(Edit) Vụ Án Cuối Cùng

Chương 3: Nghi Thức Bắt Đầu 3

Trường Sinh Thiên Diệp

25/09/2021

Đường Tín lấy tay đẩy kính mắt, ngón tay thon dài mạnh mẽ vô cùng hoàn mỹ, rất khó tưởng tượng một đôi tay như thế, lại luôn luôn làm việc với người chết.

Đường Tín thuận tay cầm lên một quyển sách từ trên bàn, nói: “Nghe nói ký ức của cá chỉ có bảy giây, bảy giây sau không nhớ rõ bất cứ thứ gì, những việc gì đã qua, cho nên trong hồ cá nho nhỏ, nó cũng không cảm thấy buồn chán, bởi vì bảy giây sau, mỗi một địa phương mà nó đi bơi qua, lại biến thành một nơi mới lạ.”

Đường Tín nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Kỷ Bạch.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Từ bài A Thi Mã trong tập thơ tự sự dài Chí Ma.”

Đường Tín chỉ vào chữ trên bìa thư, nói tiếp: “Trong bảy giây này, không ngừng bơi qua bơi lại không phải vì quên, mà là vì muốn ghi khắc.”

Bài thơ này rất nhiều người nghe nói qua, tuy rằng sẽ không thể đọc thuộc ra miệng, nhưng mà lại chẳng phải xa lạ gì. Chí ít là những người đang ngồi đây, ít nhiều cũng đều biết.

Nhưng mà bọn họ trước đây lúc nghe bài thơ này, có lẽ sẽ cảm giác được buồn phiền lãng mạn, thế nhưng hiện tại, Đường Tín nói về một quyển sách biến thái cuồng sát, đọc lên vài câu thơ này, khiến người ta có cảm giác rợn cả da gà.

Đường Tín nói: “Lúc tôi nhận được lệnh triệu tập, cũng đã đọc qua mấy quyển sách này một lần. Có mấy cái vấn đề, khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái.”

Tạ Kỷ Bạch không nói gì, nhưng hai mắt chăm chú nhìn Đường Tín. Những người còn lại cũng đều nhìn anh, chờ anh kế tục phân tích.

Đường Tín nói: “Mấy thủ pháp giết người kì quái bên trong tôi không nhắc tới. Có hai vấn đề quan trọng nhất. Một là những quyển tiếu thuyết này không đẩy đủ, không phải nói thiếu những quyển phía sau, mà là thiếu những quyển phía trước. Trước quyển thứ sáu, không thấy xuất hiện qua, thiếu năm quyển. Thứ hai, là tên sách, vì sao lại gọi là ký ức của cá? Tôi sau khi nhìn nội dung của quyển sách, không cảm thấy tên sách và nội dung có gì liên quan tới nhau. Nhưng mà một hung thủ cực độ thông minh như thế, hắn ta tỉ mỉ viết vào trong sách, dựa theo tính cách của hắn ta, không có khả năng đặt một cái tên bừa bãi, như vậy quá mức không hoàn mỹ. Phá hủy bất cứ chi tiết nào, đều là trí mạng với hắn ta.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, có thể tên sách không phải thích hợp với nội dung bên trong, mà càng có ý sâu xa hơn.”

“Không phải là vì quên, mà là vì ghi khắc.” Đường Tín nói: “Có thể ý của hung thủ là như vậy.”

Lưu Trí Huy gãi gãi cái gáy, mê man nhìn Tần Tục vẻ mặt trầm tư đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tần Tử, cậu có biết đội phó và Đường pháp y đang nói gì không?”

Tần Tục tròng mắt chuyển động, nhìn hắn một cái, sau đó trầm lắng lắc đầu, nói: “Nghe không hiểu.”

Đường Tín giải thích nói rằng: “Nếu như hung thủ thật chỉ muốn khoe khoang ‘công lao vĩ đại’ của hắn ta, như vậy hắn ta có thể lấy một cái tên khác, sát hơn với nội dung của vụ án, càng khiến người ta rợn cả người. Thế nhưng hung thủ không làm vậy.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Có một loại bệnh gọi là bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, là do tổn thương não dẫn đến mất trí nhớ. Người như thế, giống như con cá trong bài thơ, ký ức đôi khi chỉ có thể bảo tồn trong hai mươi tư tiếng, hoặc là một phút đồng hồ, thậm chí trong thời gian ngắn hơn nữa.”

Đường Tín bổ sung nói: “Tình huống này là chỉ mất đi những kí ức gần nhất, những kí ức thật lâu trước kia, vẫn có thể nhớ. Hơn nữa loại bệnh này có thể khỏi bệnh hoàn toàn là rất thấp, chỉ có thể làm giảm bệnh trạng.”

Trần Diễm Thải kinh ngạc mở to hai mắt, nói: “Còn chuyện như vậy? Ý tứ là, tên hung thủ này là một người mật bệnh mất trí nhớ ngắn hạn?”

Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Chỉ là một loại suy đoán, nhưng cũng không thể khẳng định.”

Đường Tín nói rằng: “Có thể điều tra một chút tư liệu, tra một chút danh sách những bệnh nhân những năm gần đây mắc mất trí nhớ ngắn hạn, không biết có thể có trợ giúp gì hay không.”

Trần Diễm Thải lập tức vỗ bàn một cái, nói: “Đúng đúng, tôi hiện tại lập tức bắt đầu, tôi đi tra cái này.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chờ một chút, chuyện em nhờ chị điều tra, thế nào?”

Vừa nói đến, Trần Diễm Thải có chút uể oải, nói: “Hoàn toàn không phát hiện, online cũng không phát hiện được chút gì.”

Tạ Kỷ Bạch trầm ngâm một lúc, nói: “Còn phải tiếp tục tìm.”

Trần Diễm Thải gật đầu.

Quyển tiểu thuyết mới nhất của hung thủ đã nằm trên tay bọn họ, dựa theo tác phong của hung thủ, thoạt nhìn hắn ta đã ra tay, trong sách viết rất rõ ràng, đã có người bị hại, chắc hẳn là một người phụ nữ khoảng hai lăm đến bao mươi tuổi, mặc váy trắng, thi thể rất có thể bị vứt lại ở vùng hoang vu dã ngoại, mà nghi phạm rất có thể là một tài xế taxi.



Nhưng mà cho tới bây giờ, cũng không có người báo án, bọn họ cũng không tìm được bất cứ thi thể nào.

Tần Tục nhịn không được nói rằng: “Đội phó, hung thủ lúc này có phải đang trêu đùa chúng ta không?”

Tạ Kỷ Bạch còn chưa kịp nói, chợt nghe cửa ban công có tiếng “Thình thịch”, có người bước nhanh đến.

Là một người đàn ông có thân hình cao lớn, thoạt nhìn phi thường nhanh nhẹn.

Mọi người hai mắt lập tức sáng ngời, nói: “Lão đại anh đã trở về.”

Trần Vạn Đình đi tới, liền nói: “Không cần tìm nữa, thi thể đã tìm được rồi.”

Tạ Kỷ Bạch là người thứ nhất hỏi: “Tìm được rồi? Ở nơi nào?”

Trần Vạn Đình vung tay lên một cái, nói: “Xuất phát, trên đường nói.”

Đoàn người “hô dạ” một tiếng tất cả đều đứng lên, Tạ Kỷ Bạch lại mở miệng, nói: “Trần Diễm Thải, chị ở lại, tiếp tục tìm cái mà Đường pháp y nói.”

Trần Diễm Thải mặt nhất thời ỉu xìu, nói: “Tôi cũng muốn cùng đi xem.”

Nhưng mà thời gian cấp bách, đã không có người trả lời cô, trong cả văn phòng lúc này chỉ còn lại mình cô. . .

Trần Vạn Đình lái xe, gấp rút chạy đến hiện trường vụ án.

“Vừa nhận được điện thoại nói, có người ở vùng ngoại ô phát hiện một thi thể nữ, mặc một bộ váy màu trắng, hiện nay vẫn không thể xác định thân phận thi thể, nhưng mà rất giống với tiểu thuyết miêu tả.” Trần Vạn Đình lái xe nói rằng.

Hiện trường ở một khu công nghiệp cũ của thành phố C, đi xe khoảng nửa giờ đồng hồ nữa, thì sẽ lập tức ra khỏi địa phận thành phố.

Nơi này có phần hơi hoang vắng, những nhà xưởng rất nhiều năm trước có rời đi có vứt đi, trên cơ bản cũng sắp thành một chỗ đất hoang không người ở, thoạt nhìn vô cùng tiêu điều quạnh quẽ.

Người thứ nhất phát hiện thi thể chính là một người đàn ông, cũng không phải người địa phương thành phố C, mà là lái xe đến họp bạn trên mạng, bởi vì không biết đường, xuống khỏi đường cao tốc đi qua hai trạm thu phí nữa, kết quả là lái đến chỗ hoang vu này. Người đàn ông vốn tưởng đỗ xe đi hỏi đường, ai biết không tìm được người sống, lại thấy được một thi thể.

Thi thể nữ bị vứt tại một nơi cỏ dại mọc um tùm, nơi đó đã có đồng sự tới trước, lập nên cảnh giới tuyến màu vàng, không cho phép ai tiếp cận.

Xe jeep chạy gần đến thì tắt máy, mọi người lập tức từ trên xe nhảy xuống, tiến vào trong cảnh giới tuyến nhìn.

Tạ Kỷ Bạch vẫn còn mang găng tay trắng tinh của cậu, xuống xe, tiến vào trong cảnh giới tuyến, lập tức ngửi thấy được một mùi hôi thối, mùi thối của thi thể, xem ra thi thể nữ này bị vứt bỏ ở nơi hoang vu dã ngoại này cũng được một thời gian rồi.

Tạ Kỷ Bạch không thích loại mùi này, nhưng cậu vẫn phải hít sâu, mong muốn có thể bình phục lại tâm trạng kinh hoàng của mình. Yết hầu của cậu chuyển động, giống như là bị co giật. Hô hấp càng nhanh, mùi hôi thối này lại càng hít vào nhiều, quả thực như là một vòng tuần hoàn vậy.

Thi thể mặc một bộ váy màu trắng, tóc dài, trừ những cái đó, thực sự rất khó nhận biết thêm.

Đó là một khuôn mặt máu thịt mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra hình thù khuôn mặt nữa, thân thể của cô ta cũng không đẩu đủ. Bây giờ khí trời có chút oi bức, nơi này là vùng ngoại ô, rất nhiều sâu bọ, thi thể sẽ bị phá hư rất nhiều. Hơn nữa ở đây tựa hồ còn có chó hoang thường lui tới, thi thể có rõ ràng có vết tích bị cắn xé.

Tạ Kỷ Bạch nhìn thi thể đầy máu, hô hấp càng lúc càng nhanh, cậu đã có thể nghe thấy tiếng hít thở một cách rất rõ ràng, âm thanh nói chuyện của các đồng sự bên cạnh trở nên mơ hồ.

Hai mươi giây đồng hồ.

Tạ Kỷ Bạch nhanh chóng nâng lên cảnh giới tuyến, sau đó chạy qua một bên, hơi khom người, một tay trống lên đầu gối, một tay che miệng lại, thoạt nhìn là đang nôn.

Đường Tín làm pháp y, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, dùng tối biểu cảm vô cùng chuyên nghiệp làm việc với thi thể, cùng với trợ thủ, chuẩn bị đối khiếm tra qua một chút thi thể.



Hành động của Tạ Kỷ Bạch khiến Đường Tín lấy làm kinh hãi, nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Tạ Kỷ Bạch ở bên kia khom người ngồi chồm hổm thật lâu, tư thế này khiến thắt lưng cậu trở nên càng nhỏ, giống như một cơn gió có thể thổi bay, thoạt nhìn phi thường yếu đuối.

Thấy thi thể sẽ nôn mửa, kỳ thực rất nhiều người mới thực tập sẽ bị, thậm chí còn có mấy cô gái bị dọa khóc. Nhưng khiến Đường Tín kinh ngạc chính là, điều này không phù hợp với Tạ Kỷ Bạch mà anh nghe nói.

Đường Tín nhíu nhíu mày.

Trần Vạn Đình quay đầu lại nhìn liếc qua Tạ Kỷ Bạch, nói với bọn họ: “Các cậu ở lại đây, tôi đi qua xem Tiểu Bạch một chút.”

Lưu Trí Huy có chút lo lắng, nói: “Đội phó có phải ngày hôm nay thân thể khó chịu không?”

Trần Vạn Đình lắc lắc tay, xong cũng chui ra ngoài, đi về phía Tạ Kỷ Bạch.

Tạ Kỷ Bạch nghe được tiếng bước chân, không quay đầu lại, cậu híp mắt, chăm chú nhìn cỏ dại bên chân.

Trần Vạn Đình cầm trong tay nước khoáng đưa cho cậu, tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Có khỏe không?”

“Xin lỗi, ” Tạ Kỷ Bạch nói: “Khiến lão đại mất thể diện.”

“Sao lại nói với anh những câu như vậy, đừng miễn cưỡng bản thân, nếu không được, trước hết quay về trong xe ngồi một lúc.” Trần Vạn Đình nói.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Không, không có việc gì, chỉ là vừa. . .”

Tạ Kỷ Bạch nói một nửa, đứng thẳng thân thể, dùng tay không vỗ vỗ vạt áo của mình, nói: “Hiện tại không có vấn đề, yên tâm đi lão đại.”

“Được.” Trần Vạn Đình lại vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó cùng cậu đi trở về.

Đường Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tạ Kỷ Bạch đã trở về, biểu cảm bình thản, nhưng mà sắc mặt rất trắng.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Đường pháp y, tình huống thế nào?”

Đường Tín không tiếp tục ngẩng đầu, vùng xung quanh lông mày cau lại, nói: “Cho … tôi thêm năm phút.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Đưa ảnh chụp và tin tức cho Trần Diễm Thải, để cho chị ấy tra xét thân phận người chết.”

Tần Tục nói: “Được.”

Tạ Kỷ Bạch còn nói: “Túi của người chết ở nơi nào?”

“Túi gì?” Trần Vạn Đình hỏi.

Tạ Kỷ Bạch đi hai vòng quanh thi thể, nhưng cũng không tìm được vật mình muốn, nói: “Trong tiểu thuyết đề cập tới, trước lúc nạn nhân gặp chuyện không may, là đang gặp mặt cùng bạn bè lâu năm không gặp, sau khi ăn cơm xong, trên đường về nhà xảy ra chuyện.”

Tạ Kỷ Bạch suy nghĩ một chút, còn nói: “Váy của cô ta không có túi tiền, như vậy cô ta chắc chắn phải có một cái túi, không phải loại túi lớn như vậy, thế nhưng ví tiền nhất định là phải có. Còn có điện thoại của cô ta. . .”

Tạ Kỷ Bạch nói đến đây, không khỏi ngẩn ra, vội vã lấy ra điện thoại trong túi của mình, sau đó không quá chắc chắn gọi một số điện thoại.

Cách khoảng hai giây, sau lưng bọn họ, bỗng nhiên truyền ra một tiếng điện thoại có chút chói tai.

Mọi người theo bản năng nhìn vào điện thoại trong túi mình, nhưng mà hiển nhiên không phải điện thoại của bọn họ reo, bởi vì âm thanh kia hình như có chút xa xôi, thanh âm cũng có chút kỳ quái, có chút khàn khàn không giống bính thường, làm cho người ta không rét mà run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện (Edit) Vụ Án Cuối Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook