(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 50: So Đấu
Tọa Chước Linh Linh Thủy
02/10/2021
Tề Mộ Viễn đáp ứng một tiếng, đi đến kệ sách chọn một quyển sách sử, đưa cho Quan Nhạc Cùng.
Quan Nhạc Cùng lại không cầm, mà là chỉ chỉ Đỗ Cẩm Ninh:
"Ngươi tùy tiện lật một tờ rồi đưa cho hắn."
Tề Mộ Viễn làm theo.
Quan Nhạc cùng đối Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Ngươi đem trang sách này đọc một lần, sau đó đọc thuộc lòng cho chúng ta nghe để Tề gia gia nhìn xem bản lĩnh của ngươi."
Hắn đối Tề Bá Côn cười nói:
"Mấy ngày hôm trước ta mới thu đứa nhỏ này làm đệ tử. Ta bảo hắn ở nhà ăn tết xong rồi mới tiến thư viện để đọc sách, không nghĩ tới nhà hắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, tổ phụ của hắn muốn bán tỷ tỷ hắn để trả nợ cờ bạc cho nhị bá hắn. Cuối cùng bọn họ mình không rời nhà. Phụ thân hắn lại mất sớm, mẫu thân đem hắn và ba cái tỷ tỷ nuôi lớn, cuộc sống rất gian nan, cho nên ta mới đem hắn kêu đến đây để hỏi một chút tình huống nhà hắn."
Hắn nói như vậy là muốn ám chỉ hắn thu Đỗ Cẩm Ninh làm đồ đệ thuần túy là vì ưu ái tài năng của Đỗ Cẩm Ninh. Thứ hai là muốn giải thích vì sao Đỗ Cẩm Ninh đã trở thành đệ tử của hắn mà vẫn ăn mặc rách nát như vậy.
Tề Bá Côn gật gật đầu:
"Thì ra là thế."
Đỗ Cẩm Ninh cầm cuốn sách sử kia, cùng lần trước giống nhau đọc một lần rồi đóng sách lại bắt đầu đọc thuộc. Biểu tình trên mặt Tề Bá Côn cũng cùng lúc trước Quan Nhạc Cùng với Hoàng Trừng Minh giống nhau, rất là kinh ngạc.
Đợi Tề Bá Côn khen Đỗ Cẩm Ninh xong, Quan Nhạc Cùng liền thở dài:
"Ngần ấy năm, ta chỉ thu hai người đệ tử là Tu Trúc cùng Gia Trạch, vốn là không tính toán lại thu thêm đồ đệ nữa. Ta tuy tuổi không lớn, nhưng thư viện có không ít việc, không có nhiều tinh lực dư thừa để đi dạy dỗ học trò. Chi bằng làm cho bọn họ bái những tiên sinh tài hoa xuất sắc khác trong thư viện làm thầy. Chỉ không nghĩ tới Cẩm Ninh đứa nhỏ này số mệnh không tốt, ta nếu không thu hắn, nhà bọn họ sẽ bị tổ phụ cùng bá phụ gặm đến xương cốt đều không dư thừa. Hơn nữa đứa nhỏ này tư chất xuất chúng, ta cũng là nổi lên tâm tư ái tài, mới nhận lấy hắn."
Nói xong hắn nhìn về phía Tề Mộ Viễn:
"Tiểu Viễn đi theo tổ phụ đến Li Thủy huyện thì chắc cũng muốn ở đây đọc sách đúng không? Là tổ phụ ngươi tự mình dạy dỗ hay là muốn vào thư viện để đọc sách? Nếu ngươi muốn vào thư viện thì ta sẽ giới thiệu cho cháu hai tiên sinh rất là xuất xắc. Họ tuy chỉ là cử nhân, nhưng bản lĩnh dạy học lại là cực tuyệt vời, học trò của bọn họ cũng có không ít cử nhân, có 3 người còn trúng tiến sĩ."
Tề Bá Côn rất là bất đắc dĩ.
Tính tình của Quan Nhạc Cùng hắn rất rõ ràng. Hắn đã tỏ vẻ không muốn thu Tề Mộ Viễn làm đệ tử, chính mình nếu là lại nhắc ra thì người mất mặt sẽ là chính mình.
Hắn quay đầu nhìn xem tôn tử, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tề Mộ Viễn hướng Đỗ Cẩm Ninh duỗi tay:
"Ngươi đem sách tùy tiện lật một tờ, sau đó đưa cho ta."
Tề Bá Côn sửng sốt.
Tề Mộ Viễn đây là muốn cùng Đỗ Cẩm Ninh thi đấu đọc sách ư?
Đỗ Cẩm Ninh nhìn sang Quan Nhạc Cùng, thấy hắn không phản đối, liền đem sách lật vài tờ, đưa cho Tề Mộ Viễn.
Tề Mộ Viễn cũng cùng Đỗ Cẩm Ninh giống nhau, trước đọc một lần, sau đó đóng sách lại, đọc thuộc lòng.
Đương nhiên, hắn đọc so Đỗ Cẩm Ninh có trật tự nhiều, không giống Đỗ Cẩm Ninh đem sách đọc lung tung rối loạn.
Đọc thuộc lòng xong, hắn cũng không nói lời nào, chỉ dùng con ngươi đen nhánh trong trẻo nhìn Quan Nhạc Cùng, chờ hắn đánh giá.
Quan Nhạc cùng chỉ phải khen ngợi nói:
"Thật không sai."
Hắn quay đầu đối Tề Bá Côn nói:
"Chúc mừng Tề bá bá, không nghĩ tới các ngươi Tề gia ra cái thiên tài."
"Thiên tài thì không dám nhận, chỉ là trí nhớ tốt một chút, nhưng vẫn không thể so sánh với Cẩm Ninh."
Tề Bá Côn tuy rằng hy vọng tôn tử có thể bái Quan Nhạc Cùng làm lão sư nhưng vẫn ăn ngay nói thật.
Hiểu được nghĩa của câu văn cùng chỉ học bằng cách nhớ đơn thuần vẫn có khác biệt rất lớn.
Tề Mộ Viễn nghe được lời này, mày nhăn lại, nhìn sang Đỗ Cẩm Ninh:
"Ngươi còn biết gì nữa? Ta không có biện pháp cùng ngươi giống nhau chỉ nhận biết 3 ngàn tự, chúng ta so cái khác."
Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy đầu mình như có một đàn quạ đen bay qua.
Chẳng lẽ đây là so đấu đến nghiện à.
Nàng xem như minh bạch. Vị huynh đài này, lòng hiếu thắng rất mạnh, tính tình lại biệt nữu, EQ còn rất thấp. Hắn mặc kệ Quan Nhạc Cùng có nguyện ý thu hắn làm đồ đệ hay không, cuối cùng bị Quan Nhạc Cùng cự tuyệt thì mặt mũi tổ phụ hắn có hạ xuống được hay không. Một lòng một dạ muốn chiến thắng nàng.
Nàng cũng không dễ chơi, mở miệng nói:
"Ta còn biết được rất nhiều hoa màu, biết làm như thế nào để trồng hoa màu tốt hơn."
Tề Mộ Viễn khuôn mặt lập tức cứng đờ, mắt choáng váng.
Quan Nhạc Cùng cùng Tề Bá Côn nhịn không được nở nụ cười.
Tề Mộ Viễn mặt vô biểu tình mà quay đầu đi, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhưng Đỗ Cẩm Ninh vẫn có thể nhìn đến lỗ tai của hắn đỏ một mảnh.
Đứa nhỏ này, thật là quá biệt nữu mà.
"Nhạc Cùng, ngươi xem như vậy có được không. Trước đem hắn lưu tại trong thư viện đọc sách một đoạn thời gian, làm hắn quen thuộc hoàn cảnh trước. Chờ đầu năm sau, chúng ta lại thương lượng xem hắn sẽ bái ai làm lão sư sau có được không?"
Quan Nhạc Cùng lại không cầm, mà là chỉ chỉ Đỗ Cẩm Ninh:
"Ngươi tùy tiện lật một tờ rồi đưa cho hắn."
Tề Mộ Viễn làm theo.
Quan Nhạc cùng đối Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Ngươi đem trang sách này đọc một lần, sau đó đọc thuộc lòng cho chúng ta nghe để Tề gia gia nhìn xem bản lĩnh của ngươi."
Hắn đối Tề Bá Côn cười nói:
"Mấy ngày hôm trước ta mới thu đứa nhỏ này làm đệ tử. Ta bảo hắn ở nhà ăn tết xong rồi mới tiến thư viện để đọc sách, không nghĩ tới nhà hắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, tổ phụ của hắn muốn bán tỷ tỷ hắn để trả nợ cờ bạc cho nhị bá hắn. Cuối cùng bọn họ mình không rời nhà. Phụ thân hắn lại mất sớm, mẫu thân đem hắn và ba cái tỷ tỷ nuôi lớn, cuộc sống rất gian nan, cho nên ta mới đem hắn kêu đến đây để hỏi một chút tình huống nhà hắn."
Hắn nói như vậy là muốn ám chỉ hắn thu Đỗ Cẩm Ninh làm đồ đệ thuần túy là vì ưu ái tài năng của Đỗ Cẩm Ninh. Thứ hai là muốn giải thích vì sao Đỗ Cẩm Ninh đã trở thành đệ tử của hắn mà vẫn ăn mặc rách nát như vậy.
Tề Bá Côn gật gật đầu:
"Thì ra là thế."
Đỗ Cẩm Ninh cầm cuốn sách sử kia, cùng lần trước giống nhau đọc một lần rồi đóng sách lại bắt đầu đọc thuộc. Biểu tình trên mặt Tề Bá Côn cũng cùng lúc trước Quan Nhạc Cùng với Hoàng Trừng Minh giống nhau, rất là kinh ngạc.
Đợi Tề Bá Côn khen Đỗ Cẩm Ninh xong, Quan Nhạc Cùng liền thở dài:
"Ngần ấy năm, ta chỉ thu hai người đệ tử là Tu Trúc cùng Gia Trạch, vốn là không tính toán lại thu thêm đồ đệ nữa. Ta tuy tuổi không lớn, nhưng thư viện có không ít việc, không có nhiều tinh lực dư thừa để đi dạy dỗ học trò. Chi bằng làm cho bọn họ bái những tiên sinh tài hoa xuất sắc khác trong thư viện làm thầy. Chỉ không nghĩ tới Cẩm Ninh đứa nhỏ này số mệnh không tốt, ta nếu không thu hắn, nhà bọn họ sẽ bị tổ phụ cùng bá phụ gặm đến xương cốt đều không dư thừa. Hơn nữa đứa nhỏ này tư chất xuất chúng, ta cũng là nổi lên tâm tư ái tài, mới nhận lấy hắn."
Nói xong hắn nhìn về phía Tề Mộ Viễn:
"Tiểu Viễn đi theo tổ phụ đến Li Thủy huyện thì chắc cũng muốn ở đây đọc sách đúng không? Là tổ phụ ngươi tự mình dạy dỗ hay là muốn vào thư viện để đọc sách? Nếu ngươi muốn vào thư viện thì ta sẽ giới thiệu cho cháu hai tiên sinh rất là xuất xắc. Họ tuy chỉ là cử nhân, nhưng bản lĩnh dạy học lại là cực tuyệt vời, học trò của bọn họ cũng có không ít cử nhân, có 3 người còn trúng tiến sĩ."
Tề Bá Côn rất là bất đắc dĩ.
Tính tình của Quan Nhạc Cùng hắn rất rõ ràng. Hắn đã tỏ vẻ không muốn thu Tề Mộ Viễn làm đệ tử, chính mình nếu là lại nhắc ra thì người mất mặt sẽ là chính mình.
Hắn quay đầu nhìn xem tôn tử, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tề Mộ Viễn hướng Đỗ Cẩm Ninh duỗi tay:
"Ngươi đem sách tùy tiện lật một tờ, sau đó đưa cho ta."
Tề Bá Côn sửng sốt.
Tề Mộ Viễn đây là muốn cùng Đỗ Cẩm Ninh thi đấu đọc sách ư?
Đỗ Cẩm Ninh nhìn sang Quan Nhạc Cùng, thấy hắn không phản đối, liền đem sách lật vài tờ, đưa cho Tề Mộ Viễn.
Tề Mộ Viễn cũng cùng Đỗ Cẩm Ninh giống nhau, trước đọc một lần, sau đó đóng sách lại, đọc thuộc lòng.
Đương nhiên, hắn đọc so Đỗ Cẩm Ninh có trật tự nhiều, không giống Đỗ Cẩm Ninh đem sách đọc lung tung rối loạn.
Đọc thuộc lòng xong, hắn cũng không nói lời nào, chỉ dùng con ngươi đen nhánh trong trẻo nhìn Quan Nhạc Cùng, chờ hắn đánh giá.
Quan Nhạc cùng chỉ phải khen ngợi nói:
"Thật không sai."
Hắn quay đầu đối Tề Bá Côn nói:
"Chúc mừng Tề bá bá, không nghĩ tới các ngươi Tề gia ra cái thiên tài."
"Thiên tài thì không dám nhận, chỉ là trí nhớ tốt một chút, nhưng vẫn không thể so sánh với Cẩm Ninh."
Tề Bá Côn tuy rằng hy vọng tôn tử có thể bái Quan Nhạc Cùng làm lão sư nhưng vẫn ăn ngay nói thật.
Hiểu được nghĩa của câu văn cùng chỉ học bằng cách nhớ đơn thuần vẫn có khác biệt rất lớn.
Tề Mộ Viễn nghe được lời này, mày nhăn lại, nhìn sang Đỗ Cẩm Ninh:
"Ngươi còn biết gì nữa? Ta không có biện pháp cùng ngươi giống nhau chỉ nhận biết 3 ngàn tự, chúng ta so cái khác."
Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy đầu mình như có một đàn quạ đen bay qua.
Chẳng lẽ đây là so đấu đến nghiện à.
Nàng xem như minh bạch. Vị huynh đài này, lòng hiếu thắng rất mạnh, tính tình lại biệt nữu, EQ còn rất thấp. Hắn mặc kệ Quan Nhạc Cùng có nguyện ý thu hắn làm đồ đệ hay không, cuối cùng bị Quan Nhạc Cùng cự tuyệt thì mặt mũi tổ phụ hắn có hạ xuống được hay không. Một lòng một dạ muốn chiến thắng nàng.
Nàng cũng không dễ chơi, mở miệng nói:
"Ta còn biết được rất nhiều hoa màu, biết làm như thế nào để trồng hoa màu tốt hơn."
Tề Mộ Viễn khuôn mặt lập tức cứng đờ, mắt choáng váng.
Quan Nhạc Cùng cùng Tề Bá Côn nhịn không được nở nụ cười.
Tề Mộ Viễn mặt vô biểu tình mà quay đầu đi, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhưng Đỗ Cẩm Ninh vẫn có thể nhìn đến lỗ tai của hắn đỏ một mảnh.
Đứa nhỏ này, thật là quá biệt nữu mà.
"Nhạc Cùng, ngươi xem như vậy có được không. Trước đem hắn lưu tại trong thư viện đọc sách một đoạn thời gian, làm hắn quen thuộc hoàn cảnh trước. Chờ đầu năm sau, chúng ta lại thương lượng xem hắn sẽ bái ai làm lão sư sau có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.