Chương 22: Tâm tư nhỏ nhặt
Tiểu Dài Mân Dòng
27/03/2024
22
Theo kế hoạch, bốn người bọn họ sẽ xuất phát từ 4 giờ sáng, nhưng vì Kỳ An và Khôi Vỹ ngủ không được nên dời xuống 5 giờ, đến nơi đã gần 7 giờ tuy nhiên ánh nắng vẫn rất chan hoà dịu nhẹ.
Dịp nghỉ 4 ngày này không rơi vào cuối tuần nên không có quá nhiều khách đến đây, bọn họ đi thuê những vật dụng cần thiết bằng phiếu trúng thưởng. Khi Gia Khang kiểm tra mọi thứ, cậu hỏi.
“Anh Nguyên, những thứ còn lại đâu ạ?”
Đình Nguyên đưa mắt nhìn ra cổng, “Tới rồi.”
Kỳ An nhìn theo hướng của anh, cậu trông thấy có rất nhiều nhân viên đang mang theo những vật dụng khác tới. Một nam nhân viên hớt hải chạy đến trước mặt Đình Nguyên, chào ba người rồi cúi đầu với anh.
“Ông chủ, chúng tôi đã đem đầy đủ mọi thứ như ngài yêu cầu tới đây rồi. Nếu có thiếu sót hoặc cần thêm thứ gì mong ông chủ cứ liên lạc ngay cho tôi.”
“Để tôi, để tôi kiểm tra cho.” Khôi Vỹ mắt sáng rỡ, kéo theo Gia Khang cùng đi tới kiểm tra thức ăn và đồ đạc cần thiết.
Kỳ An hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu nhớ ban đầu Khôi Vỹ bảo là trúng thưởng nên mọi người sẽ được tham gia miễn phí, nhưng tại sao bây giờ mọi người ai cũng có vẻ đã biết về chuyện này mà cậu lại không?
Ban đầu khi đi thuê đồ từ bên cắm trại cậu cũng cảm thấy mọi thứ không đủ, nhưng mà cả ba người chẳng ai chuẩn bị thêm gì. Đình Nguyên còn bảo cậu yên tâm, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
“Oa đúng là ông chủ trẻ Đình Nguyên, chất lượng hơn bọn em nghĩ nữa, một mình anh lo hết chỗ này sao?” Khôi Vỹ vui vẻ cười lớn.
Một mình Đình Nguyên lo hết...
Cậu không được biết gì cả.
“Có gì tôi sẽ liên lạc sau, mọi người vất vả rồi.” Đình Nguyên gật đầu, cảm thấy năng lượng không vui ở bên cạnh mình, anh xoay đầu sang thì thấy Kỳ An hoàn toàn yên lặng, chân nghịch nghịch đám cỏ phía bên dưới.
Không hài lòng điều gì sao? Lòng của Đình Nguyên bỗng có chút băn khoăn, anh ôm lấy vai cậu, “Sao thế? Sao em không lại xem với Khôi Vỹ và Gia Khang? Hay là không thích cái gì?”
“Anh tự mình lo hết những cái này ạ?” Kỳ An hỏi.
“Ừ...” Nháy mắt Đình Nguyên đã hiểu ra, anh len lén xoa vai áo cậu, “Không phải anh cố tình không nói gì cho em biết, hay là để em ra ngoài cuộc. Hôm đó anh chỉ định đến xem một chút ở chỗ Khôi Vỹ, Gia Khang là bạn cùng phòng nên mới cùng tham gia, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến mọi người chưa rõ là phải bù bao nhiêu cho chi phí phát sinh. Anh mời em đi mà, còn để em phải trích tiền túi ra cho thêm cái này, cái kia... chuyện này nhỏ, em không cần bận tâm, bạn trai em lo được.”
“Anh có thể nói cho em nghe mà?” Kỳ An mím môi.
“Được được, sau này cái gì cũng sẽ nói cho em nghe.” Đình Nguyên lập tức thề thốt.
Nhìn số thức ăn và chỗ đồ đạc bên Đình Nguyên đem tới, cậu cảm thấy hơi choáng ngợp.
Cậu nhìn Đình Nguyên, ánh mặt trời phía đằng sau càng giúp anh thêm toả sáng rực rỡ, mà khi Kỳ An cúi đầu nhìn chính bản thân mình, vô vị.
Bốn người bắt đầu dựng lều, sắp xếp ghế ngồi, giăng mái che lên. Hai bàn nướng ngoài trời cũng đã được dựng, thức ăn tươi ngon ướp sẵn để trong thùng đông lạnh. Kỳ An biết nấu ăn nên cậu chịu trách nhiệm nấu nướng cho bốn người, Đình Nguyên ở một bên phụ giúp cậu, Khôi Vỹ thì bày biện bàn thức uống ra trổ tài pha chế.
Gia Khang sắp xếp mọi thứ bên trong hai lều rồi kiểm tra lửa trại, nhìn Khôi Vỹ đang pha chế cái dung dịch gì đó mới lau tay đi tới, “Cậu nghịch cái gì thế? Uống cái này vào có đau bụng không?”
“Không hề đâu nhé! Nếu cậu sợ thì có uống! Động vào là đau bụng thật đấy!” Khôi Vỹ cười khẩy, cầm lấy hai ly nước bỏ đi.
Khôi Vỹ lượn sang chỗ của Đình Nguyên và Kỳ An, đưa cho hai người hai ly nước, “Nước giải nhiệt đây, có cocktail, có nước trái cây, có cả nước ngọt, mời quý khách order, đây chỉ là hàng chào mời thôi.”
“Em muốn uống gì?” Đình Nguyên hỏi.
“Nước trái cây ạ.” Kỳ An hứng thú nhìn hai ly nước sắc màu ở trước mắt, cậu không ngờ là Khôi Vỹ cũng có tài này.
Đình Nguyên nhận một ly, đưa ống hút đến trước môi cậu, đút cho cậu nước, “Hay là nghỉ một lát, để anh nướng cho.”
“Hai chúng ta cùng làm đi ạ.” Kỳ An uống một ngụm nước, “Ồ, cậu ấy pha nước ngon thật đấy.”
“Gia đình Khôi Vỹ mở quán nước, chỉ có thằng nhóc này đi theo nghiệp cầu thủ thôi.”
“Hoá ra là vậy.”
Mãi sau này Kỳ An mới biết, mở quán nước trong miệng của Đình Nguyên là một chuỗi quán coffee trải dài khắp các tỉnh thành trên toàn quốc, thậm chí còn có một công ty thương hiệu đứng sau.
Ở bên kia Gia Khang và Khôi Vỹ vẫn còn đang chí choé chuyện nước uống, ở bên này mùi thơm từ đồ nướng đã toả ra. Đình Nguyên xếp riêng những phần ngon nhất để dành cho Kỳ An, nhớ ra cậu vẫn chưa ăn gì nên anh mới gắp một miếng thịt thật to, cẩn thận thổi cho bớt nóng.
“An, nói a đi.”
“A~”
Thịt mềm như tan trong miệng, hương thơm nịnh mũi, mùi vị đậm đà thơm ngon, Kỳ An híp mắt cười, “Ai ướp vậy ạ?”
“Nhà hàng của nhà anh.”
“Ồ...”
Ngoài bốn người bọn họ ra thì cũng còn những người khác đến cắm trại, cho dù ba người đã muốn cắm trại một cách truyền thống, lại vì Đình Nguyên dù đã cố gắng nhưng vẫn không tránh khỏi quá khoa trương, khiến cho mọi người đều tò mò nhìn sang phía của bốn người.
Bọn họ dự tính ở đây cắm trại hai ngày một đêm, sau khi ăn đồ nướng thì cũng đã trưa nên Khôi Vỹ kéo mọi người vào rừng du lịch dạo chơi, bên trong đó mát mẻ, tránh được ánh mặt trời.
Khôi Vỹ đầy năng lượng xung phong dẫn đường, thấy cảnh đẹp, cậu hào hứng bảo mọi người cùng chụp hình với nhau.
Gia Khang tìm một chỗ thích hợp để dựng máy, bốn người bọn họ vui vẻ nhìn vào ống kính, phía sau một bên là rừng cây còn một bên là biển kéo dài tận nơi chân trời. Chụp xong, Khôi Vỹ lại ôm lấy cổ của Gia Khang để selfie, cũng không buông tha Đình Nguyên và Kỳ An.
Lúc Khôi Vỹ tiếp tục bám Gia Khang, Đình Nguyên lấy điện thoại đi đến chỗ của Kỳ An, ôm nhẹ nhàng vai cậu, “Chúng ta cũng chụp hình được không em? Chúng ta chưa có tấm chụp chung nào.”
“Chúng ta có mà!” Kỳ An cười.
“Có ư? Khi nào?” Đình Nguyên ngạc nhiên.
Kỳ An mở màn hình điện thoại lên cho Đình Nguyên xem, anh vô cùng kinh ngạc khi thấy anh và cậu đứng cạnh nhau cùng nhìn vào máy ảnh. Trong tấm hình này Đình Nguyên mặc quần áo thi đấu, ôm hờ một quả bóng bên hông, Kỳ An mỉm cười rạng rỡ giơ v-sign, hai người đứng rất gần nhau, hệt như là tựa vào.
Điều đặc biệt là cả hai người đều đang nghiêng đầu sang phía của nhau.
Đình Nguyên chợt nhận ra, đây là trận thi đấu giao hữu từ thiện năm ngoái, lúc đó Đình Nguyên tham gia thi đấu gây quỹ, Kỳ An cùng mọi người đến xem, khi kết thúc thì các cầu thủ và người thân được chụp ảnh cùng. Bá Duy kéo Kỳ An và Cao Cường xuống dưới đường pitch để chụp, lúc Kỳ An xoay sang thì thấy Đình Nguyên từ khi nào đã đứng ở bên cạnh cậu, thợ chụp ảnh yêu cầu mọi người đứng sát nhau, vậy nên mới có tấm hình này.
Các tấm ảnh sau đó đã được đăng tải trên diễn đàn trường, đêm muộn Đình Nguyên tìm mãi không thấy tấm ảnh chụp tập thể này nên đành buông chuột, thở dài. Lâu như vậy nên cũng đã sớm quên mất, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.
Lúc đó Kỳ An không hiểu tại sao Bá Duy lại không vui, thợ chụp ảnh là do Bá Duy tài trợ cho trường, lúc xem lại ảnh từ bên studio gửi sang Bá Duy đã bảo người ta bỏ đi tấm này, nhưng Kỳ An đã âm thầm giữ lấy, bây giờ thì cắt ra để làm hình nền khi hai người ở bên nhau.
Tâm tư nhỏ nhặt của cậu.
“Em chỉ muốn xác nhận rằng chúng ta có ảnh chụp chung rồi, nhưng mà cũng nên có một tấm ảnh đường hoàng hơn nhỉ?”
Kỳ An cầm lấy điện thoại của Đình Nguyên, dựa sát vào lồng ngực của anh để giơ máy lên, “Cười lên nào~”
Đình Nguyên mỉm cười nhìn vào máy ảnh, Kỳ An bật cười, “A bạn trai của em đẹp trai quá, một tấm nữa nhé? Một, hai, ba!”
Đình Nguyên cúi đầu hôn lên tóc của cậu.
Đi hết phần rừng này sẽ có một con đường bằng bậc thang nhỏ dẫn xuống biển, xung quanh có nhiều cửa hàng bán vật dụng, quán nước, quán bán thức ăn linh tinh, Kỳ An thì cứ bị cuốn hút bởi quán kem kia mãi.
Trời đã dịu đi không ít, bọn họ cởi áo khoác để ở một bên, xắn tay áo với ống quần lên để nghịch nước mát.
Dạo gần đây tiết trời nóng bức, thủ đô không có biển nên càng hanh nóng khó chịu, đã lâu rồi mới được đến biển nên cả bốn người bọn họ ai cũng hớn hở. Khôi Vỹ còn là người bày trò hất nước vào người của Gia Khang trước rồi thè lưỡi trêu ngươi.
“Cậu cảm thấy hôm nay đủ vui rồi có phải không?” Gia Khang trầm giọng.
“Đương nhiên là chưa rồi, mất nụ hôn đầu một cách nhảm nhí như thế, tôi phải làm cho cậu thành chuột lội thì mới hả hê!”
“Rõ ràng là tôi cũng bị hại.”
“Thế sao? Tội nghiệp quá đi mất, thật là oan ức!”
Gia Khang trầm mặc đi tới, đột ngột bế ngang Khôi Vỹ lên sau đó ném cậu ra biển.
“Mẹ kiếp! Gia Khang chết tiệt, khốn nạn! Cậu định giết ông đây à!”
Đình Nguyên và Kỳ An ngồi ở trên bờ, bật cười nhìn Gia Vỹ ôm lấy Khôi Vỹ cùng ngụm lặn xuống biển. Gió chiều thổi man mát lướt qua gò má, bầu trời hôm nay cũng trong xanh với ánh nắng nhè nhẹ.
“Sao đang chơi nghịch nước anh lại bảo ngừng ạ?” Kỳ An vừa hỏi vừa phủi cát dính trên ống quần bị ướt của mình.
“Chơi đủ rồi, hôm nay không phải lúc, anh sẽ bù cho em một dịp khác gần nhất. Chúng ta còn phải đi bộ về, nếu em mặc quần áo ướt thì sẽ dễ mệt và dễ bị cảm. Với lại, anh đang có một ý định xấu xa.” Đình Nguyên cười.
“Ý định gì vậy ạ?” Kỳ An tò mò.
Đình Nguyên đột ngột nổi hứng rủ mọi người chơi bóng đá bãi biển, anh ghé tới cửa hàng gần đó một mua trái bóng, lấy giày để làm hai khung thành hai bên.
“Chia đội đi, phải có chút cá cược mới vui chứ? Đội nào thua thì sẽ bao kem đội còn lại, đồng ý không? Tôi với Kỳ An một đội, hai cậu một đội.”
Một bên là tiền đạo và hậu vệ nhất nhì của quốc gia, tấn công và phòng thủ đều mạnh còn một bên là tiền đạo xuất sắc đã giải nghệ cùng với một sinh viên vừa mới học sút bóng không lâu. Khôi Vỹ thích thú nhảy lên ăn mừng trước, kéo Gia Khang chọn vị kem sẽ định ăn, nhất định phải là loại đắt nhất!
Kỳ An trông bình tĩnh hơn hẳn, bởi vì lúc bảo cậu đi mua bóng cùng mình Đình Nguyên đã nói rằng, “Quần áo của hai đứa chúng nó ướt rồi, chạy không nổi đâu, còn là chạy trên cát. Khôi Vỹ tuy là tiền đạo giỏi, nhưng giỏi phối hợp, chạy chỗ và nhận đường chuyền thôi, thằng nhóc đó cần một tiền vệ phát động tấn công mới đá được.”
“Vậy còn Gia Khang thì sao ạ? Là hậu vệ nên to cao vô cùng, tuy vậy không hề vụng về thô kệch mà em thấy cậu ấy lại rất khéo léo, có cậu ấy là hậu phương vững chắc rồi?”
“Gia Khang chỉ giỏi phòng ngự và chuyền cho tiền vệ để họ triển khai tấn công, giữa hai đứa chúng nó thiếu một tiền vệ kết nối. Nhưng anh tự tin mình có thể phòng ngự từ xa, ngăn cản Khôi Vỹ ngay khi thằng nhóc đó có đường chuyền, khả năng tranh chấp bóng của Khôi Vỹ không tốt. Vấn đề cần quan tâm nhất là vượt qua được hậu vệ Gia Khang thôi, nhưng trước đây anh là tiền đạo chuyên tấn công đấy. Sân cát khác sân cỏ, chúng ta không bị ướt, dễ dàng di chuyển hơn.”
Kỳ An giơ tay phát biểu, “Thế thì em cũng phải cố gắng làm một thủ môn thật tốt, anh yên tâm, tuy em điều khiển chân không tốt nhưng em từng chơi bóng chày và đi nhặt bóng, em bắt bóng rất giỏi đó!”
“Tốt, tận dụng để phát bóng sang vị trí thuận lợi cho anh nhé, Gia Khang chơi tay không tốt, thằng nhóc ấy sẽ chọn sở trường của mình là phòng thủ.”
Kinh nghiệm làm trợ giảng cho các huấn luyện viên của Đình Nguyên không thiếu. Còn bên Gia Khang và Khôi Vỹ chỉ đang nghĩ mình có lợi thế 2 chọi 1 vì Kỳ An không giỏi về bộ môn này, chỉ cần Gia Khang phòng ngự rồi chuyền bóng cho Khôi Vỹ, sau đó hai người sẽ cùng dẫn bóng về phía khung thành có Kỳ An khi Đình Nguyên bị bỏ lại phía sau là được.
Nhưng họ sập bẫy rồi! Trước đó đùa giỡn quá nhiều dưới nước nên thể lực của Gia Khang và Khôi Vỹ rất nhanh đã bị hao hụt, chưa kể quần áo của hai người nặng nề vì bị thấm nước cộng với việc chạy trên cát nên mất sức hơn họ tưởng, cố gắng tới hiệp thứ 2 đã thở dốc.
Điều họ không ngờ được là phản xạ bắt bóng của Kỳ An rất tốt, cậu bảo từ bé vì chơi bóng bằng chân không giỏi nên cậu đã đi nhặt bóng cho mọi người cho kịp với trận đấu, cậu cũng chơi ở vị trí bắt bóng trong các bộ môn khác khi đi học ở trường.
Đình Nguyên thì phát huy rất tốt, cộng với việc Kỳ An phát bóng lên quá thuận lợi nên anh dễ dàng xâm nhập vào vùng cấm của đội đối thủ, lợi dụng việc đối thủ xuống sức mất đi đường nét bóng mà liên tục tấn công, tận dụng hết mọi kĩ thuật của mình để di chuyển bóng.
Anh dặn dò Kỳ An tích cực chơi bóng bổng với anh, càng ít để bóng tiếp xúc với cát càng tốt.
Gia Khang và Khôi Vỹ suy sụp, hai người nhận ra mình bị lừa nên nhào tới đánh Đình Nguyên hại Kỳ An hốt hoảng can ngăn, sau đó cũng là cậu vui sướng ăn kem trong quán với Đình Nguyên.
Trước gương mặt cam chịu của hai người.
Theo kế hoạch, bốn người bọn họ sẽ xuất phát từ 4 giờ sáng, nhưng vì Kỳ An và Khôi Vỹ ngủ không được nên dời xuống 5 giờ, đến nơi đã gần 7 giờ tuy nhiên ánh nắng vẫn rất chan hoà dịu nhẹ.
Dịp nghỉ 4 ngày này không rơi vào cuối tuần nên không có quá nhiều khách đến đây, bọn họ đi thuê những vật dụng cần thiết bằng phiếu trúng thưởng. Khi Gia Khang kiểm tra mọi thứ, cậu hỏi.
“Anh Nguyên, những thứ còn lại đâu ạ?”
Đình Nguyên đưa mắt nhìn ra cổng, “Tới rồi.”
Kỳ An nhìn theo hướng của anh, cậu trông thấy có rất nhiều nhân viên đang mang theo những vật dụng khác tới. Một nam nhân viên hớt hải chạy đến trước mặt Đình Nguyên, chào ba người rồi cúi đầu với anh.
“Ông chủ, chúng tôi đã đem đầy đủ mọi thứ như ngài yêu cầu tới đây rồi. Nếu có thiếu sót hoặc cần thêm thứ gì mong ông chủ cứ liên lạc ngay cho tôi.”
“Để tôi, để tôi kiểm tra cho.” Khôi Vỹ mắt sáng rỡ, kéo theo Gia Khang cùng đi tới kiểm tra thức ăn và đồ đạc cần thiết.
Kỳ An hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu nhớ ban đầu Khôi Vỹ bảo là trúng thưởng nên mọi người sẽ được tham gia miễn phí, nhưng tại sao bây giờ mọi người ai cũng có vẻ đã biết về chuyện này mà cậu lại không?
Ban đầu khi đi thuê đồ từ bên cắm trại cậu cũng cảm thấy mọi thứ không đủ, nhưng mà cả ba người chẳng ai chuẩn bị thêm gì. Đình Nguyên còn bảo cậu yên tâm, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
“Oa đúng là ông chủ trẻ Đình Nguyên, chất lượng hơn bọn em nghĩ nữa, một mình anh lo hết chỗ này sao?” Khôi Vỹ vui vẻ cười lớn.
Một mình Đình Nguyên lo hết...
Cậu không được biết gì cả.
“Có gì tôi sẽ liên lạc sau, mọi người vất vả rồi.” Đình Nguyên gật đầu, cảm thấy năng lượng không vui ở bên cạnh mình, anh xoay đầu sang thì thấy Kỳ An hoàn toàn yên lặng, chân nghịch nghịch đám cỏ phía bên dưới.
Không hài lòng điều gì sao? Lòng của Đình Nguyên bỗng có chút băn khoăn, anh ôm lấy vai cậu, “Sao thế? Sao em không lại xem với Khôi Vỹ và Gia Khang? Hay là không thích cái gì?”
“Anh tự mình lo hết những cái này ạ?” Kỳ An hỏi.
“Ừ...” Nháy mắt Đình Nguyên đã hiểu ra, anh len lén xoa vai áo cậu, “Không phải anh cố tình không nói gì cho em biết, hay là để em ra ngoài cuộc. Hôm đó anh chỉ định đến xem một chút ở chỗ Khôi Vỹ, Gia Khang là bạn cùng phòng nên mới cùng tham gia, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến mọi người chưa rõ là phải bù bao nhiêu cho chi phí phát sinh. Anh mời em đi mà, còn để em phải trích tiền túi ra cho thêm cái này, cái kia... chuyện này nhỏ, em không cần bận tâm, bạn trai em lo được.”
“Anh có thể nói cho em nghe mà?” Kỳ An mím môi.
“Được được, sau này cái gì cũng sẽ nói cho em nghe.” Đình Nguyên lập tức thề thốt.
Nhìn số thức ăn và chỗ đồ đạc bên Đình Nguyên đem tới, cậu cảm thấy hơi choáng ngợp.
Cậu nhìn Đình Nguyên, ánh mặt trời phía đằng sau càng giúp anh thêm toả sáng rực rỡ, mà khi Kỳ An cúi đầu nhìn chính bản thân mình, vô vị.
Bốn người bắt đầu dựng lều, sắp xếp ghế ngồi, giăng mái che lên. Hai bàn nướng ngoài trời cũng đã được dựng, thức ăn tươi ngon ướp sẵn để trong thùng đông lạnh. Kỳ An biết nấu ăn nên cậu chịu trách nhiệm nấu nướng cho bốn người, Đình Nguyên ở một bên phụ giúp cậu, Khôi Vỹ thì bày biện bàn thức uống ra trổ tài pha chế.
Gia Khang sắp xếp mọi thứ bên trong hai lều rồi kiểm tra lửa trại, nhìn Khôi Vỹ đang pha chế cái dung dịch gì đó mới lau tay đi tới, “Cậu nghịch cái gì thế? Uống cái này vào có đau bụng không?”
“Không hề đâu nhé! Nếu cậu sợ thì có uống! Động vào là đau bụng thật đấy!” Khôi Vỹ cười khẩy, cầm lấy hai ly nước bỏ đi.
Khôi Vỹ lượn sang chỗ của Đình Nguyên và Kỳ An, đưa cho hai người hai ly nước, “Nước giải nhiệt đây, có cocktail, có nước trái cây, có cả nước ngọt, mời quý khách order, đây chỉ là hàng chào mời thôi.”
“Em muốn uống gì?” Đình Nguyên hỏi.
“Nước trái cây ạ.” Kỳ An hứng thú nhìn hai ly nước sắc màu ở trước mắt, cậu không ngờ là Khôi Vỹ cũng có tài này.
Đình Nguyên nhận một ly, đưa ống hút đến trước môi cậu, đút cho cậu nước, “Hay là nghỉ một lát, để anh nướng cho.”
“Hai chúng ta cùng làm đi ạ.” Kỳ An uống một ngụm nước, “Ồ, cậu ấy pha nước ngon thật đấy.”
“Gia đình Khôi Vỹ mở quán nước, chỉ có thằng nhóc này đi theo nghiệp cầu thủ thôi.”
“Hoá ra là vậy.”
Mãi sau này Kỳ An mới biết, mở quán nước trong miệng của Đình Nguyên là một chuỗi quán coffee trải dài khắp các tỉnh thành trên toàn quốc, thậm chí còn có một công ty thương hiệu đứng sau.
Ở bên kia Gia Khang và Khôi Vỹ vẫn còn đang chí choé chuyện nước uống, ở bên này mùi thơm từ đồ nướng đã toả ra. Đình Nguyên xếp riêng những phần ngon nhất để dành cho Kỳ An, nhớ ra cậu vẫn chưa ăn gì nên anh mới gắp một miếng thịt thật to, cẩn thận thổi cho bớt nóng.
“An, nói a đi.”
“A~”
Thịt mềm như tan trong miệng, hương thơm nịnh mũi, mùi vị đậm đà thơm ngon, Kỳ An híp mắt cười, “Ai ướp vậy ạ?”
“Nhà hàng của nhà anh.”
“Ồ...”
Ngoài bốn người bọn họ ra thì cũng còn những người khác đến cắm trại, cho dù ba người đã muốn cắm trại một cách truyền thống, lại vì Đình Nguyên dù đã cố gắng nhưng vẫn không tránh khỏi quá khoa trương, khiến cho mọi người đều tò mò nhìn sang phía của bốn người.
Bọn họ dự tính ở đây cắm trại hai ngày một đêm, sau khi ăn đồ nướng thì cũng đã trưa nên Khôi Vỹ kéo mọi người vào rừng du lịch dạo chơi, bên trong đó mát mẻ, tránh được ánh mặt trời.
Khôi Vỹ đầy năng lượng xung phong dẫn đường, thấy cảnh đẹp, cậu hào hứng bảo mọi người cùng chụp hình với nhau.
Gia Khang tìm một chỗ thích hợp để dựng máy, bốn người bọn họ vui vẻ nhìn vào ống kính, phía sau một bên là rừng cây còn một bên là biển kéo dài tận nơi chân trời. Chụp xong, Khôi Vỹ lại ôm lấy cổ của Gia Khang để selfie, cũng không buông tha Đình Nguyên và Kỳ An.
Lúc Khôi Vỹ tiếp tục bám Gia Khang, Đình Nguyên lấy điện thoại đi đến chỗ của Kỳ An, ôm nhẹ nhàng vai cậu, “Chúng ta cũng chụp hình được không em? Chúng ta chưa có tấm chụp chung nào.”
“Chúng ta có mà!” Kỳ An cười.
“Có ư? Khi nào?” Đình Nguyên ngạc nhiên.
Kỳ An mở màn hình điện thoại lên cho Đình Nguyên xem, anh vô cùng kinh ngạc khi thấy anh và cậu đứng cạnh nhau cùng nhìn vào máy ảnh. Trong tấm hình này Đình Nguyên mặc quần áo thi đấu, ôm hờ một quả bóng bên hông, Kỳ An mỉm cười rạng rỡ giơ v-sign, hai người đứng rất gần nhau, hệt như là tựa vào.
Điều đặc biệt là cả hai người đều đang nghiêng đầu sang phía của nhau.
Đình Nguyên chợt nhận ra, đây là trận thi đấu giao hữu từ thiện năm ngoái, lúc đó Đình Nguyên tham gia thi đấu gây quỹ, Kỳ An cùng mọi người đến xem, khi kết thúc thì các cầu thủ và người thân được chụp ảnh cùng. Bá Duy kéo Kỳ An và Cao Cường xuống dưới đường pitch để chụp, lúc Kỳ An xoay sang thì thấy Đình Nguyên từ khi nào đã đứng ở bên cạnh cậu, thợ chụp ảnh yêu cầu mọi người đứng sát nhau, vậy nên mới có tấm hình này.
Các tấm ảnh sau đó đã được đăng tải trên diễn đàn trường, đêm muộn Đình Nguyên tìm mãi không thấy tấm ảnh chụp tập thể này nên đành buông chuột, thở dài. Lâu như vậy nên cũng đã sớm quên mất, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.
Lúc đó Kỳ An không hiểu tại sao Bá Duy lại không vui, thợ chụp ảnh là do Bá Duy tài trợ cho trường, lúc xem lại ảnh từ bên studio gửi sang Bá Duy đã bảo người ta bỏ đi tấm này, nhưng Kỳ An đã âm thầm giữ lấy, bây giờ thì cắt ra để làm hình nền khi hai người ở bên nhau.
Tâm tư nhỏ nhặt của cậu.
“Em chỉ muốn xác nhận rằng chúng ta có ảnh chụp chung rồi, nhưng mà cũng nên có một tấm ảnh đường hoàng hơn nhỉ?”
Kỳ An cầm lấy điện thoại của Đình Nguyên, dựa sát vào lồng ngực của anh để giơ máy lên, “Cười lên nào~”
Đình Nguyên mỉm cười nhìn vào máy ảnh, Kỳ An bật cười, “A bạn trai của em đẹp trai quá, một tấm nữa nhé? Một, hai, ba!”
Đình Nguyên cúi đầu hôn lên tóc của cậu.
Đi hết phần rừng này sẽ có một con đường bằng bậc thang nhỏ dẫn xuống biển, xung quanh có nhiều cửa hàng bán vật dụng, quán nước, quán bán thức ăn linh tinh, Kỳ An thì cứ bị cuốn hút bởi quán kem kia mãi.
Trời đã dịu đi không ít, bọn họ cởi áo khoác để ở một bên, xắn tay áo với ống quần lên để nghịch nước mát.
Dạo gần đây tiết trời nóng bức, thủ đô không có biển nên càng hanh nóng khó chịu, đã lâu rồi mới được đến biển nên cả bốn người bọn họ ai cũng hớn hở. Khôi Vỹ còn là người bày trò hất nước vào người của Gia Khang trước rồi thè lưỡi trêu ngươi.
“Cậu cảm thấy hôm nay đủ vui rồi có phải không?” Gia Khang trầm giọng.
“Đương nhiên là chưa rồi, mất nụ hôn đầu một cách nhảm nhí như thế, tôi phải làm cho cậu thành chuột lội thì mới hả hê!”
“Rõ ràng là tôi cũng bị hại.”
“Thế sao? Tội nghiệp quá đi mất, thật là oan ức!”
Gia Khang trầm mặc đi tới, đột ngột bế ngang Khôi Vỹ lên sau đó ném cậu ra biển.
“Mẹ kiếp! Gia Khang chết tiệt, khốn nạn! Cậu định giết ông đây à!”
Đình Nguyên và Kỳ An ngồi ở trên bờ, bật cười nhìn Gia Vỹ ôm lấy Khôi Vỹ cùng ngụm lặn xuống biển. Gió chiều thổi man mát lướt qua gò má, bầu trời hôm nay cũng trong xanh với ánh nắng nhè nhẹ.
“Sao đang chơi nghịch nước anh lại bảo ngừng ạ?” Kỳ An vừa hỏi vừa phủi cát dính trên ống quần bị ướt của mình.
“Chơi đủ rồi, hôm nay không phải lúc, anh sẽ bù cho em một dịp khác gần nhất. Chúng ta còn phải đi bộ về, nếu em mặc quần áo ướt thì sẽ dễ mệt và dễ bị cảm. Với lại, anh đang có một ý định xấu xa.” Đình Nguyên cười.
“Ý định gì vậy ạ?” Kỳ An tò mò.
Đình Nguyên đột ngột nổi hứng rủ mọi người chơi bóng đá bãi biển, anh ghé tới cửa hàng gần đó một mua trái bóng, lấy giày để làm hai khung thành hai bên.
“Chia đội đi, phải có chút cá cược mới vui chứ? Đội nào thua thì sẽ bao kem đội còn lại, đồng ý không? Tôi với Kỳ An một đội, hai cậu một đội.”
Một bên là tiền đạo và hậu vệ nhất nhì của quốc gia, tấn công và phòng thủ đều mạnh còn một bên là tiền đạo xuất sắc đã giải nghệ cùng với một sinh viên vừa mới học sút bóng không lâu. Khôi Vỹ thích thú nhảy lên ăn mừng trước, kéo Gia Khang chọn vị kem sẽ định ăn, nhất định phải là loại đắt nhất!
Kỳ An trông bình tĩnh hơn hẳn, bởi vì lúc bảo cậu đi mua bóng cùng mình Đình Nguyên đã nói rằng, “Quần áo của hai đứa chúng nó ướt rồi, chạy không nổi đâu, còn là chạy trên cát. Khôi Vỹ tuy là tiền đạo giỏi, nhưng giỏi phối hợp, chạy chỗ và nhận đường chuyền thôi, thằng nhóc đó cần một tiền vệ phát động tấn công mới đá được.”
“Vậy còn Gia Khang thì sao ạ? Là hậu vệ nên to cao vô cùng, tuy vậy không hề vụng về thô kệch mà em thấy cậu ấy lại rất khéo léo, có cậu ấy là hậu phương vững chắc rồi?”
“Gia Khang chỉ giỏi phòng ngự và chuyền cho tiền vệ để họ triển khai tấn công, giữa hai đứa chúng nó thiếu một tiền vệ kết nối. Nhưng anh tự tin mình có thể phòng ngự từ xa, ngăn cản Khôi Vỹ ngay khi thằng nhóc đó có đường chuyền, khả năng tranh chấp bóng của Khôi Vỹ không tốt. Vấn đề cần quan tâm nhất là vượt qua được hậu vệ Gia Khang thôi, nhưng trước đây anh là tiền đạo chuyên tấn công đấy. Sân cát khác sân cỏ, chúng ta không bị ướt, dễ dàng di chuyển hơn.”
Kỳ An giơ tay phát biểu, “Thế thì em cũng phải cố gắng làm một thủ môn thật tốt, anh yên tâm, tuy em điều khiển chân không tốt nhưng em từng chơi bóng chày và đi nhặt bóng, em bắt bóng rất giỏi đó!”
“Tốt, tận dụng để phát bóng sang vị trí thuận lợi cho anh nhé, Gia Khang chơi tay không tốt, thằng nhóc ấy sẽ chọn sở trường của mình là phòng thủ.”
Kinh nghiệm làm trợ giảng cho các huấn luyện viên của Đình Nguyên không thiếu. Còn bên Gia Khang và Khôi Vỹ chỉ đang nghĩ mình có lợi thế 2 chọi 1 vì Kỳ An không giỏi về bộ môn này, chỉ cần Gia Khang phòng ngự rồi chuyền bóng cho Khôi Vỹ, sau đó hai người sẽ cùng dẫn bóng về phía khung thành có Kỳ An khi Đình Nguyên bị bỏ lại phía sau là được.
Nhưng họ sập bẫy rồi! Trước đó đùa giỡn quá nhiều dưới nước nên thể lực của Gia Khang và Khôi Vỹ rất nhanh đã bị hao hụt, chưa kể quần áo của hai người nặng nề vì bị thấm nước cộng với việc chạy trên cát nên mất sức hơn họ tưởng, cố gắng tới hiệp thứ 2 đã thở dốc.
Điều họ không ngờ được là phản xạ bắt bóng của Kỳ An rất tốt, cậu bảo từ bé vì chơi bóng bằng chân không giỏi nên cậu đã đi nhặt bóng cho mọi người cho kịp với trận đấu, cậu cũng chơi ở vị trí bắt bóng trong các bộ môn khác khi đi học ở trường.
Đình Nguyên thì phát huy rất tốt, cộng với việc Kỳ An phát bóng lên quá thuận lợi nên anh dễ dàng xâm nhập vào vùng cấm của đội đối thủ, lợi dụng việc đối thủ xuống sức mất đi đường nét bóng mà liên tục tấn công, tận dụng hết mọi kĩ thuật của mình để di chuyển bóng.
Anh dặn dò Kỳ An tích cực chơi bóng bổng với anh, càng ít để bóng tiếp xúc với cát càng tốt.
Gia Khang và Khôi Vỹ suy sụp, hai người nhận ra mình bị lừa nên nhào tới đánh Đình Nguyên hại Kỳ An hốt hoảng can ngăn, sau đó cũng là cậu vui sướng ăn kem trong quán với Đình Nguyên.
Trước gương mặt cam chịu của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.