Chương 16
Dương Thanh Mai
07/01/2021
" Lâm Dương đã từng yêu một cô gái khi vẫn còn đang đi học..."
Lời nói của Hàn Kỳ thu hút sự chú ý Trương Vân Nhi lại.
" Cậu ấy thực sự yêu cô gái đó đến nỗi mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi."
" Vậy bây giờ cô gái ấy đang ở đâu."
" Năm đó, cô ấy gặp phải một tai nạn, sau đó gia đình cô ấy đã rời đi không để lại tin tức gì cả, Lâm Dương thì buồn bã đến nỗi cậu ấy như biến thành con người khác. Cậu ấy chỉ im lặng và sống rất nội tâm."
" Có vẻ anh ấy đã từng là một người rất dễ gây thiện cảm, nhưng vì cô gái đó mà anh ấy trở nên lạnh lùng sắc bén phải vậy không ?"
" Đúng vậy ".
Cả hai người im lặng.
" Vậy sau đó, anh ấy vượt qua nỗi đau đó như thế nào ?"
" Đến bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa quên được cô ấy, từ khi đó cậu ấy chẳng còn là mình nữa, trở nên xa lánh mọi người. Từ một người là mẫu đàn ông của hàng bao cô gái, cậu ấy kiếm thêm được khá nhiều anti ...Mà nhìn kĩ lại thì em khá giống cô bạn đó đấy."
" Sao giống được ạ, em với cô ấy có giống nhau thì cũng là hai số phận, người được yêu thương, người bị ruồng bỏ không thể giống nhau được"
Anh lắc đầu cười nói:
" Người như em làm sao có thể bị bỏ rơi chứ."
" Anh đánh giá em cao quá rồi"
" À mà anh có chuyện này, em sẽ về nước hay ở lại đây, dù sao thì Lâm Trạch sẽ ở lại đây với Lâm Dương.."
Trương Vân Nhi vén mái tóc dài của cô lên cột gọn lại. Cô hơi nhíu mày suy nghĩ.
" Câu hỏi khó lắm sao, sao em không trả lời"
" Em nghĩ rằng nên để Lâm Trạch chọn, nếu nó chọn em ,em sẽ đưa nó về nước còn nếu nó chọn Lâm Dương thì nó sẽ ở lại đây."
Tiếng chuông điện thoại kêu lên. Trương Vân Nhi rút máy lên, trượt màn hình. Khuôn mặt rạng rỡ của Lâm Dương đang ngồi trên chiếc bàn ăn nhỏ xinh, trên bàn có nhiều đồ ăn và đồ chơi.
" Mẹ, mẹ đến đây đi, con gặp được ba rồi, ba bảo nhớ mẹ.."
Khuôn mặt hạnh phúc , nụ cười rạng rỡ trên môi của đứa trẻ làm cô cảm động muốn khóc. Cô khẽ quyệt nước mắt rồi tươi tỉnh nói.
" Con ở đấy ngoan nhé, mẹ sẽ đến đó ngay đây."
Trương Vân Nhi ái ngại nhìn Hàn Kỳ, anh không nói gì chỉ gật đầu.
" Em thực sự xin lỗi vì hẹn với anh mà không giữ đúng lời hứa, em không dành cả ngày cho anh được..."
" Không sao, vậy em vẫn chưa hoàn thành hẹn em buổi khác được không ?"
Lời nói của Hàn Kỳ thu hút sự chú ý Trương Vân Nhi lại.
" Cậu ấy thực sự yêu cô gái đó đến nỗi mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi."
" Vậy bây giờ cô gái ấy đang ở đâu."
" Năm đó, cô ấy gặp phải một tai nạn, sau đó gia đình cô ấy đã rời đi không để lại tin tức gì cả, Lâm Dương thì buồn bã đến nỗi cậu ấy như biến thành con người khác. Cậu ấy chỉ im lặng và sống rất nội tâm."
" Có vẻ anh ấy đã từng là một người rất dễ gây thiện cảm, nhưng vì cô gái đó mà anh ấy trở nên lạnh lùng sắc bén phải vậy không ?"
" Đúng vậy ".
Cả hai người im lặng.
" Vậy sau đó, anh ấy vượt qua nỗi đau đó như thế nào ?"
" Đến bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa quên được cô ấy, từ khi đó cậu ấy chẳng còn là mình nữa, trở nên xa lánh mọi người. Từ một người là mẫu đàn ông của hàng bao cô gái, cậu ấy kiếm thêm được khá nhiều anti ...Mà nhìn kĩ lại thì em khá giống cô bạn đó đấy."
" Sao giống được ạ, em với cô ấy có giống nhau thì cũng là hai số phận, người được yêu thương, người bị ruồng bỏ không thể giống nhau được"
Anh lắc đầu cười nói:
" Người như em làm sao có thể bị bỏ rơi chứ."
" Anh đánh giá em cao quá rồi"
" À mà anh có chuyện này, em sẽ về nước hay ở lại đây, dù sao thì Lâm Trạch sẽ ở lại đây với Lâm Dương.."
Trương Vân Nhi vén mái tóc dài của cô lên cột gọn lại. Cô hơi nhíu mày suy nghĩ.
" Câu hỏi khó lắm sao, sao em không trả lời"
" Em nghĩ rằng nên để Lâm Trạch chọn, nếu nó chọn em ,em sẽ đưa nó về nước còn nếu nó chọn Lâm Dương thì nó sẽ ở lại đây."
Tiếng chuông điện thoại kêu lên. Trương Vân Nhi rút máy lên, trượt màn hình. Khuôn mặt rạng rỡ của Lâm Dương đang ngồi trên chiếc bàn ăn nhỏ xinh, trên bàn có nhiều đồ ăn và đồ chơi.
" Mẹ, mẹ đến đây đi, con gặp được ba rồi, ba bảo nhớ mẹ.."
Khuôn mặt hạnh phúc , nụ cười rạng rỡ trên môi của đứa trẻ làm cô cảm động muốn khóc. Cô khẽ quyệt nước mắt rồi tươi tỉnh nói.
" Con ở đấy ngoan nhé, mẹ sẽ đến đó ngay đây."
Trương Vân Nhi ái ngại nhìn Hàn Kỳ, anh không nói gì chỉ gật đầu.
" Em thực sự xin lỗi vì hẹn với anh mà không giữ đúng lời hứa, em không dành cả ngày cho anh được..."
" Không sao, vậy em vẫn chưa hoàn thành hẹn em buổi khác được không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.