(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 49: Lúng Túng
Tọa Chước Linh Linh Thủy
02/10/2021
Thấy Đỗ Cẩm Ninh nghe được mình là quan trong kinh thành mà trên mặt lại không có vẻ khiếp sợ nào, vừa rồi cũng rất thong dong thoải mái ngồi ở đối diện tôn tử của mình, trong mắt Tề Bá Côn tràn đầy khen ngợi, quay đầu đối Quan Nhạc cùng nói:
"Ngươi từ nơi nào thu được một người đệ tử như vậy?"
Quan Nhạc cùng đối với biểu hiện của tân đệ tử của mình cũng rất vừa lòng, hắn vỗ về chòm râu mỉm cười nói:
"Hắn tuổi còn nhỏ, cũng không ai dạy hắn, chỉ dùng chưa đến nửa tháng liền tự học biết chữ, còn viết ra mấy quyển thoại bản. Gia Trạch thích nhất là xem thoại bản, đem hắn đưa đến trước mặt ta. Ta xem đứa nhỏ này tư chất thông tuệ, tính tình cũng tốt, cử chỉ tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ, liền nhận hắn làm đệ tử."
Vừa nói hắn vừa từ trên bàn cầm lấy một quyển sách đưa cho Tề Bá Côn.
Đỗ Cẩm Ninh nhìn qua thì đúng là cuốn sách do mình viết《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》 phần đầu. Nàng không khỏi cảm thấy lúng túng.
Thời đại này những người viết thoại bản đều là tú tài nghèo túng hoặc đồng sinh tiền đồ vô vọng mới dùng nghề này để sống tạm. Cho nên chức nghiệp này rất là bị người đọc sách khinh thường. Nàng không nghĩ tới Quan Nhạc Cùng không lấy làm hổ thẹn thì thôi mà lại còn tự hào lấy ra đưa cho khách nhân để khoe khoang. Tề Bá Côn cầm sách lật vài tờ.
Ban đầu vẻ mặt đạm mạc ngồi ở hắn bên người Tề Mộ Viễn, cũng nhịn không được ghé đầu qua xem.
Nhìn thấy hành động này của thiếu niên này, ánh mắt Quan Nhạc Cùng hơi lóe lên một cái.
Phụ thân của bạn tốt mang theo nhi tử của bạn tốt về quê muốn bái hắn làm thầy. Hắn làm thế thúc vốn là không nên chối từ, hơn nữa thiếu niên này tuổi còn nhỏ liền thiên tư thông tuệ, kiến thức cơ sở cũng rất vững chắc, không hề kém hơn so với Quan Gia Trạch đã đi theo hắn từ nhỏ, thậm chí còn tốt hơn một chút. Hài tử như vậy, mặc kệ cái nào lão sư cũng đều nguyện ý thu về môn hạ.
Chỉ là hắn lại từ trên người hài tử này nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của chính mình. Cao ngạo, biệt nữu, đạm mạc, cô độc, tựa như chỉ có một mình hắn sống trong thế giới của chính mình, không ai vào được mà hắn cũng không muốn đi ra.
Quan Nhạc Cùng không thích chính mình thời còn trẻ cho nên cũng không thích trước mắt vị thiếu niên này.
Tính cách như vậy, về sau ở trên con đường khoa cử chắc chắn sẽ rất nhấp nhô. Quan Nhạc Cùng không muốn nhìn đến đoạn kí ức bất kham hồi còn trẻ của chính mình lại tái diễn trước mắt, cho nên hắn không tính toán thu thiếu niên này làm đệ tử. Tề Mộ Viễn muốn tiến thư viện đọc sách là có thể nhưng nếu muốn bái chính mình làm lão sư thì vẫn là thôi đi.
Nhưng đây là nhi tử của bạn tốt, trước kia ở kinh thành, chính mình cũng chịu không ít chiếu cố của Tề gia. Nếu thẳng thừng cự tuyệt sẽ ảnh hưởng tới giao tình của hai nhà. Quan Nhạc Cùng đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để cự tuyệt thì Đỗ Cẩm Ninh tới.
Giờ khắc này, Quan Nhạc Cùng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Tề Bá Côn cũng xuất thân là tiến sĩ, học vấn tự nhiên là cực kì lợi hại. Chỉ nhìn ít ỏi vài tờ, là Tề Bá Côn có thể nhìn ra trình độ của tác giả viết cuốn sách này. Loại trình độ này đối với những người đọc đủ thứ thi thư như bọn họ là không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối với một người chưa bao giờ đi học đường, chỉ tự học nửa tháng là có thể viết ra một cuốn sách như vậy thì không thể không khiến người khác thán phục.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:
"Cuốn sách này thật sự là ngươi viết?"
Đỗ Cẩm Ninh kinh hãi, cho rằng Tề Bá Côn nhìn ra manh mối gì.
Bất quá nàng gần đây luyện được kĩ thuật diễn ngày càng tinh vi, nàng đứng dậy chắp tay, da mặt vô cùng dày mà trả lời:
"Hồi đại nhân, đúng vậy."
Tề Bá Côn khoát tay:
"Đừng kêu ta là đại nhân, ta đã về hưu thì chỉ là một người bình thường mà thôi. Ngươi kêu ta một tiếng Tề gia gia là được."
Đỗ Cẩm Ninh nhìn sang Quan Nhạc Cùng, chờ hắn lên tiếng.
Quan Nhạc Cùng thấy tiểu đồ đệ còn biết trước hết hỏi ý của chính mình, đối hắn càng xem càng vừa lòng, vỗ về râu gật gật đầu:
"Tề bá bá là thế bá của ta, ngươi kêu một tiếng Tề gia gia cũng là phải."
Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới gọi một tiếng:
"Tề gia gia."
Tề Bá Côn gật gật đầu, tò mò hỏi:
"Ngươi tự học như thế nào, ngươi cùng ta nói một chút."
Đỗ Cẩm Ninh liền đem quá trình tự học của mình, chọn một ít chuyện có thể nói mang ra nói một lần.
Tề Bá Côn lần này xác thật kinh ngạc, quay đầu đối Quan Nhạc Cùng nói:
"Thật đúng là thiên tư thông tuệ. Nhạc Cùng, ngươi xem như nhặt được bảo."
Quan Nhạc cùng trong lòng cao hứng, cười nói:
"Cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi."
Hắn đối Tề Mộ Viễn nói:
"Tiểu Viễn, ngươi đi ra kệ sách lấy một quyển sách lại đây, tùy tiện lấy, càng khó càng tốt."
"Ngươi từ nơi nào thu được một người đệ tử như vậy?"
Quan Nhạc cùng đối với biểu hiện của tân đệ tử của mình cũng rất vừa lòng, hắn vỗ về chòm râu mỉm cười nói:
"Hắn tuổi còn nhỏ, cũng không ai dạy hắn, chỉ dùng chưa đến nửa tháng liền tự học biết chữ, còn viết ra mấy quyển thoại bản. Gia Trạch thích nhất là xem thoại bản, đem hắn đưa đến trước mặt ta. Ta xem đứa nhỏ này tư chất thông tuệ, tính tình cũng tốt, cử chỉ tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ, liền nhận hắn làm đệ tử."
Vừa nói hắn vừa từ trên bàn cầm lấy một quyển sách đưa cho Tề Bá Côn.
Đỗ Cẩm Ninh nhìn qua thì đúng là cuốn sách do mình viết《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》 phần đầu. Nàng không khỏi cảm thấy lúng túng.
Thời đại này những người viết thoại bản đều là tú tài nghèo túng hoặc đồng sinh tiền đồ vô vọng mới dùng nghề này để sống tạm. Cho nên chức nghiệp này rất là bị người đọc sách khinh thường. Nàng không nghĩ tới Quan Nhạc Cùng không lấy làm hổ thẹn thì thôi mà lại còn tự hào lấy ra đưa cho khách nhân để khoe khoang. Tề Bá Côn cầm sách lật vài tờ.
Ban đầu vẻ mặt đạm mạc ngồi ở hắn bên người Tề Mộ Viễn, cũng nhịn không được ghé đầu qua xem.
Nhìn thấy hành động này của thiếu niên này, ánh mắt Quan Nhạc Cùng hơi lóe lên một cái.
Phụ thân của bạn tốt mang theo nhi tử của bạn tốt về quê muốn bái hắn làm thầy. Hắn làm thế thúc vốn là không nên chối từ, hơn nữa thiếu niên này tuổi còn nhỏ liền thiên tư thông tuệ, kiến thức cơ sở cũng rất vững chắc, không hề kém hơn so với Quan Gia Trạch đã đi theo hắn từ nhỏ, thậm chí còn tốt hơn một chút. Hài tử như vậy, mặc kệ cái nào lão sư cũng đều nguyện ý thu về môn hạ.
Chỉ là hắn lại từ trên người hài tử này nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của chính mình. Cao ngạo, biệt nữu, đạm mạc, cô độc, tựa như chỉ có một mình hắn sống trong thế giới của chính mình, không ai vào được mà hắn cũng không muốn đi ra.
Quan Nhạc Cùng không thích chính mình thời còn trẻ cho nên cũng không thích trước mắt vị thiếu niên này.
Tính cách như vậy, về sau ở trên con đường khoa cử chắc chắn sẽ rất nhấp nhô. Quan Nhạc Cùng không muốn nhìn đến đoạn kí ức bất kham hồi còn trẻ của chính mình lại tái diễn trước mắt, cho nên hắn không tính toán thu thiếu niên này làm đệ tử. Tề Mộ Viễn muốn tiến thư viện đọc sách là có thể nhưng nếu muốn bái chính mình làm lão sư thì vẫn là thôi đi.
Nhưng đây là nhi tử của bạn tốt, trước kia ở kinh thành, chính mình cũng chịu không ít chiếu cố của Tề gia. Nếu thẳng thừng cự tuyệt sẽ ảnh hưởng tới giao tình của hai nhà. Quan Nhạc Cùng đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để cự tuyệt thì Đỗ Cẩm Ninh tới.
Giờ khắc này, Quan Nhạc Cùng đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Tề Bá Côn cũng xuất thân là tiến sĩ, học vấn tự nhiên là cực kì lợi hại. Chỉ nhìn ít ỏi vài tờ, là Tề Bá Côn có thể nhìn ra trình độ của tác giả viết cuốn sách này. Loại trình độ này đối với những người đọc đủ thứ thi thư như bọn họ là không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối với một người chưa bao giờ đi học đường, chỉ tự học nửa tháng là có thể viết ra một cuốn sách như vậy thì không thể không khiến người khác thán phục.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:
"Cuốn sách này thật sự là ngươi viết?"
Đỗ Cẩm Ninh kinh hãi, cho rằng Tề Bá Côn nhìn ra manh mối gì.
Bất quá nàng gần đây luyện được kĩ thuật diễn ngày càng tinh vi, nàng đứng dậy chắp tay, da mặt vô cùng dày mà trả lời:
"Hồi đại nhân, đúng vậy."
Tề Bá Côn khoát tay:
"Đừng kêu ta là đại nhân, ta đã về hưu thì chỉ là một người bình thường mà thôi. Ngươi kêu ta một tiếng Tề gia gia là được."
Đỗ Cẩm Ninh nhìn sang Quan Nhạc Cùng, chờ hắn lên tiếng.
Quan Nhạc Cùng thấy tiểu đồ đệ còn biết trước hết hỏi ý của chính mình, đối hắn càng xem càng vừa lòng, vỗ về râu gật gật đầu:
"Tề bá bá là thế bá của ta, ngươi kêu một tiếng Tề gia gia cũng là phải."
Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới gọi một tiếng:
"Tề gia gia."
Tề Bá Côn gật gật đầu, tò mò hỏi:
"Ngươi tự học như thế nào, ngươi cùng ta nói một chút."
Đỗ Cẩm Ninh liền đem quá trình tự học của mình, chọn một ít chuyện có thể nói mang ra nói một lần.
Tề Bá Côn lần này xác thật kinh ngạc, quay đầu đối Quan Nhạc Cùng nói:
"Thật đúng là thiên tư thông tuệ. Nhạc Cùng, ngươi xem như nhặt được bảo."
Quan Nhạc cùng trong lòng cao hứng, cười nói:
"Cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi."
Hắn đối Tề Mộ Viễn nói:
"Tiểu Viễn, ngươi đi ra kệ sách lấy một quyển sách lại đây, tùy tiện lấy, càng khó càng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.