Chương 49
Wolf
08/04/2024
Đường Hinh Duyệt ôm bó hoa to trong tay mà trong lòng vô cùng hạnh phúc. Suốt dọc đường khi di chuyển đến nhà hàng ăn tối, Đường Hinh Duyệt vẫn giữ khư khư bó hoa trên tay, miệng không thể ngừng cười được.
“Em thấy sao?”
“Em hạnh phúc lắm.”
“Thế đã sẵn sàng về làm người phụ nữ của anh chưa?”
“Thế trước giờ em không phải người phụ nữ của anh à?”
“Ý anh không phải thế. Nhưng bây giờ anh đã có thể cho em một danh phận đàng hoàng và anh cảm thấy vui vì điều đó.”
“Thế bây giờ và lúc trước có khác gì nhau không?”
“Cưới anh em sẽ có tất cả.” Phó Dịch Thần khẳng định.
“Ồ.”
Đường Hinh Duyệt rất trân trọng những gì Phó Dịch Thần đem đến cho cô dù là những thứ nhỏ nhặt nhất nhưng cũng chính vì những điều ấy mà cô thêm yêu anh nhiều hơn, trân trọng những giây được ở bên cạnh anh.
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa cả hai đến nhà hàng đã được Phó Dịch Thần đặt từ trước để dùng bữa. Bàn ăn của cả hai là ở một căn phòng VIP mang lại sự riêng tư cho cả hai. Bàn ăn cũng được nhân viên nhà hàng trang trí tỉ mỉ với nến và hoa tươi.
Phó Dịch Thần kéo ghế cho cô ngồi vào bàn ăn. Thức ăn cũng được ăn chuẩn bị đầy đủ. Yêu đương với Đường Hinh Duyệt được một thời gian nên khẩu vị và sở thích ăn uống của cô như thế nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cả hai cùng nhau dùng bữa rồi lại cùng nhau đi dạo ngắm thành phố về đêm. Tâm trạng của cả hai lúc này vô cùng khó tả, có một chút hạnh phúc, một chút gì đó rất đặc biệt, rất khác so với những lần hẹn hò của cả hai trước đây.
Thành phố được thắp sáng một cách rực rỡ nhưng cũng vô cùng chừng mực, đủ để làm nên một Paris by night sang trọng và lấp lánh. Những công trình kiến trúc được chiếu sáng theo một hệ thống đèn có tính toán, làm toát lên những góc huy hoàng trên cái nền đêm đen vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng Paris về đêm không chỉ có đèn, có nhạc, có tiếng nói cười của những du khách thập phương. Paris ôm trọn vào lòng những góc khuất, những ngõ nhỏ, những con người âm thầm lao động dưới ánh đèn đêm.
Mãi đến khi trở về khách sạn, Đường Hinh Duyệt vẫn cứ ôm khư khư bó hoa Phó Dịch Thần tặng trên tay, không hề có ý định đưa cho bất kỳ ai cầm giúp.
“Em không thấy nặng sao? Cầm mãi như vậy?”
Đường Hinh Duyệt không hề cảm thấy nặng, ngược lại còn vô cùng phấn khích đáp: “Không nặng.”
Những rất nhanh gương mặt của cô liền ỉu xìu: “Nhưng bó hoa to thế này làm sao em mang về nước được bây giờ?”
Phó Dịch Thần phì cười: “Nếu em thích thì ngày nào cũng sẽ có hoa cho em, như vậy đã được rồi chứ?”
“Nhưng em chỉ muốn bó này.”
Phó Dịch Thần cũng phải đau đầu với mong muốn của Đường Hinh Duyệt, cô cũng thật biết cách làm khó anh mà.
“Tại sao?”
“Anh không thấy bó hoa này rất đặc biệt sao? Nó đánh dấu mối quan hệ của chúng ta đã bước sang một trang mới rồi còn gì.”
“Vui không?”
“Đương nhiên. Sau này không phải lương của em sẽ được nhân đôi sao?”
“Không chỉ nhân đôi mà tất cả tài sản của anh, sau này đều là của Đường Hinh Duyệt em. Cả tấm thân đẹp trai này cũng là của em.”
Đường Hinh Duyệt đưa tay đánh nhẹ vào người anh: “Đang ở nơi công cộng đấy, anh giữ tự trọng một xíu được không hả?”
“Tự trọng là cái gì? Có giúp anh có được em không?”
Đường Hinh Duyệt cũng phải chịu thua, cô lắc đầu ngán ngẩm trước lý do của anh: “Không nói chuyện với anh nữa. Anh chỉ giỏi đào hố chôn em là giỏi thôi.”
“Anh giỏi nhiều cái mà em không để ý đấy thôi. Ví dụ như anh có thể khiến em…” Phó Dịch Thần ghé sát vào tai cô, giọng điệu cực kỳ gian manh.
“Anh ngậm miệng lại cho em.”
“Anh đã nói gì đâu. Em xấu hổ cái gì chứ?”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên không đáp lời anh, cứ như vậy ôm bó hoa đi về hướng khách sạn. Thân hình nhỏ nhắn của cô ôm một bó hoa to làm nổi bật cả một góc phố. Phó Dịch Thần đi chầm chập phía sau, ngẩn ngơ đưa mắt nhìn dáng vẻ của người con gái anh yêu.
Những ngày sau đó, Phó Dịch Thần luôn dành toàn bộ quỹ thời gian dành cho Đường Hinh Duyệt, cùng cô khám phá đất nước Pháp xinh đẹp.
Cả hai hẹn hôm nay sẽ cùng nhau đón bình minh nên từ rất sớm Đường Hinh Duyệt đã thức giấc để chuẩn bị.
Phó Dịch Thần và Đường Hinh Duyệt chọn đón bình minh ở Nhà thờ Đức Bà nên từ rất sớm cả hai đã có mặt ở đây, đợi chờ mặt trời ló rạng. Ngắm bình minh ở Nhà thờ Đức Bà là một loại trải nghiệm đầy mê hoặc. Khi bình minh lên, hình bóng của nhà thờ tương phản hoàn toàn với ánh sáng nối nổi.
Cả hai chọn cho mình một vị trí để ngồi, cùng nhau nhâm nhi ly cà phê sáng rồi lại cùng nhau chờ đợi đón ánh bình minh, chào mừng một ngày mới tại đất nước xinh đẹp này.
Đường Hinh Duyệt tựa đầu vào vai anh, giọng thủ thỉ: “Anh thấy chúng ta của bây giờ với chúng ta của ngày trước có khác nhau không?”
“Khác chứ.”
“Khác như thế nào ạ?”
Phó Dịch Thần chẳng nói chẳng rằng, anh cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Đường Hinh Duyệt giơ lên. Ánh mặt trời chiếu vào khiến chiếc nhẫn thêm phần lấp lánh.
“Từ lúc em đồng ý cho anh đeo chiếc nhẫn này vào tay em thì anh đã xác định sau này mình phải có trách nhiệm với em nhiều hơn nữa. Anh biết là mình còn cần phải học hỏi rất nhiều thứ thì mới có thể cùng em xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.”
“Cảm ơn anh đã chọn em.”
“Anh phải cảm ơn em mới phải. Cảm ơn em đã cho anh có cơ hội để ở bên cạnh em, lo lắng cho em.”
Đường Hinh Duyệt vòng tay ôm lấy Phó Dịch Thần, giọng nói chứa đựng đầy sự hạnh phúc: “Em hy vọng chúng ta sẽ mãi bên cạnh nhau như thế này.”
“Chắc chắn rồi.”
Phó Dịch Thần cực kỳ yêu thương và cưng chiều Đường Hinh Duyệt. Hơn ai hết, anh hiểu tính cách của người anh yêu, cô luôn biết cứng rắn đúng chỗ và dịu dàng đúng lúc, không bao giờ khiến anh phải khó xử hay mất mặt trước mọi người, cô luôn biết cách dung hòa mọi thứ. Có lẽ chính vì điều ấy mà anh càng thêm yêu thương và trân trọng người con gái này.
Những ngày cả hai ở lại Pháp, chỉ cần Đường Hinh Duyệt muốn đi đâu, Phó Dịch Thần liền vui vẻ đồng ý, cùng cô đi khắp các ngõ ngách ở Pháp, cũng không quên ghi lại những kỉ niệm đẹp đẽ với đất nước xinh đẹp này.
“Em thấy sao?”
“Em hạnh phúc lắm.”
“Thế đã sẵn sàng về làm người phụ nữ của anh chưa?”
“Thế trước giờ em không phải người phụ nữ của anh à?”
“Ý anh không phải thế. Nhưng bây giờ anh đã có thể cho em một danh phận đàng hoàng và anh cảm thấy vui vì điều đó.”
“Thế bây giờ và lúc trước có khác gì nhau không?”
“Cưới anh em sẽ có tất cả.” Phó Dịch Thần khẳng định.
“Ồ.”
Đường Hinh Duyệt rất trân trọng những gì Phó Dịch Thần đem đến cho cô dù là những thứ nhỏ nhặt nhất nhưng cũng chính vì những điều ấy mà cô thêm yêu anh nhiều hơn, trân trọng những giây được ở bên cạnh anh.
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa cả hai đến nhà hàng đã được Phó Dịch Thần đặt từ trước để dùng bữa. Bàn ăn của cả hai là ở một căn phòng VIP mang lại sự riêng tư cho cả hai. Bàn ăn cũng được nhân viên nhà hàng trang trí tỉ mỉ với nến và hoa tươi.
Phó Dịch Thần kéo ghế cho cô ngồi vào bàn ăn. Thức ăn cũng được ăn chuẩn bị đầy đủ. Yêu đương với Đường Hinh Duyệt được một thời gian nên khẩu vị và sở thích ăn uống của cô như thế nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cả hai cùng nhau dùng bữa rồi lại cùng nhau đi dạo ngắm thành phố về đêm. Tâm trạng của cả hai lúc này vô cùng khó tả, có một chút hạnh phúc, một chút gì đó rất đặc biệt, rất khác so với những lần hẹn hò của cả hai trước đây.
Thành phố được thắp sáng một cách rực rỡ nhưng cũng vô cùng chừng mực, đủ để làm nên một Paris by night sang trọng và lấp lánh. Những công trình kiến trúc được chiếu sáng theo một hệ thống đèn có tính toán, làm toát lên những góc huy hoàng trên cái nền đêm đen vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng Paris về đêm không chỉ có đèn, có nhạc, có tiếng nói cười của những du khách thập phương. Paris ôm trọn vào lòng những góc khuất, những ngõ nhỏ, những con người âm thầm lao động dưới ánh đèn đêm.
Mãi đến khi trở về khách sạn, Đường Hinh Duyệt vẫn cứ ôm khư khư bó hoa Phó Dịch Thần tặng trên tay, không hề có ý định đưa cho bất kỳ ai cầm giúp.
“Em không thấy nặng sao? Cầm mãi như vậy?”
Đường Hinh Duyệt không hề cảm thấy nặng, ngược lại còn vô cùng phấn khích đáp: “Không nặng.”
Những rất nhanh gương mặt của cô liền ỉu xìu: “Nhưng bó hoa to thế này làm sao em mang về nước được bây giờ?”
Phó Dịch Thần phì cười: “Nếu em thích thì ngày nào cũng sẽ có hoa cho em, như vậy đã được rồi chứ?”
“Nhưng em chỉ muốn bó này.”
Phó Dịch Thần cũng phải đau đầu với mong muốn của Đường Hinh Duyệt, cô cũng thật biết cách làm khó anh mà.
“Tại sao?”
“Anh không thấy bó hoa này rất đặc biệt sao? Nó đánh dấu mối quan hệ của chúng ta đã bước sang một trang mới rồi còn gì.”
“Vui không?”
“Đương nhiên. Sau này không phải lương của em sẽ được nhân đôi sao?”
“Không chỉ nhân đôi mà tất cả tài sản của anh, sau này đều là của Đường Hinh Duyệt em. Cả tấm thân đẹp trai này cũng là của em.”
Đường Hinh Duyệt đưa tay đánh nhẹ vào người anh: “Đang ở nơi công cộng đấy, anh giữ tự trọng một xíu được không hả?”
“Tự trọng là cái gì? Có giúp anh có được em không?”
Đường Hinh Duyệt cũng phải chịu thua, cô lắc đầu ngán ngẩm trước lý do của anh: “Không nói chuyện với anh nữa. Anh chỉ giỏi đào hố chôn em là giỏi thôi.”
“Anh giỏi nhiều cái mà em không để ý đấy thôi. Ví dụ như anh có thể khiến em…” Phó Dịch Thần ghé sát vào tai cô, giọng điệu cực kỳ gian manh.
“Anh ngậm miệng lại cho em.”
“Anh đã nói gì đâu. Em xấu hổ cái gì chứ?”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên không đáp lời anh, cứ như vậy ôm bó hoa đi về hướng khách sạn. Thân hình nhỏ nhắn của cô ôm một bó hoa to làm nổi bật cả một góc phố. Phó Dịch Thần đi chầm chập phía sau, ngẩn ngơ đưa mắt nhìn dáng vẻ của người con gái anh yêu.
Những ngày sau đó, Phó Dịch Thần luôn dành toàn bộ quỹ thời gian dành cho Đường Hinh Duyệt, cùng cô khám phá đất nước Pháp xinh đẹp.
Cả hai hẹn hôm nay sẽ cùng nhau đón bình minh nên từ rất sớm Đường Hinh Duyệt đã thức giấc để chuẩn bị.
Phó Dịch Thần và Đường Hinh Duyệt chọn đón bình minh ở Nhà thờ Đức Bà nên từ rất sớm cả hai đã có mặt ở đây, đợi chờ mặt trời ló rạng. Ngắm bình minh ở Nhà thờ Đức Bà là một loại trải nghiệm đầy mê hoặc. Khi bình minh lên, hình bóng của nhà thờ tương phản hoàn toàn với ánh sáng nối nổi.
Cả hai chọn cho mình một vị trí để ngồi, cùng nhau nhâm nhi ly cà phê sáng rồi lại cùng nhau chờ đợi đón ánh bình minh, chào mừng một ngày mới tại đất nước xinh đẹp này.
Đường Hinh Duyệt tựa đầu vào vai anh, giọng thủ thỉ: “Anh thấy chúng ta của bây giờ với chúng ta của ngày trước có khác nhau không?”
“Khác chứ.”
“Khác như thế nào ạ?”
Phó Dịch Thần chẳng nói chẳng rằng, anh cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Đường Hinh Duyệt giơ lên. Ánh mặt trời chiếu vào khiến chiếc nhẫn thêm phần lấp lánh.
“Từ lúc em đồng ý cho anh đeo chiếc nhẫn này vào tay em thì anh đã xác định sau này mình phải có trách nhiệm với em nhiều hơn nữa. Anh biết là mình còn cần phải học hỏi rất nhiều thứ thì mới có thể cùng em xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.”
“Cảm ơn anh đã chọn em.”
“Anh phải cảm ơn em mới phải. Cảm ơn em đã cho anh có cơ hội để ở bên cạnh em, lo lắng cho em.”
Đường Hinh Duyệt vòng tay ôm lấy Phó Dịch Thần, giọng nói chứa đựng đầy sự hạnh phúc: “Em hy vọng chúng ta sẽ mãi bên cạnh nhau như thế này.”
“Chắc chắn rồi.”
Phó Dịch Thần cực kỳ yêu thương và cưng chiều Đường Hinh Duyệt. Hơn ai hết, anh hiểu tính cách của người anh yêu, cô luôn biết cứng rắn đúng chỗ và dịu dàng đúng lúc, không bao giờ khiến anh phải khó xử hay mất mặt trước mọi người, cô luôn biết cách dung hòa mọi thứ. Có lẽ chính vì điều ấy mà anh càng thêm yêu thương và trân trọng người con gái này.
Những ngày cả hai ở lại Pháp, chỉ cần Đường Hinh Duyệt muốn đi đâu, Phó Dịch Thần liền vui vẻ đồng ý, cùng cô đi khắp các ngõ ngách ở Pháp, cũng không quên ghi lại những kỉ niệm đẹp đẽ với đất nước xinh đẹp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.