Chương 21: Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em
Tiểu Dài Mân Dòng
27/03/2024
Khôi Vỹ trúng một chuyến cắm trại ở vùng núi du lịch, số tiền trúng được rất khá, đủ để thuê hai chiếc lều cỡ vừa, một ít củi để đốt lửa trại và một bếp nướng ngoài trời.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Đình Nguyên xem danh sách những thứ có thể thuê được.
"Chỉ có vậy thôi? Như vậy gần như là đầy đủ rồi đó đại ca!" Khôi Vỹ tỏ ra khinh bỉ.
"Em thấy cũng ổn rồi mà anh Nguyên?" Bùi Gia Khang - hậu vệ của câu lạc bộ mang tên thủ đô, cũng là một trong những hậu vệ suất xắc nhất của U23 và cả đội tuyển quốc gia. Người duy nhất không về quê và cũng chẳng có bạn gái nên bị Khôi Vỹ lôi vào chuyến đi này.
"Không đủ, thiếu ghế ngồi, thiếu chăn, thiếu mái che, thiếu thức ăn, thiếu nước uống, khá nhiều đấy." Đình Nguyên nghiên cứu thêm một lát nữa.
"Phải nhỉ, thức ăn ở đó khá đắt." Gia Khang khoanh tay, chầm chậm ngộ ra, "Chưa kể nước uống, cũng không thể ngồi ở đất hoặc chỉ trong lều mãi. Chúng ta đi cắm trại từ sáng tới chiều, bây giờ đang là mùa hè có lẽ sẽ nắng, ban đêm trên núi sẽ lạnh, phòng hờ vẫn hơn."
"Vậy là do em suy nghĩ quá đơn giản à?" Khôi Vỹ chán chường nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi của Gia Khang, "Thế thì chúng ta phải trích tiền túi ra bù rồi."
"Phải bù thêm?" Gia Khang cúi đầu nhìn cậu.
"Thế nào? Cậu định bỏ rơi tôi sao?" Mắt của Khôi Vỹ giả vờ rưng rưng, "Phải rồi tôi chẳng còn gì để níu giữ bước chân các người nữa..."
Gia Khang che một bên tai lại, "Được rồi được rồi, bù thì bù."
"Không cần phải bù đâu." Đình Nguyên đưa lại tờ quảng cáo cho Khôi Vỹ, nghĩ tới người yêu nhỏ ở nhà, không muốn cậu tốn kém nên anh bảo, "Những chuyện đó cứ để tôi."
"Phải rồi! Chúng ta có một cậu ấm nhiều tiền ở đây mà! Đại gia sẽ bao hết! Anh đúng là số——" Khôi Vỹ hớn hở ngồi bật dậy, không ngờ Gia Khang lại vì tò mò mà cúi đầu nhìn cậu ấy.
Chụt.
Khôi Vỹ chạm vào môi của Gia Khang, cậu trợn mắt, ngưng hai giây rồi gào ầm lên, "Aaaaa!!!! Nụ hôn đầu của ông đây!!"
Gia Khang cũng bị dọa cho sững sờ che môi lại, nghẹn ứ lời, trợn ngược mắt.
Đình Nguyên híp mắt nhìn hai tên ranh con kia, ngày nào cũng tìm chuyện để mắng chửi và rượt đuổi nhau khắp sân cỏ, bây giờ chắc đang sốc lắm. Anh không làm phiền hai đứa nữa, đi ra khỏi phòng kí túc của câu lạc bộ.
Bên ngoài sân vận động lớn đang nhường chỗ cho đội 2 tập luyện, huấn luyện viên hướng dẫn một vài động tác thể lực, trông thấy Đình Nguyên đi ngang, ông bảo huấn luyện viên thề lực cho mọi người tiếp tục tập rồi đi ra đường pitch vẫy tay với anh.
"Đến thăm mọi người sao?"
"Vâng, em cố tình ra sân để chào thầy."
"Vậy thì vào đây giúp thầy làm trợ giảng đi ha ha."
"Em mà làm như vậy thì thầy Trịnh sẽ giận bởi vì bị cướp việc mất."
Đình Nguyên chào hỏi huấn luyện trưởng, chào hỏi qua một lượt mọi người trong ban huấn luyện. Tiếp đó lại bị chủ tịch của câu lạc bộ bắt được lôi vào phòng uống trà, hỏi anh chuyện học tập, chuyện trên trời dưới đất, chuyện kinh doanh, chuyện có bạn gái, chuyện lấy vợ sinh con, chuyện thi đấu.
Đình Nguyên biết bác có ý tốt, nhưng ông lúc nào cũng nhắc nhở quá nhiều khiến hai tai anh tê rần, đầu óc ong ong. Mãi mới có thể trốn được, lúc ra đến cổng thì tiếp tục bị các bác bảo vệ giữ lấy đưa cho một ít bánh.
Sáng hôm nay anh dậy sớm đạp xe giao báo, lúc giao sữa xong mới ghé câu lạc bộ bởi vì Khôi Vỹ gào thét ầm ĩ bên trong nhóm chat. Từ sáng đến giờ không thấy bạn trai nhỏ của anh có động tĩnh gì, anh còn nghĩ là cậu đang ngủ, thế nhưng mặt trời sắp lên cao rồi vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
"Đêm qua ngủ trễ nên sáng nay lười biếng ư?"
Đình Nguyên lẩm nhẩm, anh dắt xe đạp ra khỏi cổng đạp đến trọ của Kỳ An, gõ gõ cửa vài lần mới nghe thấy tiếng cậu cho phép, không ngờ lại thấy Kỳ An đang ngồi ở giữa đống quần áo, ngơ ngác nhìn anh.
"Hay rồi." Đình Nguyên tựa người vào tường, lắc nhẹ hộp bánh trên tay. "Nghịch khắp nhà nhưng không trả lời tin nhắn của anh."
"Anh nhắn cho em ạ?" Kỳ An cười trừ, "Lúc sáng dậy em đã phải tìm đồ cho đến giờ nên mới không để ý, không cần đi học nên em không có gì phải bận tâm."
"Em có bạn trai rồi, phải bận tâm đi về người ta đi, lúc nào cũng phải nhớ tới anh biết chưa?" Đình Nguyên tiến đến, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu. "Tìm gì thế? Anh giúp được không?"
"Tìm quần áo lạnh để đi cắm trại ạ, nhưng mà chúng cũ hết rồi."
"Vậy à?"
"Anh đi mua quần áo với em nhé?"
Kỳ An kéo Đình Nguyên đi mua áo mới, mua tặng anh một chiếc, anh cũng tiện tay mua thêm áo khoác đôi cho hai người.
"Tiền để dành còn nhiều không? Bạn trai em giàu lắm, có thể ỷ lại một chút đấy."
"Bạn trai là bạn trai, không phải máy ATM."
"Nhưng bạn trai muốn lo cho em, đó là năng lực và trách nhiệm của bạn trai, không đồng ý sao?"
"Cái đó... em không muốn mối quan hệ của chúng ta dính đến tiền bạc..."
"Bao nhiêu đây không làm bạn trai của em nghèo được." Đình Nguyên ôm lấy Kỳ An từ phía đằng sau, "Cái gì đáng thì nên để anh tặng em, anh thương Kỳ An nên mới mua, chỉ vài cái áo thôi mà, em tặng anh được thì anh cũng tặng em được, đôi khi từ chối tâm ý của bạn trai sẽ không tốt đâu."
Kỳ An thấy các nhân viên đang nhìn mình nên hơi khó xử, cậu tách ra khỏi Đình Nguyên, bật cười, "Một cái thôi."
"Thêm cặp áo khoác đôi nữa." Đình Nguyên thương lượng.
"Được rồi."
Đến hôm hẹn Đình Nguyên còn định đem xe cắm trại đến nhưng cả ba người kia đều không đồng tình, họ bảo muốn cắm trại một cách truyền thống nhất, vậy nên anh đành ngậm ngùi lái chiếc Toyota Land Cruiser màu xám tới.
Bùi Gia Khang sáng mắt đi đến sờ soạn, chậc chậc lưỡi.
"Anh Nguyên! Em không tin vào mắt mình đấy, xe vừa về nước mình vài tháng mà anh đã có rồi sao? Anh mua từ khi nào thế?"
"Hai tháng trước, hôm đó đi triển lãm xe nên tuỳ tiện mua thôi." Đình Nguyên xếp đồ vào cốp sau xe.
Tuỳ tiện mua...
Kỳ An choáng váng đứng ở một bên.
Chiếc xe này bằng mắt thường cũng có thể thấy nó không hề rẻ, anh ấy nói tuỳ tiện mua là mua như thế nào? Anh ấy mua mô hình ở cửa hàng đồ chơi hay sao?
"Lên xe thôi em, sao thế?" Đình Nguyên xoa tóc cậu.
"Anh ơi, xe này đắt lắm ạ?" Kỳ An tò mò.
"Không đắt, chỉ bằng 5 căn nhà cấp ba trong hẻm ở thành phố nhỏ thôi." Khôi Vỹ nửa đùa nửa thật lên tiếng.
Nhưng Kỳ An vừa nghe thấy đã kinh hãi, "... 5 căn nhà?"
"Em thắc mắc làm gì thế? Lên xe thôi, Gia Khang lái xe được không?"
"Vâng, vinh dự của em rồi." Gia Khang bắt lấy chìa khóa mà Đình Nguyên ném sang, mở cửa xe nhét Khôi Vỹ đang tấm tắc vào ghế phụ, sau đó ngồi vào ghế lái.
Đình Nguyên mở cửa xe cho Kỳ An, lúc cậu đi vào anh còn cẩn thận đưa tay chắn ở bên trên để đứa nhỏ ngốc nghếch này không bị va đầu.
"Anh không cần phải như vậy đâu." Kỳ An khịt mũi.
"Anh muốn thương em không được sao? Anh muốn làm như vậy từ lâu rồi."
Đình Nguyên cùng Kỳ An ngồi ở ghế sau, vì sáng nay dậy sớm nên chẳng ai có tinh thần gì cả, Khôi Vỹ năng lượng nhất cũng đã ngủ say ở ghế phụ lái. Đình Nguyên đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu của Kỳ An tựa vào vai mình, thấp giọng dặn dò.
"Ngủ một lát đi, sáng nay em dậy sớm rồi."
"Em có chuyện muốn hỏi anh, được không?" Kỳ An đặt cằm lên vai anh, ngước mắt nhìn bạn trai của mình.
"Ngủ đi đã, một lát hỏi sau, đường còn dài."
"Vậy được."
Gia Khang vô tình nhìn qua gương chiếu hậu nên trông thấy.
Hai giây đầu cậu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cậu xoay đầu đi mà không nói gì, nếu họ không nói cậu cũng sẽ không nhiều lời.
Kỳ An đúng thật là đang rất mệt, đêm qua cậu phấn khích tới độ gần hai giờ sáng vẫn chưa chịu đi ngủ. Đình Nguyên trốn khỏi kí túc để tới trọ với cậu, định dỗ cậu ngủ nhưng mà lại bị cậu ôm lấy hỏi đủ chuyện trên đời, nào là chỗ đó có xa không, chúng ta có kế hoạch gì, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng ngủ ở lều đúng không, anh sẽ đốt lửa trại cho em xem phải không?
"An An, vui thế sao em?" Đình Nguyên cười.
"Vâng ạ, từ bé tới giờ ngoại trừ lần đi ăn kem với lớp tiểu học thì em chưa từng được đi đâu xa để chơi, từ bé em đã không có ba mẹ bên cạnh..."
Năm cấp hai được cắm trại vào lớp 9 nhưng đột nhiên cậu lại bị sốt, sáng hôm đó không đến được nên ông phải giúp cậu xin nghỉ.
Năm cấp 3 vào lớp 11 Kỳ An cũng được cắm trại, tuy nhiên trước ngày diễn ra trại thì sức khoẻ của ông yếu đi, ông phải nhập viện vì thế cậu quyết định cùng bà chăm sóc ông. Lớp 12 ôn thi đại học rất nhiều ngày, cả lớp tổ chức đi chơi một buổi trước khi thi, ông của cậu lại nhập viện với tình trạng rất yếu, sau đó không bao lâu thì ông mất.
Đình Nguyên xoay người ôm lấy Kỳ An, xoa xoa tấm lưng gầy của cậu rồi vỗ về nhẹ nhàng. Nhiệt độ ấm áp bao quanh lấy ủi an cậu, cánh tay rắc chắn đầy vững chãi khiến cho cậu cảm thấy an toàn muốn dựa dẫm. Đã lâu rồi không ai vỗ về cậu thế này, vậy nên cậu cảm thấy mình yếu đuối.
"An An, kể cho anh đi? Kể hết những gì không vui em phải chịu, bất hạnh em mang, cứ kể hết cho anh đi?"
Cũng chẳng có ai quan tâm đến nỗi bất hạnh của cậu, muốn lắng nghe cậu kể về nó thật nhiều.
"Bà em rất đau buồn, mà khi đó bà cũng đã yếu rồi. Ngày em thi xong môn cuối vào đại học, đêm đó bà ôm em bảo rằng em đã rất giỏi rồi bà cũng bỏ em đi. Sau khi ba mẹ em quay trở lại để lo liệu xong mọi thứ thì em đến thủ đô học đại học, ba không đến gặp em thêm lần nào nữa hệt như khi em học lớp 3. Mẹ thì thi thoảng vẫn đến gặp em, nhưng công việc bận rộn khiến bà chỉ ăn với em một bữa cơm rồi đi."
"..."
"Từ bé em đã không biết việc đến công viên giải trí có ba mẹ dắt tay là thế nào, em nghe bảo đến đó vui lắm. Trước đây vào ngày sinh nhật, bà và ông sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn, nhưng đã vài năm rồi vào ngày sinh nhật không còn ai nấu món ngon cho em nữa. Lần trước anh đến gửi gắm em với thầy thể dục, đó là lần đầu tiên em có phụ huynh mong muốn thầy cô giúp đỡ em."
"An An hình như anh đến trễ rồi."
"Dạ?"
"Đáng lẽ anh nên tới sớm hơn."
Để có thể ôm lấy em của những năm đó. Nói với bé An rằng không sao hết, để anh Đình Nguyên dắt em đi công viên chơi, anh Đình Nguyên sẽ mua kem cho em, mua nước ngọt cho em, mua bóng bay, để em chơi bất cứ thứ gì em muốn.
Vào sinh nhật sẽ có anh Đình Nguyên nấu thức ăn ngon cho em, tặng quà cho em, sẽ dắt em đi chơi nhiều nơi hơn. Ngày em thi đại học anh cũng sẽ ôm lấy em và bảo em làm tốt rồi, nhưng chắc chắn là anh sẽ không bỏ em đi.
Bé An sẽ không phải tủi thân nữa, em sẽ được yêu thương nhất trên đời, có ông bà yêu em, có anh thương em.
Kỳ An chui đầu vào lồng ngực anh, bả vai run run.
"Nghĩ tới việc An An của anh vào những năm đó còn bé như thế mà đã phải chịu nhiều việc không hay này, anh đau lòng."
Đình Nguyên hôn lên tóc cậu, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em.
Xe đi được nửa đường thì mọi người đều đã tỉnh dậy, Đình Nguyên đổi vị trí với Gia Khang, Kỳ An cũng ôm balo đổi chỗ theo anh. Khôi Vỹ ngơ ngác nhìn hai người, cậu không tài nào hiểu nổi!
"Với tư cách là em trai thường xuyên bị mắng giống cậu nên tớ thành thật khuyên nhủ, anh ấy xấu xa lắm đó. Thay vì vậy cậu có thể ngồi ở bên dưới với tớ, tớ sẽ chọc cho cậu cười. Nếu không thì cậu ngồi bên dưới làm quen với Gia Khang đi, cậu ta hơi xấu xa với tớ thôi chứ với người khác thì tốt lắm! Cậu cứ đi theo anh Nguyên mãi thì con người xấu xa đó sẽ nổi hứng mắng cậu đó, con người này bất thường——"
Gia Khang bịt miệng Khôi Vỹ lại, kéo ra khỏi xe.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Đình Nguyên xem danh sách những thứ có thể thuê được.
"Chỉ có vậy thôi? Như vậy gần như là đầy đủ rồi đó đại ca!" Khôi Vỹ tỏ ra khinh bỉ.
"Em thấy cũng ổn rồi mà anh Nguyên?" Bùi Gia Khang - hậu vệ của câu lạc bộ mang tên thủ đô, cũng là một trong những hậu vệ suất xắc nhất của U23 và cả đội tuyển quốc gia. Người duy nhất không về quê và cũng chẳng có bạn gái nên bị Khôi Vỹ lôi vào chuyến đi này.
"Không đủ, thiếu ghế ngồi, thiếu chăn, thiếu mái che, thiếu thức ăn, thiếu nước uống, khá nhiều đấy." Đình Nguyên nghiên cứu thêm một lát nữa.
"Phải nhỉ, thức ăn ở đó khá đắt." Gia Khang khoanh tay, chầm chậm ngộ ra, "Chưa kể nước uống, cũng không thể ngồi ở đất hoặc chỉ trong lều mãi. Chúng ta đi cắm trại từ sáng tới chiều, bây giờ đang là mùa hè có lẽ sẽ nắng, ban đêm trên núi sẽ lạnh, phòng hờ vẫn hơn."
"Vậy là do em suy nghĩ quá đơn giản à?" Khôi Vỹ chán chường nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi của Gia Khang, "Thế thì chúng ta phải trích tiền túi ra bù rồi."
"Phải bù thêm?" Gia Khang cúi đầu nhìn cậu.
"Thế nào? Cậu định bỏ rơi tôi sao?" Mắt của Khôi Vỹ giả vờ rưng rưng, "Phải rồi tôi chẳng còn gì để níu giữ bước chân các người nữa..."
Gia Khang che một bên tai lại, "Được rồi được rồi, bù thì bù."
"Không cần phải bù đâu." Đình Nguyên đưa lại tờ quảng cáo cho Khôi Vỹ, nghĩ tới người yêu nhỏ ở nhà, không muốn cậu tốn kém nên anh bảo, "Những chuyện đó cứ để tôi."
"Phải rồi! Chúng ta có một cậu ấm nhiều tiền ở đây mà! Đại gia sẽ bao hết! Anh đúng là số——" Khôi Vỹ hớn hở ngồi bật dậy, không ngờ Gia Khang lại vì tò mò mà cúi đầu nhìn cậu ấy.
Chụt.
Khôi Vỹ chạm vào môi của Gia Khang, cậu trợn mắt, ngưng hai giây rồi gào ầm lên, "Aaaaa!!!! Nụ hôn đầu của ông đây!!"
Gia Khang cũng bị dọa cho sững sờ che môi lại, nghẹn ứ lời, trợn ngược mắt.
Đình Nguyên híp mắt nhìn hai tên ranh con kia, ngày nào cũng tìm chuyện để mắng chửi và rượt đuổi nhau khắp sân cỏ, bây giờ chắc đang sốc lắm. Anh không làm phiền hai đứa nữa, đi ra khỏi phòng kí túc của câu lạc bộ.
Bên ngoài sân vận động lớn đang nhường chỗ cho đội 2 tập luyện, huấn luyện viên hướng dẫn một vài động tác thể lực, trông thấy Đình Nguyên đi ngang, ông bảo huấn luyện viên thề lực cho mọi người tiếp tục tập rồi đi ra đường pitch vẫy tay với anh.
"Đến thăm mọi người sao?"
"Vâng, em cố tình ra sân để chào thầy."
"Vậy thì vào đây giúp thầy làm trợ giảng đi ha ha."
"Em mà làm như vậy thì thầy Trịnh sẽ giận bởi vì bị cướp việc mất."
Đình Nguyên chào hỏi huấn luyện trưởng, chào hỏi qua một lượt mọi người trong ban huấn luyện. Tiếp đó lại bị chủ tịch của câu lạc bộ bắt được lôi vào phòng uống trà, hỏi anh chuyện học tập, chuyện trên trời dưới đất, chuyện kinh doanh, chuyện có bạn gái, chuyện lấy vợ sinh con, chuyện thi đấu.
Đình Nguyên biết bác có ý tốt, nhưng ông lúc nào cũng nhắc nhở quá nhiều khiến hai tai anh tê rần, đầu óc ong ong. Mãi mới có thể trốn được, lúc ra đến cổng thì tiếp tục bị các bác bảo vệ giữ lấy đưa cho một ít bánh.
Sáng hôm nay anh dậy sớm đạp xe giao báo, lúc giao sữa xong mới ghé câu lạc bộ bởi vì Khôi Vỹ gào thét ầm ĩ bên trong nhóm chat. Từ sáng đến giờ không thấy bạn trai nhỏ của anh có động tĩnh gì, anh còn nghĩ là cậu đang ngủ, thế nhưng mặt trời sắp lên cao rồi vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
"Đêm qua ngủ trễ nên sáng nay lười biếng ư?"
Đình Nguyên lẩm nhẩm, anh dắt xe đạp ra khỏi cổng đạp đến trọ của Kỳ An, gõ gõ cửa vài lần mới nghe thấy tiếng cậu cho phép, không ngờ lại thấy Kỳ An đang ngồi ở giữa đống quần áo, ngơ ngác nhìn anh.
"Hay rồi." Đình Nguyên tựa người vào tường, lắc nhẹ hộp bánh trên tay. "Nghịch khắp nhà nhưng không trả lời tin nhắn của anh."
"Anh nhắn cho em ạ?" Kỳ An cười trừ, "Lúc sáng dậy em đã phải tìm đồ cho đến giờ nên mới không để ý, không cần đi học nên em không có gì phải bận tâm."
"Em có bạn trai rồi, phải bận tâm đi về người ta đi, lúc nào cũng phải nhớ tới anh biết chưa?" Đình Nguyên tiến đến, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu. "Tìm gì thế? Anh giúp được không?"
"Tìm quần áo lạnh để đi cắm trại ạ, nhưng mà chúng cũ hết rồi."
"Vậy à?"
"Anh đi mua quần áo với em nhé?"
Kỳ An kéo Đình Nguyên đi mua áo mới, mua tặng anh một chiếc, anh cũng tiện tay mua thêm áo khoác đôi cho hai người.
"Tiền để dành còn nhiều không? Bạn trai em giàu lắm, có thể ỷ lại một chút đấy."
"Bạn trai là bạn trai, không phải máy ATM."
"Nhưng bạn trai muốn lo cho em, đó là năng lực và trách nhiệm của bạn trai, không đồng ý sao?"
"Cái đó... em không muốn mối quan hệ của chúng ta dính đến tiền bạc..."
"Bao nhiêu đây không làm bạn trai của em nghèo được." Đình Nguyên ôm lấy Kỳ An từ phía đằng sau, "Cái gì đáng thì nên để anh tặng em, anh thương Kỳ An nên mới mua, chỉ vài cái áo thôi mà, em tặng anh được thì anh cũng tặng em được, đôi khi từ chối tâm ý của bạn trai sẽ không tốt đâu."
Kỳ An thấy các nhân viên đang nhìn mình nên hơi khó xử, cậu tách ra khỏi Đình Nguyên, bật cười, "Một cái thôi."
"Thêm cặp áo khoác đôi nữa." Đình Nguyên thương lượng.
"Được rồi."
Đến hôm hẹn Đình Nguyên còn định đem xe cắm trại đến nhưng cả ba người kia đều không đồng tình, họ bảo muốn cắm trại một cách truyền thống nhất, vậy nên anh đành ngậm ngùi lái chiếc Toyota Land Cruiser màu xám tới.
Bùi Gia Khang sáng mắt đi đến sờ soạn, chậc chậc lưỡi.
"Anh Nguyên! Em không tin vào mắt mình đấy, xe vừa về nước mình vài tháng mà anh đã có rồi sao? Anh mua từ khi nào thế?"
"Hai tháng trước, hôm đó đi triển lãm xe nên tuỳ tiện mua thôi." Đình Nguyên xếp đồ vào cốp sau xe.
Tuỳ tiện mua...
Kỳ An choáng váng đứng ở một bên.
Chiếc xe này bằng mắt thường cũng có thể thấy nó không hề rẻ, anh ấy nói tuỳ tiện mua là mua như thế nào? Anh ấy mua mô hình ở cửa hàng đồ chơi hay sao?
"Lên xe thôi em, sao thế?" Đình Nguyên xoa tóc cậu.
"Anh ơi, xe này đắt lắm ạ?" Kỳ An tò mò.
"Không đắt, chỉ bằng 5 căn nhà cấp ba trong hẻm ở thành phố nhỏ thôi." Khôi Vỹ nửa đùa nửa thật lên tiếng.
Nhưng Kỳ An vừa nghe thấy đã kinh hãi, "... 5 căn nhà?"
"Em thắc mắc làm gì thế? Lên xe thôi, Gia Khang lái xe được không?"
"Vâng, vinh dự của em rồi." Gia Khang bắt lấy chìa khóa mà Đình Nguyên ném sang, mở cửa xe nhét Khôi Vỹ đang tấm tắc vào ghế phụ, sau đó ngồi vào ghế lái.
Đình Nguyên mở cửa xe cho Kỳ An, lúc cậu đi vào anh còn cẩn thận đưa tay chắn ở bên trên để đứa nhỏ ngốc nghếch này không bị va đầu.
"Anh không cần phải như vậy đâu." Kỳ An khịt mũi.
"Anh muốn thương em không được sao? Anh muốn làm như vậy từ lâu rồi."
Đình Nguyên cùng Kỳ An ngồi ở ghế sau, vì sáng nay dậy sớm nên chẳng ai có tinh thần gì cả, Khôi Vỹ năng lượng nhất cũng đã ngủ say ở ghế phụ lái. Đình Nguyên đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu của Kỳ An tựa vào vai mình, thấp giọng dặn dò.
"Ngủ một lát đi, sáng nay em dậy sớm rồi."
"Em có chuyện muốn hỏi anh, được không?" Kỳ An đặt cằm lên vai anh, ngước mắt nhìn bạn trai của mình.
"Ngủ đi đã, một lát hỏi sau, đường còn dài."
"Vậy được."
Gia Khang vô tình nhìn qua gương chiếu hậu nên trông thấy.
Hai giây đầu cậu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cậu xoay đầu đi mà không nói gì, nếu họ không nói cậu cũng sẽ không nhiều lời.
Kỳ An đúng thật là đang rất mệt, đêm qua cậu phấn khích tới độ gần hai giờ sáng vẫn chưa chịu đi ngủ. Đình Nguyên trốn khỏi kí túc để tới trọ với cậu, định dỗ cậu ngủ nhưng mà lại bị cậu ôm lấy hỏi đủ chuyện trên đời, nào là chỗ đó có xa không, chúng ta có kế hoạch gì, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng ngủ ở lều đúng không, anh sẽ đốt lửa trại cho em xem phải không?
"An An, vui thế sao em?" Đình Nguyên cười.
"Vâng ạ, từ bé tới giờ ngoại trừ lần đi ăn kem với lớp tiểu học thì em chưa từng được đi đâu xa để chơi, từ bé em đã không có ba mẹ bên cạnh..."
Năm cấp hai được cắm trại vào lớp 9 nhưng đột nhiên cậu lại bị sốt, sáng hôm đó không đến được nên ông phải giúp cậu xin nghỉ.
Năm cấp 3 vào lớp 11 Kỳ An cũng được cắm trại, tuy nhiên trước ngày diễn ra trại thì sức khoẻ của ông yếu đi, ông phải nhập viện vì thế cậu quyết định cùng bà chăm sóc ông. Lớp 12 ôn thi đại học rất nhiều ngày, cả lớp tổ chức đi chơi một buổi trước khi thi, ông của cậu lại nhập viện với tình trạng rất yếu, sau đó không bao lâu thì ông mất.
Đình Nguyên xoay người ôm lấy Kỳ An, xoa xoa tấm lưng gầy của cậu rồi vỗ về nhẹ nhàng. Nhiệt độ ấm áp bao quanh lấy ủi an cậu, cánh tay rắc chắn đầy vững chãi khiến cho cậu cảm thấy an toàn muốn dựa dẫm. Đã lâu rồi không ai vỗ về cậu thế này, vậy nên cậu cảm thấy mình yếu đuối.
"An An, kể cho anh đi? Kể hết những gì không vui em phải chịu, bất hạnh em mang, cứ kể hết cho anh đi?"
Cũng chẳng có ai quan tâm đến nỗi bất hạnh của cậu, muốn lắng nghe cậu kể về nó thật nhiều.
"Bà em rất đau buồn, mà khi đó bà cũng đã yếu rồi. Ngày em thi xong môn cuối vào đại học, đêm đó bà ôm em bảo rằng em đã rất giỏi rồi bà cũng bỏ em đi. Sau khi ba mẹ em quay trở lại để lo liệu xong mọi thứ thì em đến thủ đô học đại học, ba không đến gặp em thêm lần nào nữa hệt như khi em học lớp 3. Mẹ thì thi thoảng vẫn đến gặp em, nhưng công việc bận rộn khiến bà chỉ ăn với em một bữa cơm rồi đi."
"..."
"Từ bé em đã không biết việc đến công viên giải trí có ba mẹ dắt tay là thế nào, em nghe bảo đến đó vui lắm. Trước đây vào ngày sinh nhật, bà và ông sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn, nhưng đã vài năm rồi vào ngày sinh nhật không còn ai nấu món ngon cho em nữa. Lần trước anh đến gửi gắm em với thầy thể dục, đó là lần đầu tiên em có phụ huynh mong muốn thầy cô giúp đỡ em."
"An An hình như anh đến trễ rồi."
"Dạ?"
"Đáng lẽ anh nên tới sớm hơn."
Để có thể ôm lấy em của những năm đó. Nói với bé An rằng không sao hết, để anh Đình Nguyên dắt em đi công viên chơi, anh Đình Nguyên sẽ mua kem cho em, mua nước ngọt cho em, mua bóng bay, để em chơi bất cứ thứ gì em muốn.
Vào sinh nhật sẽ có anh Đình Nguyên nấu thức ăn ngon cho em, tặng quà cho em, sẽ dắt em đi chơi nhiều nơi hơn. Ngày em thi đại học anh cũng sẽ ôm lấy em và bảo em làm tốt rồi, nhưng chắc chắn là anh sẽ không bỏ em đi.
Bé An sẽ không phải tủi thân nữa, em sẽ được yêu thương nhất trên đời, có ông bà yêu em, có anh thương em.
Kỳ An chui đầu vào lồng ngực anh, bả vai run run.
"Nghĩ tới việc An An của anh vào những năm đó còn bé như thế mà đã phải chịu nhiều việc không hay này, anh đau lòng."
Đình Nguyên hôn lên tóc cậu, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em.
Xe đi được nửa đường thì mọi người đều đã tỉnh dậy, Đình Nguyên đổi vị trí với Gia Khang, Kỳ An cũng ôm balo đổi chỗ theo anh. Khôi Vỹ ngơ ngác nhìn hai người, cậu không tài nào hiểu nổi!
"Với tư cách là em trai thường xuyên bị mắng giống cậu nên tớ thành thật khuyên nhủ, anh ấy xấu xa lắm đó. Thay vì vậy cậu có thể ngồi ở bên dưới với tớ, tớ sẽ chọc cho cậu cười. Nếu không thì cậu ngồi bên dưới làm quen với Gia Khang đi, cậu ta hơi xấu xa với tớ thôi chứ với người khác thì tốt lắm! Cậu cứ đi theo anh Nguyên mãi thì con người xấu xa đó sẽ nổi hứng mắng cậu đó, con người này bất thường——"
Gia Khang bịt miệng Khôi Vỹ lại, kéo ra khỏi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.