang.

- Ông ngoại! Ông ngoại ơi!

Thượng tiên Trúc Thanh Như đang ngồi thiền trong phòng thì nghe thấy tiếng gọi của hai đứa cháu ngoại. Ông bèn ra ngoài xem có chuyện gì.

- Tiểu Nghê, Tiểu Thất, hai đứa nhà ngươi muốn làm loạn à?

- Ông ngoại, ông xem chúng cháu đưa ai về nhà đây.

Nói xong, Trúc Khinh Nghê và Trúc Tiểu Thất liền kéo người lên trước. Thượng tiên nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi trước mặt, đôi mắt sáng lên như nhận ra điều gì rồi lâp tức tối sầm lại. Ông quay lưng lại, phất tay áo thụng :

- Đi đi. Ta không quen biết ngươi.

Trúc Lâm bình tĩnh nói :

- Tôi biết ông đoán ra được tôi là ai rồi, cũng không muốn nhận tôi. Nhưng mẹ tôi đã mất, cha tôi bệnh tật quấn thân cũng không gắng gượng được nữa. - Nàng lấy ngọc bội ra cho ông thấy - Sáng nay cha tôi đưa tôi thứ này, muốn tôi trở về Trúc gia hai trăm năm về trước, ông nói đây cũng là di nguyện của mẹ tôi.

Lời trúng tâm can, Thượng tiên không biết phải nói gì. Ông quay lại nhìn Trúc Lâm hồi lâu. Dung mạo nàng xinh đẹp giống mẹ, lại mang phong thái khí chất của tên thư sinh cha nàng. Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng, ánh mắt lại phẳng lặng trầm tĩnh. Dường như mười sáu năm qua nàng sống cũng không dễ dàng gì.

Thượng tiên thở dài. Đã mười sáu năm rồi.

Hoà Nhi, ngày đó con kiên quyết trốn đi theo hắn, kết cục lại ra đi quá sớm. Con để đứa cháu gái này về tìm ta, phải chăng là muốn xin ta tha lỗi?

- Vào phòng ta nói chuyện.

Trúc Lâm theo Thượng tiên vào trong phòng ông, đứng đối diện với ông, vẻ mặt vẫn bình thản không hề sợ hãi. Thượng tiên nheo mắt nhìn. Tên thư sinh cha nàng ngày xưa cũng không hề sợ hãi ông, thẳng lưng mà nói muốn sống với Hoà Nhi của ông cả đời. Đúng là cha nào con ấy, không chịu cúi đầu nịnh bợ ai.

Ông tự rót cho mình một chén trà nguội, hớp một ngụm, cũng không bảo nàng ngồi mà hỏi thẳng :

- Ngươi tên là gì?

- Tôi tên Trúc Lâm.

Trúc Lâm. Thượng tiên cười thầm trong bụng. Thì ra Hoà Nhi của ông còn nhớ đến cái nhà này mới lấy tên sơn trang đặt cho con. Còn chồng nàng đã rộng lượng để con theo họ mẹ như vậy, cũng xem như thật lòng thật dạ với nàng.

- Ngươi biết rõ ta, cũng biết rõ nơi này như vậy, là do cha mẹ ngươi đã kể cho ngươi nghe phải không?

Trúc Lâm gật đầu đáp:

- Cha mẹ luôn muốn tôi biết rõ gốc gác của mình. Mẹ thường xuyên nhắc đến ông, khi tôi còn bé bà vẫn dặn dò sau này phải trở về tạ tội với ông thay cho mẹ. - Giọng nàng trầm xuống, đem Xuyên Không ngọc bội đặt lên bàn trà của Thượng tiên - Thứ này, sau khi mẹ mất thì cha tôi thay mẹ tôi giữ gìn, sáng nay tôi mới biết về nó. Cha tôi dặn phải đem về trả lại Trúc gia.

Thượng tiên cầm lấy bảo vật của Trúc gia, đem cất vào một cái hộp gỗ xoan nhỏ rồi mới hỏi nàng :



- Trúc Lâm, nếu cha mẹ ngươi đã muốn ngươi quay về tạ tội với ta, vậy ngươi định tạ tội thế nào đây?

- Ông muốn tôi tạ tội thế nào đều được hết.

Thượng tiên vuốt râu gật gù :

- Xem ra cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi không tồi, rất có khí chất. Từ nay ngươi ở lại Trúc Lâm sơn trang, đợi ta nghĩ kĩ rồi sẽ nói với ngươi nên tạ lỗi như thế nào.

Trúc Lâm không có ý kiến, lẳng lặng đồng ý.

Từ sau hôm đó, nàng lưu lại Trúc gia. Người nhà họ Trúc đối xử khá tốt với nàng. Hai người chị gái của mẹ nàng đều ngưỡng mộ mẹ nàng dám theo đuổi hạnh phúc của đời mình, dệt nên một tình yêu đẹp như thế, vậy nên rất quý nàng.

Khinh Nghê và Tiểu Thất cũng rất thích nàng, ngày nào cũng lén lút rủ nàng đi chơi nên bê trễ chuyện học hành tu tiên.

Trước lòng nhiệt tình của Trúc gia, Trúc Lâm dần dần mềm lòng. Mặc dù ngoài mặt nàng không tỏ ra quá thân thiết với ai, nhưng trong lòng nàng dấy lên cảm giác ấm áp. Đôi lúc, hai đứa Khinh Nghê, Tiểu Thất còn bắt gặp nàng lơ đãng khẽ cười. Có thể nhận ra được, từ khi tới đây, tâm trạng nàng đã thả lỏng rất nhiều.

Một ngày, Khinh Ngê và Tiểu Thất trốn đi chơi, kéo theo Trúc Lâm vào rừng trúc. Hai đứa không thiếu trò cho nàng chơi, hôm nay còn muốn dạy nàng tập võ.

Hai đứa được học võ nghệ đã mấy năm, nhưng do mải chơi nên lĩnh hội không sâu. Đem mấy ngón võ mèo cào của chúng đi doạ người thì còn được, chứ nếu gặp phải cao thủ thì chỉ còn nước xách dép bỏ chạy. Tuy nhiên với gốc rễ dòng tiên của Trúc Lâm, muốn học võ nghệ cơ bản để phòng thân cũng không khó lắm.

Cứ thế một tuần rồi hai tuần, Trúc Lâm học tốt nên đã nắm được võ thuật căn bản. Thấy nàng nhanh nhẹn tinh tường, lại có vẻ hứng thú với chiêu ám khí bằng lá trúc mà chị em Khinh Nghê từng dùng, chúng liền hướng dẫn nàng học ám khí.

Trúc Lâm quả thật có duyên với ám khí, chỉ trong vòng một tuần mà đã dần dần thành thạo dùng ám khí từ viên đá, kim châm cho đến lá trúc. Cho đến giờ nàng dùng lá trúc cũng thuận tay hơn nhiều rồi.

Giờ đang là trung tuần tháng chín, thời tiết mùa thu mát mẻ. Trúc Lâm đếm ngày mới nhận ra mình đã ở đây tròn tháng. Trúc gia cũng tự nhiên mà tiếp nhận nàng ở lại lâu như vậy. Duy chỉ có Thượng tiên Trúc Thanh Như là vẫn chưa đả động tới chuyện muốn nàng tạ lỗi như thế nào.

Nàng cũng không vội, ngày ngày theo hai chị em Khinh Nghê đi chơi khắp núi.

Tiểu Thất vốn là đứa lười học, võ nghệ không tiến bộ nổi, vì vậy nhìn Trúc Lâm phi lá trúc chẳng hề chớp mắt một cái mà khâm phục. Cậu chàng luôn không thiếu trò nghịch ngợm. Mỗi ngày đều muốn thử thách Trúc Lâm, hôm thì đòi nàng bắn chim, hôm lại muốn nàng bắt cá. Cũng nhờ vậy mà tài nghệ của nàng càng ngày càng tiến bộ hơn nữa.

-Trúc Lâm, hay là hôm nay ngươi thử phi lấy ba cái lá trúc rơi đi? - Tiểu Thất nhảy nhót trước mặt nàng, khoa chân múa tay đòi thử thách - Cha ta nói ông từng gặp mấy cao thủ võ lâm có thể dùng một mũi tên bắn chết ba con chim bay cùng lúc. Ta thấy không nỡ giết chim, hay là găm lá trúc thay thế vậy. Mà ta nói, rừng trúc nhiều lá như vậy, găm trúng ba chiếc mới tài nha!

Trúc Lâm im lặng quan sát xung quanh. Nàng nhắm mắt, thở nhẹ nhàng, chuyên tâm thu hết tiếng động vào tai. Ngón thon dài vuốt nhẹ lá trúc, sau đó dứt khoát phi chéo lên không trung. Lúc mở mắt ra nhìn, chiếc lá trúc của nàng đã găm theo mấy chiếc lá khác rơi xuống đất.

Khinh Nghê đi tới nhặt lá lên cẩn thận xem xét, mắt bồ câu mở to :

- Tiểu Thất! Tiểu Thất! Qua đây! Xem này, quả thật là găm trúng ba chiếc lá!

Tiểu Thất kinh ngạc chạy đến, lật đi lật lại thấy đúng là như thế, liền quay đầu nhìn Trúc Lâm, lông mày nhướn cao :

- Trúc Lâm, ngươi làm thế nào vậy ?

Trúc Lâm chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi nhún vai nói:

- Ta cũng không chắc. Có lẽ là nhờ linh tính.



Nàng lại nghĩ nghĩ một lát, trong lòng vẫn có hơi khó tin bản thân làm được thế, bèn nhặt cái lá khác lên cẩn thận phi lại lần nữa. Lần này cũng găm chính xác ba chiếc lá, thực sự làm bọn Khinh Nghê phục sát đất.

Từ phía xa, Thượng tiên thấy cảnh tượng ấy thì mỉm cười vuốt chòm râu bạc lưa thưa. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Hoà Nhi, con gái con xem ra đã vượt qua cả con ngày đó rồi. Đứa trẻ ưu tú như vậy, bỏ phí tuổi trẻ để tu tiên quả thật không đáng. Lời tạ lỗi này của con thật khiến ta khó xử.

Thượng tiên còn đang mải nghĩ ngợi thì trước mặt bỗng vang lên tiếng đao kiếm chát chúa. Bọn Khinh Nghê cũng bị tiếng động thu hút, nheo mắt nhìn về phía đó.

Rừng trúc thường ngày yên tĩnh nhanh chóng xuất hiện một toán người lạ. Năm tên kiếm khách giang hồ bịt mặt, vận đồ đen đang vây đánh một thanh niên áo trắng. Nhìn qua cũng biết thanh niên kia bị dồn vào thế yếu, trên người lại loang lổ vết máu trông vô cùng thảm hại. Hắn vẫn đang cố sức dùng kiếm chống đỡ, nhưng chỉ e chẳng cầm cự được bao lâu.

- Gần đây rừng trúc này náo nhiệt nhỉ? - Tiểu Thất khoanh tay chăm chú nhìn cục diện trước mắt, nhưng xem ra không có ý xen vào ân oán giữa bọn họ.

Khinh Nghê cười khinh khỉnh :

- Năm tên vây giết một kẻ sắp chết, giang hồ ngoài kia đúng là loạn. - Nàng đảo mắt một vòng như suy nghĩ gì đó, lại khều khều tay Trúc Lâm - Trúc Lâm này, hay là ngươi giết năm tên kia đi? Cứu gã áo trắng ấy.

Trúc Lâm nghe vậy, ngước mắt nhìn. Đáy mắt nàng bình thản như thể đây không phải chuyện mạng người mà chỉ là chuyện nắng mưa thường ngày :

- Ta với hắn không quen biết, cớ gì phải cứu?

- Ấy, Trúc Lâm, ngươi không tu tiên mà còn máu lạnh hơn chúng ta nữa - Tiểu Thất kinh hoảng nhìn nàng. Cậu chàng mới chỉ biết đám tiên nhân trên trời đều không màng thế sự, coi sinh tử như phù du. Nào ngờ Trúc Lâm nàng còn lạnh nhạt thờ ơ hơn cả tiên nhân trên trời.

Trúc Lâm nhướng mày :

- Từ nhỏ ta đã bị coi là yêu quái, người biết được đều muốn diệt trừ. Việc gì ta phải nhúng tay vào chuyện sống chết của bọn họ? - Dừng một lát, nàng vuốt ve lá trúc trong tay, phi vào một thân cây trúc gần đấy - Vả lại trên người các ngươi đều có độc, muốn dùng lá trúc độc giết người chỉ là chuyện cỏn con. Không đến lượt ta ra tay.

Dứt lời, Trúc Lâm dứt khoát quay người trở về. Vừa bước được vài bước liền nhận ra Thượng tiên Trúc Thanh Như đứng gần đấy tự bao giờ. Nàng hơi ngừng lại, mở miệng chào một tiếng rồi mới bước tiếp. Nhưng Thượng tiên lại không muốn nàng bỏ về.

Ông nhìn thanh niên áo trắng sắp không chống cự nổi, nói với nàng :

- Cứu hắn đi. Coi như đây là việc đầu tiên ta muốn ngươi làm để thay mẹ ngươi tạ lỗi.

Trúc Lâm nghe vậy bèn dừng bước, nhìn ông một cái thăm dò như để xác nhận lại :

- Chỉ cần giết đám kiếm khách đó thôi là được ư?

- Trước mắt cứ như vậy đã.

Trúc Lâm khẽ gật đầu, quay lại nhặt lấy năm chiếc lá trúc. Nàng vuốt lên mặt lá một lượt để độc tính trên người nàng bám lên trên, sau đó liền phi thẳng về phía bọn họ đang đánh nhau kịch liệt. Ngay lập tức năm tên kiếm khách áo đen trúng độc chết.

Người thanh niên vận đồ trắng kia kinh ngạc nhìn năm tên kiếm khách sắp giết được mình đột nhiên trào máu đen mà chết, lại thoáng nghe tiếng động bên kia, liền quay lại nhìn. Hắn nhíu mày nhìn thấy một ông già khoác áo thiên thanh đang bước tới, phía sau còn có hai người trẻ tuổi đi cùng. Duy chỉ có một thiếu nữ dáng dấp nhỏ bé, chỉ nhìn hắn một cái đã lạnh nhạt phất áo bỏ đi.

Hắn ôm vết thương nhức nhối đang rỉ máu trước ngực, đầu óc choáng váng, cứ thế nặng nề lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook