Chương 50
Wolf
09/04/2024
Cả hai ở lại Pháp xấp xỉ một tuần cuối cùng cũng đến ngày phải trở về nước. Vì tính chất công việc của cả hai nên đành ngậm ngùi chuẩn bị vali để bay về nước.
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần dành cả một ngày trời để cùng nhau đi lựa quà cho những người thân yêu của mình. Tất cả đều được Đường Hinh Duyệt tỉ mỉ chọn lựa từng món, cho từng người.
Dù cho Đường Hinh Duyệt vẫn còn khá lưu luyến nhưng công việc bộn bề bắt buộc cả hai phải nhanh chóng trở về nước.
Vé của cả hai là hạng thương gia, được hưởng những dịch vụ tốt nhất trong chuyến bay nhưng vì quãng thời gian ngồi trên máy bay khá lâu mà tinh thần của cả hai cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Ba mẹ Đường Hinh Duyệt, ông bà Phó đã có mặt ở sân bay từ rất sớm để đón hai người trở về. Vừa rời khỏi máy bay, cả hai đi về hướng cổng sân bay thì đã nhìn thấy bóng dáng của mọi người đang đợi hai người.
“Ba mẹ, hai bác.”
“Sao mọi người đều ở đây ạ?” Đường Hinh Duyệt cất giọng hỏi. Bà Phó nhìn chiếc nhẫn đã được đeo trên ngón áp út của Đường Hinh Duyệt, trong lòng liền vui như mở hội, cuối cùng thằng con trai bà cũng đã làm được một việc khiến cho bà tự hào. Bà Phó cất giọng: “Sao vẫn còn gọi là hai bác chứ, không phải đến lúc con nên đổi xưng hô rồi sao?”
“Con…”
“Được rồi, bác đùa thôi. Không cần gấp.”
“Cảm ơn bác.”
“Sao mọi người biết hôm nay tụi con về ạ?”
Đồng loạt, tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Phó Dịch Thần. Đường Hinh Duyệt nhìn anh đang bày ra vẻ mặt vô số tội kia liền hiểu ra mọi chuyện. Kế hoạch cầu hôn của anh, tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có nhân vật chính là cô là đều biết sau cùng.
Đường Hinh Duyệt không hề giận anh vì đương nhiên cô hiểu để lên kế hoạch cũng như để có một màn cầu hôn đầy lãng mạn dành cho cô thì việc anh giữ bí mật cho đến giây phút cuối cùng cũng là điều đương nhiên.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Mọi người đồng loạt rời khỏi sân bay để trở về Phó gia cùng nhau. Đoàn siêu xe cứ như thế nối đuôi nhau khiến cho người đi đường một phen há hốc mồm trước sự xuất hiện của hai gia tộc lớn mạnh bậc nhất thủ đô.
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần cùng mọi người trở về Phó gia. Bà Phó đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon để đãi cho tất cả mọi người.
Sẵn có mặt đông đủ mọi người, Đường Hinh Duyệt mở vali lấy quà đã chuẩn bị ra, trực tiếp tặng cho mọi người.
“Đây là quà tụi con chuẩn bị cho mọi người. Mọi người nhận cho tụi con vui nhé.”
“Được, được.”
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hớn hở ra mặt khi Phó Dịch Thần cầu hôn Đường Hinh Duyệt thành công. Có lẽ người vui nhất trong kế hoạch rước nàng về dinh lần này của Phó Dịch Thần chính là Phó phu nhân. Bà đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Hơn thế nữa, Đường Hinh Duyệt vừa xinh đẹp lại tài giỏi, bà Phó đương nhiên rất ưng bụng về người con dâu tương lai này của mình.
Trên bàn ăn, mọi người liên tục hỏi về chuyện kết hôn của hai người, có thể thấy mọi người cũng nôn không kém gì Phó Dịch Thần cả, đều mong muốn cả hai có một kết thúc tốt đẹp, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.
“Hai đứa dự định khi nào thì tổ chức lễ cưới?” Bà Đường cất giọng hỏi.
“Chưa gì mẹ đã vội vàng gả con đi như vậy sao?”
“Con năm nay cũng đã 28 tuổi rồi còn gì, cũng nên lập gia đình đi là vừa rồi. Hơn nữa, Dịch Thần là một người đàn ông tốt, rất đáng cho con gửi gắm phần đời còn lại.” Bà Đường hết lời khen ngợi Phó Dịch Thần khiến anh một khen nở mũi khi được mẹ vợ tương lai dành lời khen cho mình.
“Mẹ chấm anh ấy là con rể Đường gia thì mẹ cứ nói, sao lại đem tuổi tác con ra để làm lý do chứ.” Đường Hinh Duyệt tỏ vẻ hờn dỗi khi mẹ cô liên tục khen ngợi Phó Dịch Thần.
“Hai đứa cứ bàn bạc lại với nhau về chuyện kết hôn đi nhé.” Bà Phó lên tiếng.
“Dạ tụi con biết rồi. Tụi con sẽ suy nghĩ rồi báo lại với ba mẹ sau nhé.”
“Được.”
Dùng cơm ở nhà họ Phó xong thì cả hai cùng nhau trở về biệt thự riêng của mình. Trên đường đi, Đường Hinh Duyệt cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện kết hôn cùng Phó Dịch Thần, cô đương nhiên muốn sớm cùng anh kết hôn vì bây giờ cả hai đã cùng nhau chung sống không khác gì một cặp vợ chồng, chỉ thiếu mỗi một cái lễ cưới nữa là trọn vẹn.
Đường Hinh Duyệt nửa muốn nửa lại đắn đo, cô không biết Phó Dịch Thần sẽ có suy nghĩ gì về chuyện này. Cô là con gái, nếu cô đề cập đến chuyện kết hôn có phải quá vồ vập rồi không?
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô suốt dọc đường cứ đăm chiêu suy nghĩ liền cất giọng: “Em đang nghĩ gì à, trông có vẻ đăm chiêu như vậy?”
“Đang suy nghĩ về chuyện cùng anh kết hôn sau?”
Đường Hinh Duyệt cũng không mấy ngạc nhiên khi bị Phó Dịch Thần nhìn ra, cô liền đáp: “Một chút.”
“Sao thế?”
“Không sao ạ.”
Không hề có ý định im lặng, Phó Dịch Thần trực tiếp vạch trần lời nói của Đường Hinh Duyệt: “Em có biết là em nói dối rất tệ không Hinh Duyệt?”
“Hả? Em nói dối chuyện gì chứ?” Đường Hinh Duyệt ngập ngừng khi bị anh vạch trần.
“Anh biết em đang suy nghĩ cái gì nên không cần giấu anh.”
“Phó tổng anh thì hay rồi.”
“Anh ở bên cạnh em lâu như vậy không lẽ không nhìn ra hay sao?”
Một hồi sau, Phó Dịch Thần lại lên tiếng: “Anh đã cầu hôn em thì chắc chắn anh sẽ cho em một lễ cưới như em mong muốn, thậm chí là hơn như vậy nữa. Anh chần chừ không phải vì anh không muốn cùng em kết hôn mà anh muốn chúng ta sẽ có thời gian để cùng nhau lên kế hoạch cho lễ cưới, anh muốn mọi thứ đều hoàn hảo nhất.”
Đường Hinh Duyệt im lặng lắng nghe, những lời anh nói cô đều nghe không thiếu một chữ nào: “Em biết rồi.”
“Thời gian sắp tới, anh sẽ sắp xếp thời gian để cùng em lên kế hoạch cho lễ cưới. Đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần chuẩn bị một tinh thần thoải mái để làm cô dâu xinh đẹp gả cho anh là được, mọi thứ đã có anh lo rồi. Em yên tâm.”
“Cảm ơn anh.”
“Thay vì cảm ơn anh thì sinh cho anh một đứa con đi là được.” Phó Dịch Thần không có liêm sỉ lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần dành cả một ngày trời để cùng nhau đi lựa quà cho những người thân yêu của mình. Tất cả đều được Đường Hinh Duyệt tỉ mỉ chọn lựa từng món, cho từng người.
Dù cho Đường Hinh Duyệt vẫn còn khá lưu luyến nhưng công việc bộn bề bắt buộc cả hai phải nhanh chóng trở về nước.
Vé của cả hai là hạng thương gia, được hưởng những dịch vụ tốt nhất trong chuyến bay nhưng vì quãng thời gian ngồi trên máy bay khá lâu mà tinh thần của cả hai cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Ba mẹ Đường Hinh Duyệt, ông bà Phó đã có mặt ở sân bay từ rất sớm để đón hai người trở về. Vừa rời khỏi máy bay, cả hai đi về hướng cổng sân bay thì đã nhìn thấy bóng dáng của mọi người đang đợi hai người.
“Ba mẹ, hai bác.”
“Sao mọi người đều ở đây ạ?” Đường Hinh Duyệt cất giọng hỏi. Bà Phó nhìn chiếc nhẫn đã được đeo trên ngón áp út của Đường Hinh Duyệt, trong lòng liền vui như mở hội, cuối cùng thằng con trai bà cũng đã làm được một việc khiến cho bà tự hào. Bà Phó cất giọng: “Sao vẫn còn gọi là hai bác chứ, không phải đến lúc con nên đổi xưng hô rồi sao?”
“Con…”
“Được rồi, bác đùa thôi. Không cần gấp.”
“Cảm ơn bác.”
“Sao mọi người biết hôm nay tụi con về ạ?”
Đồng loạt, tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Phó Dịch Thần. Đường Hinh Duyệt nhìn anh đang bày ra vẻ mặt vô số tội kia liền hiểu ra mọi chuyện. Kế hoạch cầu hôn của anh, tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có nhân vật chính là cô là đều biết sau cùng.
Đường Hinh Duyệt không hề giận anh vì đương nhiên cô hiểu để lên kế hoạch cũng như để có một màn cầu hôn đầy lãng mạn dành cho cô thì việc anh giữ bí mật cho đến giây phút cuối cùng cũng là điều đương nhiên.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Mọi người đồng loạt rời khỏi sân bay để trở về Phó gia cùng nhau. Đoàn siêu xe cứ như thế nối đuôi nhau khiến cho người đi đường một phen há hốc mồm trước sự xuất hiện của hai gia tộc lớn mạnh bậc nhất thủ đô.
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần cùng mọi người trở về Phó gia. Bà Phó đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon để đãi cho tất cả mọi người.
Sẵn có mặt đông đủ mọi người, Đường Hinh Duyệt mở vali lấy quà đã chuẩn bị ra, trực tiếp tặng cho mọi người.
“Đây là quà tụi con chuẩn bị cho mọi người. Mọi người nhận cho tụi con vui nhé.”
“Được, được.”
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hớn hở ra mặt khi Phó Dịch Thần cầu hôn Đường Hinh Duyệt thành công. Có lẽ người vui nhất trong kế hoạch rước nàng về dinh lần này của Phó Dịch Thần chính là Phó phu nhân. Bà đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Hơn thế nữa, Đường Hinh Duyệt vừa xinh đẹp lại tài giỏi, bà Phó đương nhiên rất ưng bụng về người con dâu tương lai này của mình.
Trên bàn ăn, mọi người liên tục hỏi về chuyện kết hôn của hai người, có thể thấy mọi người cũng nôn không kém gì Phó Dịch Thần cả, đều mong muốn cả hai có một kết thúc tốt đẹp, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.
“Hai đứa dự định khi nào thì tổ chức lễ cưới?” Bà Đường cất giọng hỏi.
“Chưa gì mẹ đã vội vàng gả con đi như vậy sao?”
“Con năm nay cũng đã 28 tuổi rồi còn gì, cũng nên lập gia đình đi là vừa rồi. Hơn nữa, Dịch Thần là một người đàn ông tốt, rất đáng cho con gửi gắm phần đời còn lại.” Bà Đường hết lời khen ngợi Phó Dịch Thần khiến anh một khen nở mũi khi được mẹ vợ tương lai dành lời khen cho mình.
“Mẹ chấm anh ấy là con rể Đường gia thì mẹ cứ nói, sao lại đem tuổi tác con ra để làm lý do chứ.” Đường Hinh Duyệt tỏ vẻ hờn dỗi khi mẹ cô liên tục khen ngợi Phó Dịch Thần.
“Hai đứa cứ bàn bạc lại với nhau về chuyện kết hôn đi nhé.” Bà Phó lên tiếng.
“Dạ tụi con biết rồi. Tụi con sẽ suy nghĩ rồi báo lại với ba mẹ sau nhé.”
“Được.”
Dùng cơm ở nhà họ Phó xong thì cả hai cùng nhau trở về biệt thự riêng của mình. Trên đường đi, Đường Hinh Duyệt cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện kết hôn cùng Phó Dịch Thần, cô đương nhiên muốn sớm cùng anh kết hôn vì bây giờ cả hai đã cùng nhau chung sống không khác gì một cặp vợ chồng, chỉ thiếu mỗi một cái lễ cưới nữa là trọn vẹn.
Đường Hinh Duyệt nửa muốn nửa lại đắn đo, cô không biết Phó Dịch Thần sẽ có suy nghĩ gì về chuyện này. Cô là con gái, nếu cô đề cập đến chuyện kết hôn có phải quá vồ vập rồi không?
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô suốt dọc đường cứ đăm chiêu suy nghĩ liền cất giọng: “Em đang nghĩ gì à, trông có vẻ đăm chiêu như vậy?”
“Đang suy nghĩ về chuyện cùng anh kết hôn sau?”
Đường Hinh Duyệt cũng không mấy ngạc nhiên khi bị Phó Dịch Thần nhìn ra, cô liền đáp: “Một chút.”
“Sao thế?”
“Không sao ạ.”
Không hề có ý định im lặng, Phó Dịch Thần trực tiếp vạch trần lời nói của Đường Hinh Duyệt: “Em có biết là em nói dối rất tệ không Hinh Duyệt?”
“Hả? Em nói dối chuyện gì chứ?” Đường Hinh Duyệt ngập ngừng khi bị anh vạch trần.
“Anh biết em đang suy nghĩ cái gì nên không cần giấu anh.”
“Phó tổng anh thì hay rồi.”
“Anh ở bên cạnh em lâu như vậy không lẽ không nhìn ra hay sao?”
Một hồi sau, Phó Dịch Thần lại lên tiếng: “Anh đã cầu hôn em thì chắc chắn anh sẽ cho em một lễ cưới như em mong muốn, thậm chí là hơn như vậy nữa. Anh chần chừ không phải vì anh không muốn cùng em kết hôn mà anh muốn chúng ta sẽ có thời gian để cùng nhau lên kế hoạch cho lễ cưới, anh muốn mọi thứ đều hoàn hảo nhất.”
Đường Hinh Duyệt im lặng lắng nghe, những lời anh nói cô đều nghe không thiếu một chữ nào: “Em biết rồi.”
“Thời gian sắp tới, anh sẽ sắp xếp thời gian để cùng em lên kế hoạch cho lễ cưới. Đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần chuẩn bị một tinh thần thoải mái để làm cô dâu xinh đẹp gả cho anh là được, mọi thứ đã có anh lo rồi. Em yên tâm.”
“Cảm ơn anh.”
“Thay vì cảm ơn anh thì sinh cho anh một đứa con đi là được.” Phó Dịch Thần không có liêm sỉ lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.