Chương 33: ANH CHÀNG KHÓA TRÊN
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
Ngày hôm sau… Tại lớp 10a3
Dưới ánh nắng chan hòa bên cửa sổ, Dương Chi đang thảnh thơi sưởi ấm trong giấc mộng đầu giờ thì…
– Ê Dương Chi ! Mai Dương Chi !!
Giọng nói “oanh vàng” của Ngọc Linh vang lên phá tan mộng đẹp, cắt đứt mạch cảm xúc cái “phựt”.
– Hở… ? Có chuyện gì ?: Dương Chi lèm bèm hỏi.
– Hở hả gì ? Có người muốn gặp bà kìa !: Ngọc Linh chỉ ra phía cửa lớp, chép miệng: – Con này tốt số thật, gặp toàn trai đẹp !
Dương Chi bỏ ngoài tai lời cuối của Ngọc Linh, vuốt vuốt tóc rồi đi thẳng ra cửa lớp.
Đứng trước cửa là một chàng trai cao ráo, nếu so sánh thì nó chỉ cao đến ngực anh chàng này thôi. Gương mặt đẹp trai chuẩn “mỹ nam” của anh có lẽ còn hơn Gia Duy, thậm chí ngang cả Thiên Minh, thảo nào Ngọc Linh cảm thán như thế. Đôi mắt đen tuyền đầy bí ẩn nhưng làm Dương Chi thấy thật thân thuộc và ấm áp.
– Chào anh, anh tìm em ạ ?: Dương Chi lễ phép chào hỏi.
– Cái này là của em đúng không ?: Anh chìa ra tấm thẻ học sinh của nó.
– A! Thảo nào hôm qua tìm không thấy. Cảm ơn anh nha anh… À, anh tên gì nhỉ ?: Dương Chi mừng rỡ rồi chợt hỏi tên anh chàng.
– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, lớp 12a5. Khi nào rảnh ghé lớp anh chơi nhé !
– Vâng !
Ngay sau câu vâng của Dương Chi, Tuấn bỏ đi luôn.
– ‘Anh ấy… Mình có cảm giác anh ấy thật thân thuộc ‘
– Trái Đất gọi Dương Chi ! Trái Đất gọi Dương Chi ! Mai Dương Chi nghe rõ trả lời !!: Ngọc Linh đập vai Dương Chi, kéo hồn nó về với xác.
– Á…! R – rõ !: Dựa theo phản xạ có điều kiện Dương Chi lập tức trả lời: … Con điên ! Đi về chỗ !
Dương Chi và Ngọc Linh nhanh chóng ngồi vào chỗ.
– Chắc kiếp trước bà phải tu thân dưỡng tính ghê lắm thì kiếp này mới gặp nhiều trai đẹp thế. Sao không thử cố thoát kiếp ế đi ??: Ngọc Linh đá đểu.
– Mị đếu cần bạn trai. Và than gì chồng mày ghen bây giờ !
Dương Chi khinh bỉ không thèm nhìn, cố ý nói to cho cái đứa ngồi ngoài nghe thấy.
– Cái gì ? Chồng á ? Chồng nào ? Ai là chồng ???
Ngọc Linh trố mắt hỏi lại. “Đứa ngồi ngoài” là Minh Dương nghe thấy mém nữa đánh rơi cái bút.
– Hai bạn ngại ngùng gì nữa, ai chẳng biết bọn mi yêu nhau !
– Đã bảo là không phải mà !!!:Như n lần khác, Minh Dương và Ngọc Linh nhanh chóng phản bác câu nói đó của Dương Chi.
– Rồi, đùa thôi mà. Tee-hee !
——————————————————
Cùng lúc đó tại lớp 11a4…
Thiên Minh giờ đang nằm ườn trên bàn, thấy vậy Gia Duy liền quay sang hỏi (Chuyển chỗ trong giờ)
– Sao nhìn mày chán nản thế ?
– À, chỉ là tao bỗng thấy lo vài điều thôi.
– Lo vài điều ư ?: Gia Duy nhíu mày nhìn Thiên Minh. Đây là lần đầu hắn thấy thằng bạn của mình lo lắng đó.
– Hồi bé thì tao không hay quan tâm vấn đề này nhưng giờ tao thấy lo cho con Chi lắm
– Dương Chi sao ?
– Nó là em gái nuôi tao, dù không phải em ruột nhưng tao quý nó lắm. Nếu một ngày nào đó, một người thân của nó về đòi nhận nó thì sao ? Liệu nó sẽ chọn tao hay họ ?: Thiên Minh nói, ánh mắt anh trở nên buồn rầu.
– Mày lo gì, chuyện đó không xảy ra đâu ! Họ đã cho nhóc ấy vào cô nhi viện thì nhận lại làm quái gì ? Vậy nên mày đứng có uy nghĩ lung tung nữa: Gia Duy đập vai Thiên Minh, để cho thằng bạn mình vứt đi suy nghĩ vớ vẩn đó.
3 tiết trôi qua nhanh rồi cũng đến giờ ăn trưa…
Cả 6 người họ đều ngồi vào bàn ăn, ai cũng rôn rả nói chuyện cho đến khi Dương Chi vẫy tay gọi to:
– Anh Tuấn, ở đây nè !
Cả 5 người họ đều quay đầu lại, trước mặt cả đám là anh khóa cuối hồi sáng.
– Oh ! Dương Chi đây hả ? Trùng hợp thật đấy !: Tuấn đáp lại: – Mà em đang ăn trưa với bạn, anh có đang làm phiền anh không ?
– Không sao đâu, nhỉ mọi người ?: Dương Chi quay sang hỏi
– À, anh cứ tự nhiên đi: Cả lũ ầm ừ một cái.
Tuấn ngồi xuống, rồi tự giới thiệu bản thân luôn:
– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, học lớp 12a5
– Đây là anh Minh, anh trai nuôi của em. Ngọc Linh và Minh Dương, bạn cùng lớp của em. Chị Minh Châu, học cùng lớp với anh Minh. Và đây là Dương Gia Duy.
Một mình Dương Chi cướp hết phần giới thiệu của tất cả mọi người. Chưa kể việc nó nói hẳn ra Minh chỉ là anh trai nuôi của nó.
– Này, bà vừa nói với anh ấy anh Minh là anh trai nuôi bà đó: Ngọc Linh ghé sát tai Dương Chi và nói
– Không sao đâu !
– Mấy đứa quả thật là một nhóm bạn tốt nhỉ ?: Tuấn không để tâm mấy điều Dương Chi nói mà vẫn vui vẻ nói.
– Vâng ạ !: Dương Chi nói và nở một nụ cười thật tươi.
Thiên Minh phải rất ngạc nhiên khi thấy Dương Chi cười tươi như vậy. Từ đấy đến giờ anh chưa bao giờ thấy Dương Chi cười như vậy. Một nụ cười tươi và vô cùng ấm áp. Trong lòng anh thấy hơi ghen tị với Tuấn.
Dinh~Dong~
Tiếng chuông vào giờ vang lên, cả bọn đều đứng dậy và đi về lớp.
Lớp 12a5…
Trong lớp tự dưng xuất hiện một người “có vấn đề”.
– Mày bị tự kỷ hay sao mà cứ ngồi cười một mình vậy ???
Cả giờ thấy Tuấn cứ ngồi cười một mình như thằng bệnh nên đứa bạn ngồi cạnh anh “quan tâm thăm hỏi”.
– À không, tao chỉ đang vui thôi !: Tuấn trả lời, nơi đáy mắt hiện rõ ý cười, thậm chí là hạnh phúc.
– Sao ? Có chuyện gì ? Vui gì ghê vậy ? “Cưa” được em nào à ??
Lời vừa rớt khỏi mồm là anh ngay lập tức đã bị tra khảo.
– Làm gì có chuyện đó !: Tuấn lập tức phản bác: – Chỉ là…
– Chỉ là gì…???
– Tao đã tìm được em gái rồi !
Dưới ánh nắng chan hòa bên cửa sổ, Dương Chi đang thảnh thơi sưởi ấm trong giấc mộng đầu giờ thì…
– Ê Dương Chi ! Mai Dương Chi !!
Giọng nói “oanh vàng” của Ngọc Linh vang lên phá tan mộng đẹp, cắt đứt mạch cảm xúc cái “phựt”.
– Hở… ? Có chuyện gì ?: Dương Chi lèm bèm hỏi.
– Hở hả gì ? Có người muốn gặp bà kìa !: Ngọc Linh chỉ ra phía cửa lớp, chép miệng: – Con này tốt số thật, gặp toàn trai đẹp !
Dương Chi bỏ ngoài tai lời cuối của Ngọc Linh, vuốt vuốt tóc rồi đi thẳng ra cửa lớp.
Đứng trước cửa là một chàng trai cao ráo, nếu so sánh thì nó chỉ cao đến ngực anh chàng này thôi. Gương mặt đẹp trai chuẩn “mỹ nam” của anh có lẽ còn hơn Gia Duy, thậm chí ngang cả Thiên Minh, thảo nào Ngọc Linh cảm thán như thế. Đôi mắt đen tuyền đầy bí ẩn nhưng làm Dương Chi thấy thật thân thuộc và ấm áp.
– Chào anh, anh tìm em ạ ?: Dương Chi lễ phép chào hỏi.
– Cái này là của em đúng không ?: Anh chìa ra tấm thẻ học sinh của nó.
– A! Thảo nào hôm qua tìm không thấy. Cảm ơn anh nha anh… À, anh tên gì nhỉ ?: Dương Chi mừng rỡ rồi chợt hỏi tên anh chàng.
– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, lớp 12a5. Khi nào rảnh ghé lớp anh chơi nhé !
– Vâng !
Ngay sau câu vâng của Dương Chi, Tuấn bỏ đi luôn.
– ‘Anh ấy… Mình có cảm giác anh ấy thật thân thuộc ‘
– Trái Đất gọi Dương Chi ! Trái Đất gọi Dương Chi ! Mai Dương Chi nghe rõ trả lời !!: Ngọc Linh đập vai Dương Chi, kéo hồn nó về với xác.
– Á…! R – rõ !: Dựa theo phản xạ có điều kiện Dương Chi lập tức trả lời: … Con điên ! Đi về chỗ !
Dương Chi và Ngọc Linh nhanh chóng ngồi vào chỗ.
– Chắc kiếp trước bà phải tu thân dưỡng tính ghê lắm thì kiếp này mới gặp nhiều trai đẹp thế. Sao không thử cố thoát kiếp ế đi ??: Ngọc Linh đá đểu.
– Mị đếu cần bạn trai. Và than gì chồng mày ghen bây giờ !
Dương Chi khinh bỉ không thèm nhìn, cố ý nói to cho cái đứa ngồi ngoài nghe thấy.
– Cái gì ? Chồng á ? Chồng nào ? Ai là chồng ???
Ngọc Linh trố mắt hỏi lại. “Đứa ngồi ngoài” là Minh Dương nghe thấy mém nữa đánh rơi cái bút.
– Hai bạn ngại ngùng gì nữa, ai chẳng biết bọn mi yêu nhau !
– Đã bảo là không phải mà !!!:Như n lần khác, Minh Dương và Ngọc Linh nhanh chóng phản bác câu nói đó của Dương Chi.
– Rồi, đùa thôi mà. Tee-hee !
——————————————————
Cùng lúc đó tại lớp 11a4…
Thiên Minh giờ đang nằm ườn trên bàn, thấy vậy Gia Duy liền quay sang hỏi (Chuyển chỗ trong giờ)
– Sao nhìn mày chán nản thế ?
– À, chỉ là tao bỗng thấy lo vài điều thôi.
– Lo vài điều ư ?: Gia Duy nhíu mày nhìn Thiên Minh. Đây là lần đầu hắn thấy thằng bạn của mình lo lắng đó.
– Hồi bé thì tao không hay quan tâm vấn đề này nhưng giờ tao thấy lo cho con Chi lắm
– Dương Chi sao ?
– Nó là em gái nuôi tao, dù không phải em ruột nhưng tao quý nó lắm. Nếu một ngày nào đó, một người thân của nó về đòi nhận nó thì sao ? Liệu nó sẽ chọn tao hay họ ?: Thiên Minh nói, ánh mắt anh trở nên buồn rầu.
– Mày lo gì, chuyện đó không xảy ra đâu ! Họ đã cho nhóc ấy vào cô nhi viện thì nhận lại làm quái gì ? Vậy nên mày đứng có uy nghĩ lung tung nữa: Gia Duy đập vai Thiên Minh, để cho thằng bạn mình vứt đi suy nghĩ vớ vẩn đó.
3 tiết trôi qua nhanh rồi cũng đến giờ ăn trưa…
Cả 6 người họ đều ngồi vào bàn ăn, ai cũng rôn rả nói chuyện cho đến khi Dương Chi vẫy tay gọi to:
– Anh Tuấn, ở đây nè !
Cả 5 người họ đều quay đầu lại, trước mặt cả đám là anh khóa cuối hồi sáng.
– Oh ! Dương Chi đây hả ? Trùng hợp thật đấy !: Tuấn đáp lại: – Mà em đang ăn trưa với bạn, anh có đang làm phiền anh không ?
– Không sao đâu, nhỉ mọi người ?: Dương Chi quay sang hỏi
– À, anh cứ tự nhiên đi: Cả lũ ầm ừ một cái.
Tuấn ngồi xuống, rồi tự giới thiệu bản thân luôn:
– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, học lớp 12a5
– Đây là anh Minh, anh trai nuôi của em. Ngọc Linh và Minh Dương, bạn cùng lớp của em. Chị Minh Châu, học cùng lớp với anh Minh. Và đây là Dương Gia Duy.
Một mình Dương Chi cướp hết phần giới thiệu của tất cả mọi người. Chưa kể việc nó nói hẳn ra Minh chỉ là anh trai nuôi của nó.
– Này, bà vừa nói với anh ấy anh Minh là anh trai nuôi bà đó: Ngọc Linh ghé sát tai Dương Chi và nói
– Không sao đâu !
– Mấy đứa quả thật là một nhóm bạn tốt nhỉ ?: Tuấn không để tâm mấy điều Dương Chi nói mà vẫn vui vẻ nói.
– Vâng ạ !: Dương Chi nói và nở một nụ cười thật tươi.
Thiên Minh phải rất ngạc nhiên khi thấy Dương Chi cười tươi như vậy. Từ đấy đến giờ anh chưa bao giờ thấy Dương Chi cười như vậy. Một nụ cười tươi và vô cùng ấm áp. Trong lòng anh thấy hơi ghen tị với Tuấn.
Dinh~Dong~
Tiếng chuông vào giờ vang lên, cả bọn đều đứng dậy và đi về lớp.
Lớp 12a5…
Trong lớp tự dưng xuất hiện một người “có vấn đề”.
– Mày bị tự kỷ hay sao mà cứ ngồi cười một mình vậy ???
Cả giờ thấy Tuấn cứ ngồi cười một mình như thằng bệnh nên đứa bạn ngồi cạnh anh “quan tâm thăm hỏi”.
– À không, tao chỉ đang vui thôi !: Tuấn trả lời, nơi đáy mắt hiện rõ ý cười, thậm chí là hạnh phúc.
– Sao ? Có chuyện gì ? Vui gì ghê vậy ? “Cưa” được em nào à ??
Lời vừa rớt khỏi mồm là anh ngay lập tức đã bị tra khảo.
– Làm gì có chuyện đó !: Tuấn lập tức phản bác: – Chỉ là…
– Chỉ là gì…???
– Tao đã tìm được em gái rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.