Chương 32: ĐI CHƠI
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
Sáng,6h…
Hiện giờ nhân vật chính của chúng ta vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, cho đến khi…
Rầm…
Đây chính thức là lần thứ 2 cánh cửa văng ra khỏi bản lề.
– Dậy đi Dương Chi !
Nó ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở. Là Dương Gia Duy ư ?
– Tên kia !! Ngươi bị thần kinh hả? Và ngươi đã làm gì cửa phòng ta vậy !!??: Nó quát tháo
– Đi chơi với anh đi !: Gia Duy cầm tay Dương Chi lên và nói. Ánh mắt tha thiết như cầu xin.
– Anh bị ngu hả ?: Dương Chi nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt
– Anh có vé đi công viên giải trí đó !: Gia Duy hào hứng nói như một đứa trẻ con đang nói về bộ phim siêu nhân yêu thích của mình.
– Thế thì chờ chút để tôi thay đồ đã, ra khỏi phòng tôi đã!
Nói rồi Gia Duy đóng cửa lại và đi xuống tầng ngồi chờ nó ( Đùa thôi ! Cửa hỏng cmnr lấy đâu ra mà đóng )
Nó mở tủ quần áo ra, một đống quần áo chất đầy. Chà chà, biết chọn cái nào đây !?
Sau một hồu đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng nó cũng chọn được một bộ ưng í. Áo phông và quần jeans ngắn ( Again, mắt thẩm mỹ của con tác giả rất kém nên đừng phàn nàn ). Khoác ngoài là cái áo hoodie màu trắng. Rồi cuối cùng nó đeo một cái balô dây nhỏ màu đen.
Xong xuôi, nó đi xuống. Gia Duy chau mày hỏi nó:
– Làm gì mà lâu vậy nhóc !
– Sửa soạn tí thôi mà cũng phàn nàn hả !?: Dương Chi bĩu môi
– Rồi rồi, mau đi thôi !: Hắn giục nó
Cả 2 đều bắt taxi để đến khu công viên giải trí. Lúc này thì Dương Chi hào hừng kéo Gia Duy vào khu nhà ma.
Dương Chi khá hào hừng vì đây là lần đầu tiên nó vào nhà ma. Thường thì xem qua mấy bộ phim ma hay chơi qua game là quá tuyệt rồi. Giờ thì nó có thể trải nghiệm thực tế luôn.
Sau khi đứng xếp hàng dài thì cũng đến lượt của nó và Gia Duy.
– Nhanh lên nào !: Nó kéo Gia Duy vào trong.
Bên trong thì đậm chất kinh dị luôn. Vì đây là nhà gỗ nên không mấy lần đi mà có tiếng ‘cọt kẹt’ rùng rợn.
Mấy cặp đôi đi trước thì cứ bám dính với nhau như keo với hồ. Đã thế còn hét inh ỏi.
Còn Dương Chi thì lúc đều rõ hào hứng mà giờ lại không nói gì cả.
– Sao vậy ? Vừa nãy còn hào hứng quá mà: Gia Duy hỏi
– Chỗ này… Nhàm chán quá !
– Hả ? Vừa nãy còn hào hứng lắm sao thay đổi 180° thế !
– Chỗ này còn chưa bằng FNAF hay The House. Chán chết đi được. Phải chi có jump scare thì hay hơn… Phải rồi !: Đang nói dở dang thì Dương như nghĩ ra điều gì đó và nói
– Sao ? Phải rồi cái gì ?
– Anh cứ kệ tôi đi, tôi lên trước tí: Dương Chi nói.
Vì trong này khá tối nên Gia Duy khó lòng mà nhòn thấy khuôn mặt nham hiểm của nó.
Nó đi lên trước một đoạn, vừa đi vừa cười nham hiểm.
Nó ra trốn ở một và chờ cho đến khi có người đi tới. Theo những gì Dương Chi tính toán thì người tiếp theo đi đến sẽ là Gia Duy.
Bịch…Bịch…Bịch…Bịch
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, gần hơn nữa, …
Đến lúc ấy thì…
Bụp !
Nó nắm lấy cái chân, theo dự đoán. Người đó đã ngã.
Đang định đứng dậy cười Gia Duy một cái thì một giọng nói đã lán át điều đó.
– Cái quái gì vậy !?: Cái gì !? Đây đâu phải giọng của Gia Duy.
– Sao ông hậu đậu thế ! : Tiếp đến là giọng của một đứa con gái.
Chờ chút, Dương Chi chợt cảm thấy 2 cái giọng nói này rất quen, nó đã nghe ở đây rồi sao ?
– Minh Dương và Ngọc Linh ư ?: Dương Chi lỡ miệng nói
– Hả ? Sao biết tên tụi này ?: Cả hai đều phản ứng lại, vậy đúng là Minh Dương và Ngọc Linh thật rồi.
– Ê nhóc, đứng đây làm gì vậy ?: Từ khi nào, Gia Duy cũng bắt kịp cả bọn.
– Ha, trùng hợp thật nhỉ ? Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé !: Dương Chi nói
.
.
.
.
– Hai người đang đi hẹn hò phải không ?: Dương Chi hỏi bừa cái.
– Cái gì !!
– Bà nghĩ linh tinh gì vậy !?
Vừa hỏi xong phát là cả 2 liền phản ứng dữ dội. Đã thế còn đỏ mặt nữa chứ. Ara ~ Dễ thương vậy !
– Thế còn bà và anh Gia Duy thì sao ? Sao hai người lại ở đây ?: Giờ thì đến lượt Ngọc Linh hỏi lại 2 người.
– Hả ? Chỉ đơn thuần là đi-chơi thôi mà : Nó phũ phàng nói
– Gia Duy, anh ra đây nói chuyện với em tí: Bỗng Ngọc Linh chợt vẫy hắn
Cả 2 ra thật xa để nói chuyện.
– Bộ Dương Chi con này không có chút gì khi anh rủ nó đi hả ?: Ngọc Linh hỏi
– Mặt nó thì có chút hào hứng, thế thôi
– ‘ Thế thì số anh nhọ thật rồi Dương Gia Duy ‘ Chậc chậc chậc: Ngọc Linh chép miệng. Con bạn của cô chắc phải vô cảm lắm hay sao í !
Quay lại với Dương Chi và Minh Dương. Cả 2 bên chẳng ai nói với đối phương hay thậm chí quan tâm đối phương đang làm gì. Minh Dương thì đang uống cốc trà sữa còn Dương Chi thì đang nghịch đuôi tóc mình.
Đột nhiên, Dương Chi buột miệng hỏi :
– Ông thích con Ngọc Linh không?
Phụt !
Một phát, Minh Dương phun đống trà sữa trong miệng ra
– Ew, tự nhiên phụt đống trà sữa là sao !?
– Bà hỏi linh tinh gì vậy!!? Đương nhiên là không rồi !: Không mà sao phản ứng dữ dội thế.
– Chỉ hỏi thôi mà.
– Bọn này nói chuyện xong rồi, đi chơi thôi: Ngọc Linh từ lúc nào chen vào.
– Rồi đi thôi !
Cả lũ đi từ chỗ này sang chỗ kia, chơi chán chê mê mỏi.
Cả Minh Dương, Gia Duy và Ngọc Linh thì vẫn còn rất sung sức. Còn Dương Chi thì gần như cái giẻ lau bị vắt kiệt.
Bụp !
Vụng về, Dương Chi va phải ai đó.
– Xin lỗi, xin lỗi !: Dương cúi đầu xin lỗi rồi đuổi kịp 3 người kia.
– A! Bạn ơi, bạn làm rơi kìa: Chàng trai kia chưa kịp nói xong thì nó đã đi mất.
Chàng trai cầm cái thẻ học sinh lên và lẩm bẩm
“Mai Dương Chi
Lớp 10a3
Trường Thiên Vương ”
Hiện giờ nhân vật chính của chúng ta vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, cho đến khi…
Rầm…
Đây chính thức là lần thứ 2 cánh cửa văng ra khỏi bản lề.
– Dậy đi Dương Chi !
Nó ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở. Là Dương Gia Duy ư ?
– Tên kia !! Ngươi bị thần kinh hả? Và ngươi đã làm gì cửa phòng ta vậy !!??: Nó quát tháo
– Đi chơi với anh đi !: Gia Duy cầm tay Dương Chi lên và nói. Ánh mắt tha thiết như cầu xin.
– Anh bị ngu hả ?: Dương Chi nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt
– Anh có vé đi công viên giải trí đó !: Gia Duy hào hứng nói như một đứa trẻ con đang nói về bộ phim siêu nhân yêu thích của mình.
– Thế thì chờ chút để tôi thay đồ đã, ra khỏi phòng tôi đã!
Nói rồi Gia Duy đóng cửa lại và đi xuống tầng ngồi chờ nó ( Đùa thôi ! Cửa hỏng cmnr lấy đâu ra mà đóng )
Nó mở tủ quần áo ra, một đống quần áo chất đầy. Chà chà, biết chọn cái nào đây !?
Sau một hồu đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng nó cũng chọn được một bộ ưng í. Áo phông và quần jeans ngắn ( Again, mắt thẩm mỹ của con tác giả rất kém nên đừng phàn nàn ). Khoác ngoài là cái áo hoodie màu trắng. Rồi cuối cùng nó đeo một cái balô dây nhỏ màu đen.
Xong xuôi, nó đi xuống. Gia Duy chau mày hỏi nó:
– Làm gì mà lâu vậy nhóc !
– Sửa soạn tí thôi mà cũng phàn nàn hả !?: Dương Chi bĩu môi
– Rồi rồi, mau đi thôi !: Hắn giục nó
Cả 2 đều bắt taxi để đến khu công viên giải trí. Lúc này thì Dương Chi hào hừng kéo Gia Duy vào khu nhà ma.
Dương Chi khá hào hừng vì đây là lần đầu tiên nó vào nhà ma. Thường thì xem qua mấy bộ phim ma hay chơi qua game là quá tuyệt rồi. Giờ thì nó có thể trải nghiệm thực tế luôn.
Sau khi đứng xếp hàng dài thì cũng đến lượt của nó và Gia Duy.
– Nhanh lên nào !: Nó kéo Gia Duy vào trong.
Bên trong thì đậm chất kinh dị luôn. Vì đây là nhà gỗ nên không mấy lần đi mà có tiếng ‘cọt kẹt’ rùng rợn.
Mấy cặp đôi đi trước thì cứ bám dính với nhau như keo với hồ. Đã thế còn hét inh ỏi.
Còn Dương Chi thì lúc đều rõ hào hứng mà giờ lại không nói gì cả.
– Sao vậy ? Vừa nãy còn hào hứng quá mà: Gia Duy hỏi
– Chỗ này… Nhàm chán quá !
– Hả ? Vừa nãy còn hào hứng lắm sao thay đổi 180° thế !
– Chỗ này còn chưa bằng FNAF hay The House. Chán chết đi được. Phải chi có jump scare thì hay hơn… Phải rồi !: Đang nói dở dang thì Dương như nghĩ ra điều gì đó và nói
– Sao ? Phải rồi cái gì ?
– Anh cứ kệ tôi đi, tôi lên trước tí: Dương Chi nói.
Vì trong này khá tối nên Gia Duy khó lòng mà nhòn thấy khuôn mặt nham hiểm của nó.
Nó đi lên trước một đoạn, vừa đi vừa cười nham hiểm.
Nó ra trốn ở một và chờ cho đến khi có người đi tới. Theo những gì Dương Chi tính toán thì người tiếp theo đi đến sẽ là Gia Duy.
Bịch…Bịch…Bịch…Bịch
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, gần hơn nữa, …
Đến lúc ấy thì…
Bụp !
Nó nắm lấy cái chân, theo dự đoán. Người đó đã ngã.
Đang định đứng dậy cười Gia Duy một cái thì một giọng nói đã lán át điều đó.
– Cái quái gì vậy !?: Cái gì !? Đây đâu phải giọng của Gia Duy.
– Sao ông hậu đậu thế ! : Tiếp đến là giọng của một đứa con gái.
Chờ chút, Dương Chi chợt cảm thấy 2 cái giọng nói này rất quen, nó đã nghe ở đây rồi sao ?
– Minh Dương và Ngọc Linh ư ?: Dương Chi lỡ miệng nói
– Hả ? Sao biết tên tụi này ?: Cả hai đều phản ứng lại, vậy đúng là Minh Dương và Ngọc Linh thật rồi.
– Ê nhóc, đứng đây làm gì vậy ?: Từ khi nào, Gia Duy cũng bắt kịp cả bọn.
– Ha, trùng hợp thật nhỉ ? Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé !: Dương Chi nói
.
.
.
.
– Hai người đang đi hẹn hò phải không ?: Dương Chi hỏi bừa cái.
– Cái gì !!
– Bà nghĩ linh tinh gì vậy !?
Vừa hỏi xong phát là cả 2 liền phản ứng dữ dội. Đã thế còn đỏ mặt nữa chứ. Ara ~ Dễ thương vậy !
– Thế còn bà và anh Gia Duy thì sao ? Sao hai người lại ở đây ?: Giờ thì đến lượt Ngọc Linh hỏi lại 2 người.
– Hả ? Chỉ đơn thuần là đi-chơi thôi mà : Nó phũ phàng nói
– Gia Duy, anh ra đây nói chuyện với em tí: Bỗng Ngọc Linh chợt vẫy hắn
Cả 2 ra thật xa để nói chuyện.
– Bộ Dương Chi con này không có chút gì khi anh rủ nó đi hả ?: Ngọc Linh hỏi
– Mặt nó thì có chút hào hứng, thế thôi
– ‘ Thế thì số anh nhọ thật rồi Dương Gia Duy ‘ Chậc chậc chậc: Ngọc Linh chép miệng. Con bạn của cô chắc phải vô cảm lắm hay sao í !
Quay lại với Dương Chi và Minh Dương. Cả 2 bên chẳng ai nói với đối phương hay thậm chí quan tâm đối phương đang làm gì. Minh Dương thì đang uống cốc trà sữa còn Dương Chi thì đang nghịch đuôi tóc mình.
Đột nhiên, Dương Chi buột miệng hỏi :
– Ông thích con Ngọc Linh không?
Phụt !
Một phát, Minh Dương phun đống trà sữa trong miệng ra
– Ew, tự nhiên phụt đống trà sữa là sao !?
– Bà hỏi linh tinh gì vậy!!? Đương nhiên là không rồi !: Không mà sao phản ứng dữ dội thế.
– Chỉ hỏi thôi mà.
– Bọn này nói chuyện xong rồi, đi chơi thôi: Ngọc Linh từ lúc nào chen vào.
– Rồi đi thôi !
Cả lũ đi từ chỗ này sang chỗ kia, chơi chán chê mê mỏi.
Cả Minh Dương, Gia Duy và Ngọc Linh thì vẫn còn rất sung sức. Còn Dương Chi thì gần như cái giẻ lau bị vắt kiệt.
Bụp !
Vụng về, Dương Chi va phải ai đó.
– Xin lỗi, xin lỗi !: Dương cúi đầu xin lỗi rồi đuổi kịp 3 người kia.
– A! Bạn ơi, bạn làm rơi kìa: Chàng trai kia chưa kịp nói xong thì nó đã đi mất.
Chàng trai cầm cái thẻ học sinh lên và lẩm bẩm
“Mai Dương Chi
Lớp 10a3
Trường Thiên Vương ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.