Chương 4: Nghi Thức Bắt Đầu 4
Trường Sinh Thiên Diệp
25/09/2021
“Là điện thoại của ai đang reo?” Lưu Trí Huy nhịn không được hỏi.
Tạ Kỷ Bạch mắt mở to vài phần, chắc chắc nói: “Là điện thoại của người chết.”
Tạ Kỷ Bạch trả lời không khiến mọi người cảm thấy khiên định sau khi giải thích được nghi hoặc, bọn họ trái lại cảm giác được sau lưng có một luồng khí lạnh bay lên, đều khó tin mở to hai mắt.
Tạ Kỷ Bạch sao biết được số điện thoại của người chết, đây có lẽ là là nghi vấn lớn nhất trong lòng bọn họ.
Âm thanh khàn khàn vẫn còn tiếp tục, Tạ Kỷ Bạch lập tức xoay người chui ra cảnh giới tuyến, tìm về phía âm thanh.
Đó là một nơi đổ nát thê lương, thoạt nhìn giống như một kho hàng, bất quá bây giờ đã cũ nát không chịu nổi. Phòng ở bị đập xuống phân nửa, thế nhưng không biết nguyên nhân gì, việc phá bỏ không làm triệt để, cứ để dở dang như vậy. Nửa cái nóc nhà lung lay sắp đổ, giống như tùy lúc đều sẽ đổ sập xuống vậy.
“Tần Tục đi theo, mọi người chờ ở chỗ này.” Trần Vạn Đình biểu tình trở nên nghiêm túc, nhanh chóng rút ra khẩu súng, đuổi theo Tạ Kỷ Bạch đang chạy phía trước.
Tần Tục trả lời một tiếng, cũng nhanh chóng đi theo. Chớ nhìn y cao cao lại gầy teo, hình dáng có vẻ nhà nhặn nho nhã, nhưng mà tuyệt đối là một cảnh sát cơ động giỏi giang nhất.
Nhà kho hoang tàn tối đen như mực, ánh sáng dày đặc ở ngoài bị mái ngói chặn lại, vừa bước vào phía bóng tối, nhiệt độ không khí hình như chợt giảm xuống mười độ, lộ ra một cảm giác râm mát. Nếu không phải hiện tại bầu không khí quá khẩn trương, nhiệt độ ôn hòa như vậy khiến mọi người thở ra một hơi không chừng.
Tạ Kỷ Bạch chạy tới, trong tay nắm cây súng, bên trong cũng không biết là tình huống gì, nói không chừng gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bên trong đổ nát thê lương, không có bất cứ ai, ngay cả một con chó hoang mèo hoang cũng không có, một chiếc điện thoại cô đơn nằm trên mặt đất, ánh sáng lóe lên lóe lên, tạo ra âm thanh khàn khàn.
Tạ Kỷ Bạch từ từ đi qua, giày dẫm lên mặt đất có tiếng “Đát đát”. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại của mình, sau đó nhấn dập máy.
Âm thanh khàn khàn biến mất, điện thoại nằm dưới đất lại trở nên im lặng, cũng không lóe sáng.
Tạ Kỷ Bạch khom lưng đem điện thoại kia nhặt lên. Điện thoại thoạt nhìn có chút cũ kĩ, màn hình vỡ nát, bị đánh rơi rất mạnh.
Trần Vạn Đình và Tần Tục chạy đến bên cạnh cậu, mọi người liếc nhau, Trần Vạn Đình nói: “Tìm kiếm xung quanh xem.”
Tòa nhà đổ nát thê lương có rất nhiều bụi, trên mặt đất có vết tích kéo dài, thoạt nhìn còn có vết tích giãy dụa, điện thoại người chết cũng rơi xuống đây, không biết còn có thể có phát hiện gì.
Nơi này xác thực không có ai, nhưng ngoại trừ tìm được điện thoại, họ còn tìm thấy một chiếc túi da màu trắng, bên trong có một bao giấy ăn, một túi trang điểm nhỏ, còn có một cái ví tiền, một chuỗi chìa khóa. Trong bao tiền có khoảng chừng một nghìn đồng tiền giá trị lớn và một ít tiền lẻ, còn lại nên cái gì cũng không có, cũng không có chứng minh thư.
Đường Tín đã kiểm tra sơ bộ thi thể, đang chỉ huy đem thi thể mang về, trở lại trong cục mới tiếp tục kiểm tra.
Lưu Trí Huy chờ có điểm lo lắng, không ngừng nhìn về phía tòa nhà cũ nát.
“Đến rồi đến rồi, đã trở về.” Lưu Trí Huy mắt tốt, vừa nhìn thấy bóng ba người đi ra, lập tức lớn tiếng nói.
Đường Tín hai tay cắm ở trong túi, nhìn bọn họ chằm chằm, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm những thứ trong tay Trần Vạn Đình.
Bọn họ tìm được không ít vật chứng, đã tất cả đều để trong túi vật chứng trong suốt, cầm theo.
Trần Vạn Đình đi tới, hỏi: “Kiểm tra thi thể thế nào?”
Đường Tín trả lời: “Đã kiểm tra sơ bộ, người chết hẳn là đã chết khoảng chừng hơn mười ngày, thi thể tổn hại quá nghiêm trọng, cần mang về cục tiếp tục kiểm tra, bây giờ còn chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong.”
Trần Vạn Đình nói: “Công tác lấy vật chứng?”
Lưu Trí Huy mau tróng nói: “Được rồi được rồi, đều xong.”
“Được.” Trần Vạn Đình nói: “Trước tiên trở về cục lại nói.”
Con đường trở về cục rất dài, đặc biệt lúc đi qua chợ trung tâm còn bị kẹt xe. Sắc mặt của Tạ Kỷ Bạch từ sau khi nhìn thấy thi thể thì có chút trắng bệch, bây giờ nhìn lại còn không có dịu đi, hơn nữa có chút say xe, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy.
Đường Tín híp mắt, nhìn như là đang ngủ, nhưng mà anh lặng lẽ dùng dư quang đánh giá Tạ Kỷ Bạch, trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi, bất quá cũng không mở miệng.
Về đến trong cục, Trần Vạn Đình nhận được điện thoại, nói vài câu với Tạ Kỷ Bạch, rồi vội vã rời đi.
Lưu Trí Huy nhịn không được nói: “Gần đây lão đại bận rộn đến sắp phát điên rồi.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta đi vào, sợ rằng lão đại ngày hôm nay sẽ không trở về nữa.”
Đoàn người trở về phòng làm việc, Trần Diễm Thải đang một mình ngồi trước máy vi tính vội vã nhảy bật ra, nói rằng: “Mọi người đã trở về, quá chậm!”
Lưu Trí Huy nói: “Không có biện pháp, kẹt xe.”
Trần Diễm Thải nói: “Đội phó, dãy số điện thoại tôi đã tra rồi, nhưng mà không tra được cái gì cả.”
“Số điện thoại người chết?” Đường Tín thiêu mi.
Trần Diễm Thải gật đầu, nói: “Dãy số điện thoại kia không có tên người đăng ký, hơn nữa còn là mua được ở trạm bán báo, thời gian sử dụng không dài. Muốn tiếp tục tra sao, tra xét về ghi chép cuộc trò chuyện trên điện thoại.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Tiếp tục tra.”
Trần Diễm Thải gật đầu.
Mọi người ngồi xuống xung quanh, vật chứng đặt chung cạnh mấy quyển sách bìa xám.
Lưu Trí Huy thận trọng hỏi: “Đội phó, anh quen người đã chết à?”
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Vậy làm sao anh biết số điện thoại của người chết?” Lưu Trí Huy thở phào nhẹ nhõm, nạn nhân chết thảm như vậy, nếu như đội phó quen biết người chết, hắn cũng không biết phải nói thế nào.
Tạ Kỷ Bạch lấy quyển tiểu thuyết thứ muồi một, sau đó nhanh chóng lật trang, ngón tay mang bao tay màu trắng không ngừng di động, đột nhiên vỗ một cái, cầm quyển sách, đổ để lên bàn cho mọi người nhìn.
Một chuỗi số, mười một số, là số điện thoại.
“Này…” Lưu Trí Huy trừng hai mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Đường Tín nhíu mày.
Tiểu thuyết quyển thứ mười một là hôm nay mới xuất hiện, ngoại trừ Tạ Kỷ Bạch vẫn chưa có người nào xem qua, bọn họ cũng không biết bên trong sách lại có một số điện thoại.
Ngón tay Tạ Kỷ Bạch mơ hồ vẽ lên dãy số điện thoại kia, nói: “Sáng sớm lúc thấy được số điện thoại này, trong lòng tôi cũng có rất nhiều nghi vấn, lập tức dùng điện thoại gọi đến, nhưng không ai bắt máy. Tôi lúc đó đang suy nghĩ, số điện thoại này là hung thủ tự nghĩ ra, hay là…”
Tạ Kỷ Bạch chưa kịp cẩn thận kiểm tra số điện thoại này, thì mọi việc cứ liên tiếp xuất hiện. Khi bọn họ thấy người chết, nói đến điện thoại của người chết, Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên lại nghĩ tới dãy số này.
Cậu dựa vào kí ức gọi đến dãy số này, như cũ không ai bắt máy, nhưng mà tiếng chuông điện thoại lại vang lên quanh họ.
Trần Diễm Thải nói: “Hung thủ thật kỳ quái, dĩ nhiên lại cho chúng ta số điện thoại của người chết, đây không phải là đầu mối rất lớn sao?”
Không chỉ như vậy, bọn họ còn tìm được túi của người đã chết, bên trong có ví tiền, trong ví tiền tuy không có gì chứng minh thư hay chi phiếu, nhưng có một chút tiền, quan trọng nhất là, còn có một tấm vé xe taxi.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Trần tỷ, chị kiểm tra tờ vé taxi này.”
Trần Diễm Thải nhận lấy, cúi đầu vừa nhìn, là vé taxi từ mười ba ngày trước, thời gian là buổi tối 0giờ hai mươi ba phút.
“Cái này dễ.” Trần Diễm Thải nói.
Căn cứ theo vé xe taxi, bọn họ rất nhanh tra được ra chiếc taxi kia. Về phần số điện thoại, thì có chút phiền phức, bất quá cũng không phải chuyện lớn, cũng rất nhanh xác nhận thân phận người chết.
Một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, không phải người địa phương ở thành phố C, Gọi là Lưu Huỳnh Bối, tốt nghiệp đại học chưa được ba năm, khoảng thời gian đầu năm nay mới đến thành phố C, còn chưa được nửa năm.
Lưu Huỳnh Bối là một cô nhi, cho nên không có thân nhân, lúc đến thành phố C cũng không tìm được công việc ổn định, lúc vừa tới có tìm hai công việc, đều chỉ làm được hai ngày rồi nghỉ, sau này thì không tìm. Cô ta sống ở một phòng trọ ngoại thành, ở một mình, cũng không có bạn cùng phòng.
Điện thoại của cô ta rất cũ kĩ, còn là loại điện thoại cảm ứng xưa cũ, bên trong hầu như chẳng có gì. Hộp thư, điện tín và bưu kiện bên trong tràn ngập tin nhắn rác PR vân vân, tin nhắn hữu dụng không có mấy.
Thành phố C đối với cô là một thành phố xa lạ, cô ta đối với thành phố C mà nói cũng là một người xa lạ. Lưu Huỳnh Bối chắc hẳn là một người tính cách nhát gan, thậm chí là trong lòng rất tự ti, cũng không thích cùng người khác chào hỏi.
Bọn họ điều tra được một ít tư liệu về Lưu Huỳnh Bối, bên trong có một tấm ảnh chụp lúc Lưu Huỳnh Bối còn đi học, cô luôn luôn đứng ở chỗ ít người để ý nhất, chỗ tối tăm âm u nhất.
Đường Tín đang tiếp tục khám nghiệm thi thể, Trần Diễm Thải vẫn đang tra xét về nhật ký danh bạ và tin nhắt của Lưu Huỳnh Bối, Tạ Kỷ Bạch nghiên cứu mấy cuốn sách, Tần Tục ngồi ở một bên trầm tư cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có Lưu Trí Huy đi tới đi lui, có chút lo lắng, một bộ đứng ngồi không yên. Sau khi đem vật chứng đưa cho đồng sự kiểm nghiệm, thì hắn chẳng có gì để làm cả.
Lưu Trí Huy đi không biết bao nhiêu vòng, trong lúc bất chợt Tần Tục ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lưu Trí Huy nhất thời bị nhìn, sau lưng có chút phát lạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nều cậu tinh lực quá thừa thãi có thể ra ngoài chạy hai vòng.” Tần Tục nói.
Lưu Trí Huy ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng, nói: “Tớ chỉ là có chút sốt ruột. Trần tỷ, điều tra tin nhắn thế nào, em đang không có việc gì làm thật bứt rứt.”
Trần Diễm Thải ngón tay tung bay trên bàn phím, nhị điệu rất mạnh mẽ “Ba ba”, thật giống như đang đàn đàn dương cầm.
Trần Diễm Thải liếc mắt, không có lập tức trả lời hắn, qua có hai phút, âm thanh đánh chữ ngừng lại, nói: “Đều điều tra ra.”
Tạ Kỷ Bạch ngẩng đầu lên, hỏi: “Thế nào?”
Trần Diễm Thải nói: “Tám mươi phần trăm đều là tin nhắn rác và tin nhắn PR, nhưng mà tôi tra được Lưu Huỳnh Bối gần đây có gọi vài lần cho một số điện thoại, hơn nữa còn có nhắn tin với nhau.”
“Ai? Là ai?” Lưu Trí Huy hỏi.
“Là một người phụ nữ, hai mươi lăm tuổi, vừa giàu lại vừa đẹp.” Trần Diễm Thải in ra một tờ giấy, vỗ lên bàn, nói: “Chính là người này, bây giờ đang ở thành phố C, là bạn trung học của Lưu Huỳnh Bối, tiền lúc trước mới từ nước ngoài trở về. Người mà trong tiểu thuyết có nhắc tới, bạn cũ lâu không gặp ăn cơm cùng Lưu Huỳnh Bối, chính là cô ta. Cuộc điện thoại cuối cùng của Lưu Huỳnh Bối, là gọi cho cái cô vừa giàu vừa đẹp này, xác nhận địa điểm và thời gian ăn.”
Tạ Kỷ Bạch đứng lên, nói: “Tần Tục, Lưu Trí Huy.”
Tần Tục nghe được Tạ Kỷ Bạch gọi y, lập tức ngồi thẳng thân thể.
Lưu Trí Huy lớn tiếng nói một câu: “Dạ!”
“Các cậu lập tức đi tìm người phụ nữ này, hỏi một chút về Lưu Huỳnh Bối lúc trước khi gặp chuyện không may.” Tạ Kỷ Bạch nói.
“Dạ.” Hai người cùng nhau đáp ứng, sau đó không dừng chút nào, đã vội vã cùng đi.
“Tôi thì sao?” Trần Diễm Thải hưng phấn lên, chỉ vào cái mũi của mình.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Theo em đi tìm hỏi tên tài xế taxi kia một chút.”
Dựa theo trong tiểu thuyết, tài xế taxi trở Lưu Huỳnh Bối, có thể nghi phạm giết người. Nhưng mà bọn họ cũng không biết động cơ giết người của hung thủ, cũng không có chứng cứ, cũng không thể bởi vì vật lưu lại của hung thủ mà xác định được.
Trần Diễm Thải lập tức nhảy dựng lên, sau đó đuổi theo Tạ Kỷ Bạch chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng mà bọn họ vừa bước ra khỏi phòng làm việc, lại gặp ngay cục trưởng.
Đoạn cục trưởng vừa nhìn thấy Tạ Kỷ Bạch, lập tức bắt chuyện với cậu, nói: “Đến đến, Tiểu Tạ, tôi đang muốn tìm cậu, có chuyện này, muốn thương lượng với cậu một chút.”
Tạ Kỷ Bạch vừa nghe, quay đầu lại nhìn liếc qua Trần Diễm Thải.
Trần Diễm Thải lập tức nói rằng: “Đội phó, hay là để tôi tự đi.”
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: “Vẫn là chờ em một chút đi.”
Trần Diễm Thải nói: “Không cần lo lắng, tôi một người cũng có thể giải quyết, đội phó cậu phải tin tưởng tôi.” Cô nói xong còn vỗ vỗ ngực.
Đoạn cục trưởng nghe thấy, hóa ra là đi làm nhiệm vụ, vừa lúc nhìn đội trưởng đội A Ngải Đội đi ngang qua, giơ tay lên đem người chặn lại, nói: “Tiểu Ngải tới thật đúng lúc, tôi tìm Tiểu Tạ có việc, cậu đi theo Tiểu Trần làm nhiệm vụ đi.”
Trần Diễm Thải nhìn qua có chút không muốn, nhưng mà cục trưởng đoan đã lên tiếng, cô cũng không tiện kháng nghị, có chút không quá nguyện ý cùng Ngải Đội đi.
Tạ Kỷ Bạch theo Đoạn cục vào phòng làm việc, hai người nói hồi lâu, bất quá trên cơ bản là đoạn cục đơn phương nói, phải là tận tình khuyên bảo.
Bọn họ lúc đi ra, trời bên ngoài đều đã đen, trong lối đi đèn bật sáng, thỉnh thoảng có một hai thanh tra đi ngang qua.
Đối diện một người đàn ông mặc áo khoác dài vừa vặn đi tới, chỉ là chiếc áo khoác dài màu trắng nhưng anh mặc lên thì như trang phục mốt vậy.
Đường Tín gặp Tạ Kỷ Bạch ở đây có chút kinh ngạc, nói: “Đội phó, tôi đang muốn đưa bản báo cáo cho cậu.”
“Tiểu Đường, vừa lúc!” Đoạn cục cười thật vui vẻ, nói: “Cậu tới thật đúng lúc, tôi đã nói chuyện cùng Tiểu Tạ rồi, tôi đã nhờ cậy Tiểu Tạ rồi, cậu đó, theo Tiểu Tạ về nhà, ở lại nhà cậu ấy.”
Đường Tín sửng sốt, nói: “Ở nhà đội phó?”
Đoạn cục gật đầu, nói: “Cậu ngày hôm nay vừa tới thành phố C, cả ngày lại bận rộn, khẳng định chưa tìm được chỗ ở đi?”
Đường Tín gật đầu, nói: “Nhưng mà cháu có thể tùy tiện đi tìm một khách sạn là được, ở trong nhà đội phó, sợ rằng rất phiền phức cậu ấy.”
Đường Tín lúc nói chuyện, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt ở trên người Tạ Kỷ Bạch chuyển động, nửa câu sau nói nghe chẳng có chút thành ý.
Đoạn cục cười gằn một tiếng, đem Đường Tín kéo sang một bên, nói: “Tên tiểu tử thúi này, đừng cho là tôi không biết, cậu đi ở khách sạn? Tôi sợ cậu lại đi đến mấy quán bar lêu lổng. Tôi tìm được một người giám sát cậu, Tiểu Tạ độc thân, cũng đang một người ở, tương đối dễ dàng, ba của cậu bảo tôi phải giám sát cậu đấy.”
“Đoạn cục. . .” Đường Tín có điểm bất đắc dĩ, nói: “Đừng nghe ba cháu nói mò, cháu không phải người như vậy.”
Đoạn cục vỗ một cái vào sau lưng anh, nói: “Cứ quyết định như vậy, tôi đã nói với Tiểu Tạ rồi, đi làm mang theo cậu tới, tan tầm mang theo cậu đi, cấm cậu đi quán bar quán ăn đêm. Cậu đừng có mà mang phụ nữ về nhà của Tiểu Tạ, có nghe hay không?”
Đường Tín nhíu mày, tháo xuống kính mắt viền vàng, hỏi: “Xác định?”
“Đương nhiên.” Đoạn cục nói: “Tiểu Tạ đáp ứng rồi
Đường Tín cười cười, liền đi tới trước mặt Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đội phó, vậy sau này làm phiền cậu.”
Tạ Kỷ Bạch mắt mở to vài phần, chắc chắc nói: “Là điện thoại của người chết.”
Tạ Kỷ Bạch trả lời không khiến mọi người cảm thấy khiên định sau khi giải thích được nghi hoặc, bọn họ trái lại cảm giác được sau lưng có một luồng khí lạnh bay lên, đều khó tin mở to hai mắt.
Tạ Kỷ Bạch sao biết được số điện thoại của người chết, đây có lẽ là là nghi vấn lớn nhất trong lòng bọn họ.
Âm thanh khàn khàn vẫn còn tiếp tục, Tạ Kỷ Bạch lập tức xoay người chui ra cảnh giới tuyến, tìm về phía âm thanh.
Đó là một nơi đổ nát thê lương, thoạt nhìn giống như một kho hàng, bất quá bây giờ đã cũ nát không chịu nổi. Phòng ở bị đập xuống phân nửa, thế nhưng không biết nguyên nhân gì, việc phá bỏ không làm triệt để, cứ để dở dang như vậy. Nửa cái nóc nhà lung lay sắp đổ, giống như tùy lúc đều sẽ đổ sập xuống vậy.
“Tần Tục đi theo, mọi người chờ ở chỗ này.” Trần Vạn Đình biểu tình trở nên nghiêm túc, nhanh chóng rút ra khẩu súng, đuổi theo Tạ Kỷ Bạch đang chạy phía trước.
Tần Tục trả lời một tiếng, cũng nhanh chóng đi theo. Chớ nhìn y cao cao lại gầy teo, hình dáng có vẻ nhà nhặn nho nhã, nhưng mà tuyệt đối là một cảnh sát cơ động giỏi giang nhất.
Nhà kho hoang tàn tối đen như mực, ánh sáng dày đặc ở ngoài bị mái ngói chặn lại, vừa bước vào phía bóng tối, nhiệt độ không khí hình như chợt giảm xuống mười độ, lộ ra một cảm giác râm mát. Nếu không phải hiện tại bầu không khí quá khẩn trương, nhiệt độ ôn hòa như vậy khiến mọi người thở ra một hơi không chừng.
Tạ Kỷ Bạch chạy tới, trong tay nắm cây súng, bên trong cũng không biết là tình huống gì, nói không chừng gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bên trong đổ nát thê lương, không có bất cứ ai, ngay cả một con chó hoang mèo hoang cũng không có, một chiếc điện thoại cô đơn nằm trên mặt đất, ánh sáng lóe lên lóe lên, tạo ra âm thanh khàn khàn.
Tạ Kỷ Bạch từ từ đi qua, giày dẫm lên mặt đất có tiếng “Đát đát”. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại của mình, sau đó nhấn dập máy.
Âm thanh khàn khàn biến mất, điện thoại nằm dưới đất lại trở nên im lặng, cũng không lóe sáng.
Tạ Kỷ Bạch khom lưng đem điện thoại kia nhặt lên. Điện thoại thoạt nhìn có chút cũ kĩ, màn hình vỡ nát, bị đánh rơi rất mạnh.
Trần Vạn Đình và Tần Tục chạy đến bên cạnh cậu, mọi người liếc nhau, Trần Vạn Đình nói: “Tìm kiếm xung quanh xem.”
Tòa nhà đổ nát thê lương có rất nhiều bụi, trên mặt đất có vết tích kéo dài, thoạt nhìn còn có vết tích giãy dụa, điện thoại người chết cũng rơi xuống đây, không biết còn có thể có phát hiện gì.
Nơi này xác thực không có ai, nhưng ngoại trừ tìm được điện thoại, họ còn tìm thấy một chiếc túi da màu trắng, bên trong có một bao giấy ăn, một túi trang điểm nhỏ, còn có một cái ví tiền, một chuỗi chìa khóa. Trong bao tiền có khoảng chừng một nghìn đồng tiền giá trị lớn và một ít tiền lẻ, còn lại nên cái gì cũng không có, cũng không có chứng minh thư.
Đường Tín đã kiểm tra sơ bộ thi thể, đang chỉ huy đem thi thể mang về, trở lại trong cục mới tiếp tục kiểm tra.
Lưu Trí Huy chờ có điểm lo lắng, không ngừng nhìn về phía tòa nhà cũ nát.
“Đến rồi đến rồi, đã trở về.” Lưu Trí Huy mắt tốt, vừa nhìn thấy bóng ba người đi ra, lập tức lớn tiếng nói.
Đường Tín hai tay cắm ở trong túi, nhìn bọn họ chằm chằm, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm những thứ trong tay Trần Vạn Đình.
Bọn họ tìm được không ít vật chứng, đã tất cả đều để trong túi vật chứng trong suốt, cầm theo.
Trần Vạn Đình đi tới, hỏi: “Kiểm tra thi thể thế nào?”
Đường Tín trả lời: “Đã kiểm tra sơ bộ, người chết hẳn là đã chết khoảng chừng hơn mười ngày, thi thể tổn hại quá nghiêm trọng, cần mang về cục tiếp tục kiểm tra, bây giờ còn chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong.”
Trần Vạn Đình nói: “Công tác lấy vật chứng?”
Lưu Trí Huy mau tróng nói: “Được rồi được rồi, đều xong.”
“Được.” Trần Vạn Đình nói: “Trước tiên trở về cục lại nói.”
Con đường trở về cục rất dài, đặc biệt lúc đi qua chợ trung tâm còn bị kẹt xe. Sắc mặt của Tạ Kỷ Bạch từ sau khi nhìn thấy thi thể thì có chút trắng bệch, bây giờ nhìn lại còn không có dịu đi, hơn nữa có chút say xe, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy.
Đường Tín híp mắt, nhìn như là đang ngủ, nhưng mà anh lặng lẽ dùng dư quang đánh giá Tạ Kỷ Bạch, trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi, bất quá cũng không mở miệng.
Về đến trong cục, Trần Vạn Đình nhận được điện thoại, nói vài câu với Tạ Kỷ Bạch, rồi vội vã rời đi.
Lưu Trí Huy nhịn không được nói: “Gần đây lão đại bận rộn đến sắp phát điên rồi.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta đi vào, sợ rằng lão đại ngày hôm nay sẽ không trở về nữa.”
Đoàn người trở về phòng làm việc, Trần Diễm Thải đang một mình ngồi trước máy vi tính vội vã nhảy bật ra, nói rằng: “Mọi người đã trở về, quá chậm!”
Lưu Trí Huy nói: “Không có biện pháp, kẹt xe.”
Trần Diễm Thải nói: “Đội phó, dãy số điện thoại tôi đã tra rồi, nhưng mà không tra được cái gì cả.”
“Số điện thoại người chết?” Đường Tín thiêu mi.
Trần Diễm Thải gật đầu, nói: “Dãy số điện thoại kia không có tên người đăng ký, hơn nữa còn là mua được ở trạm bán báo, thời gian sử dụng không dài. Muốn tiếp tục tra sao, tra xét về ghi chép cuộc trò chuyện trên điện thoại.”
Tạ Kỷ Bạch nói: “Tiếp tục tra.”
Trần Diễm Thải gật đầu.
Mọi người ngồi xuống xung quanh, vật chứng đặt chung cạnh mấy quyển sách bìa xám.
Lưu Trí Huy thận trọng hỏi: “Đội phó, anh quen người đã chết à?”
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Vậy làm sao anh biết số điện thoại của người chết?” Lưu Trí Huy thở phào nhẹ nhõm, nạn nhân chết thảm như vậy, nếu như đội phó quen biết người chết, hắn cũng không biết phải nói thế nào.
Tạ Kỷ Bạch lấy quyển tiểu thuyết thứ muồi một, sau đó nhanh chóng lật trang, ngón tay mang bao tay màu trắng không ngừng di động, đột nhiên vỗ một cái, cầm quyển sách, đổ để lên bàn cho mọi người nhìn.
Một chuỗi số, mười một số, là số điện thoại.
“Này…” Lưu Trí Huy trừng hai mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Đường Tín nhíu mày.
Tiểu thuyết quyển thứ mười một là hôm nay mới xuất hiện, ngoại trừ Tạ Kỷ Bạch vẫn chưa có người nào xem qua, bọn họ cũng không biết bên trong sách lại có một số điện thoại.
Ngón tay Tạ Kỷ Bạch mơ hồ vẽ lên dãy số điện thoại kia, nói: “Sáng sớm lúc thấy được số điện thoại này, trong lòng tôi cũng có rất nhiều nghi vấn, lập tức dùng điện thoại gọi đến, nhưng không ai bắt máy. Tôi lúc đó đang suy nghĩ, số điện thoại này là hung thủ tự nghĩ ra, hay là…”
Tạ Kỷ Bạch chưa kịp cẩn thận kiểm tra số điện thoại này, thì mọi việc cứ liên tiếp xuất hiện. Khi bọn họ thấy người chết, nói đến điện thoại của người chết, Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên lại nghĩ tới dãy số này.
Cậu dựa vào kí ức gọi đến dãy số này, như cũ không ai bắt máy, nhưng mà tiếng chuông điện thoại lại vang lên quanh họ.
Trần Diễm Thải nói: “Hung thủ thật kỳ quái, dĩ nhiên lại cho chúng ta số điện thoại của người chết, đây không phải là đầu mối rất lớn sao?”
Không chỉ như vậy, bọn họ còn tìm được túi của người đã chết, bên trong có ví tiền, trong ví tiền tuy không có gì chứng minh thư hay chi phiếu, nhưng có một chút tiền, quan trọng nhất là, còn có một tấm vé xe taxi.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Trần tỷ, chị kiểm tra tờ vé taxi này.”
Trần Diễm Thải nhận lấy, cúi đầu vừa nhìn, là vé taxi từ mười ba ngày trước, thời gian là buổi tối 0giờ hai mươi ba phút.
“Cái này dễ.” Trần Diễm Thải nói.
Căn cứ theo vé xe taxi, bọn họ rất nhanh tra được ra chiếc taxi kia. Về phần số điện thoại, thì có chút phiền phức, bất quá cũng không phải chuyện lớn, cũng rất nhanh xác nhận thân phận người chết.
Một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, không phải người địa phương ở thành phố C, Gọi là Lưu Huỳnh Bối, tốt nghiệp đại học chưa được ba năm, khoảng thời gian đầu năm nay mới đến thành phố C, còn chưa được nửa năm.
Lưu Huỳnh Bối là một cô nhi, cho nên không có thân nhân, lúc đến thành phố C cũng không tìm được công việc ổn định, lúc vừa tới có tìm hai công việc, đều chỉ làm được hai ngày rồi nghỉ, sau này thì không tìm. Cô ta sống ở một phòng trọ ngoại thành, ở một mình, cũng không có bạn cùng phòng.
Điện thoại của cô ta rất cũ kĩ, còn là loại điện thoại cảm ứng xưa cũ, bên trong hầu như chẳng có gì. Hộp thư, điện tín và bưu kiện bên trong tràn ngập tin nhắn rác PR vân vân, tin nhắn hữu dụng không có mấy.
Thành phố C đối với cô là một thành phố xa lạ, cô ta đối với thành phố C mà nói cũng là một người xa lạ. Lưu Huỳnh Bối chắc hẳn là một người tính cách nhát gan, thậm chí là trong lòng rất tự ti, cũng không thích cùng người khác chào hỏi.
Bọn họ điều tra được một ít tư liệu về Lưu Huỳnh Bối, bên trong có một tấm ảnh chụp lúc Lưu Huỳnh Bối còn đi học, cô luôn luôn đứng ở chỗ ít người để ý nhất, chỗ tối tăm âm u nhất.
Đường Tín đang tiếp tục khám nghiệm thi thể, Trần Diễm Thải vẫn đang tra xét về nhật ký danh bạ và tin nhắt của Lưu Huỳnh Bối, Tạ Kỷ Bạch nghiên cứu mấy cuốn sách, Tần Tục ngồi ở một bên trầm tư cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có Lưu Trí Huy đi tới đi lui, có chút lo lắng, một bộ đứng ngồi không yên. Sau khi đem vật chứng đưa cho đồng sự kiểm nghiệm, thì hắn chẳng có gì để làm cả.
Lưu Trí Huy đi không biết bao nhiêu vòng, trong lúc bất chợt Tần Tục ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lưu Trí Huy nhất thời bị nhìn, sau lưng có chút phát lạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nều cậu tinh lực quá thừa thãi có thể ra ngoài chạy hai vòng.” Tần Tục nói.
Lưu Trí Huy ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng, nói: “Tớ chỉ là có chút sốt ruột. Trần tỷ, điều tra tin nhắn thế nào, em đang không có việc gì làm thật bứt rứt.”
Trần Diễm Thải ngón tay tung bay trên bàn phím, nhị điệu rất mạnh mẽ “Ba ba”, thật giống như đang đàn đàn dương cầm.
Trần Diễm Thải liếc mắt, không có lập tức trả lời hắn, qua có hai phút, âm thanh đánh chữ ngừng lại, nói: “Đều điều tra ra.”
Tạ Kỷ Bạch ngẩng đầu lên, hỏi: “Thế nào?”
Trần Diễm Thải nói: “Tám mươi phần trăm đều là tin nhắn rác và tin nhắn PR, nhưng mà tôi tra được Lưu Huỳnh Bối gần đây có gọi vài lần cho một số điện thoại, hơn nữa còn có nhắn tin với nhau.”
“Ai? Là ai?” Lưu Trí Huy hỏi.
“Là một người phụ nữ, hai mươi lăm tuổi, vừa giàu lại vừa đẹp.” Trần Diễm Thải in ra một tờ giấy, vỗ lên bàn, nói: “Chính là người này, bây giờ đang ở thành phố C, là bạn trung học của Lưu Huỳnh Bối, tiền lúc trước mới từ nước ngoài trở về. Người mà trong tiểu thuyết có nhắc tới, bạn cũ lâu không gặp ăn cơm cùng Lưu Huỳnh Bối, chính là cô ta. Cuộc điện thoại cuối cùng của Lưu Huỳnh Bối, là gọi cho cái cô vừa giàu vừa đẹp này, xác nhận địa điểm và thời gian ăn.”
Tạ Kỷ Bạch đứng lên, nói: “Tần Tục, Lưu Trí Huy.”
Tần Tục nghe được Tạ Kỷ Bạch gọi y, lập tức ngồi thẳng thân thể.
Lưu Trí Huy lớn tiếng nói một câu: “Dạ!”
“Các cậu lập tức đi tìm người phụ nữ này, hỏi một chút về Lưu Huỳnh Bối lúc trước khi gặp chuyện không may.” Tạ Kỷ Bạch nói.
“Dạ.” Hai người cùng nhau đáp ứng, sau đó không dừng chút nào, đã vội vã cùng đi.
“Tôi thì sao?” Trần Diễm Thải hưng phấn lên, chỉ vào cái mũi của mình.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Theo em đi tìm hỏi tên tài xế taxi kia một chút.”
Dựa theo trong tiểu thuyết, tài xế taxi trở Lưu Huỳnh Bối, có thể nghi phạm giết người. Nhưng mà bọn họ cũng không biết động cơ giết người của hung thủ, cũng không có chứng cứ, cũng không thể bởi vì vật lưu lại của hung thủ mà xác định được.
Trần Diễm Thải lập tức nhảy dựng lên, sau đó đuổi theo Tạ Kỷ Bạch chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng mà bọn họ vừa bước ra khỏi phòng làm việc, lại gặp ngay cục trưởng.
Đoạn cục trưởng vừa nhìn thấy Tạ Kỷ Bạch, lập tức bắt chuyện với cậu, nói: “Đến đến, Tiểu Tạ, tôi đang muốn tìm cậu, có chuyện này, muốn thương lượng với cậu một chút.”
Tạ Kỷ Bạch vừa nghe, quay đầu lại nhìn liếc qua Trần Diễm Thải.
Trần Diễm Thải lập tức nói rằng: “Đội phó, hay là để tôi tự đi.”
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: “Vẫn là chờ em một chút đi.”
Trần Diễm Thải nói: “Không cần lo lắng, tôi một người cũng có thể giải quyết, đội phó cậu phải tin tưởng tôi.” Cô nói xong còn vỗ vỗ ngực.
Đoạn cục trưởng nghe thấy, hóa ra là đi làm nhiệm vụ, vừa lúc nhìn đội trưởng đội A Ngải Đội đi ngang qua, giơ tay lên đem người chặn lại, nói: “Tiểu Ngải tới thật đúng lúc, tôi tìm Tiểu Tạ có việc, cậu đi theo Tiểu Trần làm nhiệm vụ đi.”
Trần Diễm Thải nhìn qua có chút không muốn, nhưng mà cục trưởng đoan đã lên tiếng, cô cũng không tiện kháng nghị, có chút không quá nguyện ý cùng Ngải Đội đi.
Tạ Kỷ Bạch theo Đoạn cục vào phòng làm việc, hai người nói hồi lâu, bất quá trên cơ bản là đoạn cục đơn phương nói, phải là tận tình khuyên bảo.
Bọn họ lúc đi ra, trời bên ngoài đều đã đen, trong lối đi đèn bật sáng, thỉnh thoảng có một hai thanh tra đi ngang qua.
Đối diện một người đàn ông mặc áo khoác dài vừa vặn đi tới, chỉ là chiếc áo khoác dài màu trắng nhưng anh mặc lên thì như trang phục mốt vậy.
Đường Tín gặp Tạ Kỷ Bạch ở đây có chút kinh ngạc, nói: “Đội phó, tôi đang muốn đưa bản báo cáo cho cậu.”
“Tiểu Đường, vừa lúc!” Đoạn cục cười thật vui vẻ, nói: “Cậu tới thật đúng lúc, tôi đã nói chuyện cùng Tiểu Tạ rồi, tôi đã nhờ cậy Tiểu Tạ rồi, cậu đó, theo Tiểu Tạ về nhà, ở lại nhà cậu ấy.”
Đường Tín sửng sốt, nói: “Ở nhà đội phó?”
Đoạn cục gật đầu, nói: “Cậu ngày hôm nay vừa tới thành phố C, cả ngày lại bận rộn, khẳng định chưa tìm được chỗ ở đi?”
Đường Tín gật đầu, nói: “Nhưng mà cháu có thể tùy tiện đi tìm một khách sạn là được, ở trong nhà đội phó, sợ rằng rất phiền phức cậu ấy.”
Đường Tín lúc nói chuyện, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt ở trên người Tạ Kỷ Bạch chuyển động, nửa câu sau nói nghe chẳng có chút thành ý.
Đoạn cục cười gằn một tiếng, đem Đường Tín kéo sang một bên, nói: “Tên tiểu tử thúi này, đừng cho là tôi không biết, cậu đi ở khách sạn? Tôi sợ cậu lại đi đến mấy quán bar lêu lổng. Tôi tìm được một người giám sát cậu, Tiểu Tạ độc thân, cũng đang một người ở, tương đối dễ dàng, ba của cậu bảo tôi phải giám sát cậu đấy.”
“Đoạn cục. . .” Đường Tín có điểm bất đắc dĩ, nói: “Đừng nghe ba cháu nói mò, cháu không phải người như vậy.”
Đoạn cục vỗ một cái vào sau lưng anh, nói: “Cứ quyết định như vậy, tôi đã nói với Tiểu Tạ rồi, đi làm mang theo cậu tới, tan tầm mang theo cậu đi, cấm cậu đi quán bar quán ăn đêm. Cậu đừng có mà mang phụ nữ về nhà của Tiểu Tạ, có nghe hay không?”
Đường Tín nhíu mày, tháo xuống kính mắt viền vàng, hỏi: “Xác định?”
“Đương nhiên.” Đoạn cục nói: “Tiểu Tạ đáp ứng rồi
Đường Tín cười cười, liền đi tới trước mặt Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đội phó, vậy sau này làm phiền cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.