Chương 17
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Hàn Kỳ kéo tay Trương Vân Nhi.
" Vậy hãy để anh đưa em tới đó, dù sao cũng tiện đường, chỗ đó là chỗ Lâm Dương ở nên anh biết..."
" Làm phiền anh rồi."
Mười lăm phút sau, họ đã đến khu biệt thự của Lâm Dương. Trương Vân Nhi bước xuống,
" Cảm ơn anh, anh về cẩn thận "
Giờ đây đối diện với cô là một căn biệt thự lớn. Cô mím môi mạnh dạn bước vào, nhấn chuông.
King...kong... Tiếng chuông vang lên. Một lát sau, có người ra mở cửa.
" Chào cô, Trương tiểu thư mời cô vào."
" Cảm ơn ạ"
Căn biệt thự khá trống trải, nó rộng cảm giác lại vô cùng im ắng, không gian nhẹ nhàng.
" Mẹ... Con ở đây "
Trương Vân Nhi quay lại, Lâm Trạch chạy ào tới chỗ mẹ ,sà vào lòng.
" Em đến rồi à .."
" Ừm.. Tôi đến đây đón Lâm Trạch về."
Thằng bé ngây thơ nhìn mẹ đáp:
" Chú ấy là ba con, sao mẹ lại không cho con ở cùng với chú ấy. Con muốn ở đây không muốn về."
" Vậy con có thể ở lại, mẹ sẽ để con ở lại đây. Con chỉ có thể chọn ở với ba hoặc với mẹ."
Lâm Dương nhìn xuống mặt thằng bé, tuy là con trai nhưng nó còn khá nhỏ để có thể hiểu hết được mọi việc.
" Thế này đi, con về nước với mẹ đi, sau đó ba sẽ sắp xếp công việc về với hai mẹ con con, có được không ?"
Thằng bé mặt tươi tỉnh lên tiến đến chỗ mẹ. Một chiếc xe hiệu đỗ trước cổng biệt thự, người phụ nữ trong xe bước xuống.
" Chị Diệp Lạc,...."
Trương Vân Nhi bất chợt nói vẻ vừa ngạc nhiên. Diệp Lạc quay người, hất mái tóc vướng trên vai, tháo chiếc kính xuống. Qua bao nhiêu năm, người phụ nữ này trở nên khá xinh đẹp.
" Chào, cô là bạn của Lâm Dương "
" Chị không nhận ra em sao, em là Trương Vân Nhi đây "
" Trương Vân Nhi nào, chúng ta quen nhau sao, tôi là chị dâu của Lâm Dương, nếu có quen mà tôi không nhớ thì xin thứ lỗi "
" Chị dâu sao..,chuyện này là sao Lâm Dương, anh nói đi, tôi tưởng..."
" Cô ấy một lần bị xe đụng và mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại thì có gặp được anh trai anh, sau đó hai người yêu nhau, vậy thôi..."
" Thế còn chuyện hai người kết hôn rồi cái stt anh đăng hôm đó.."
Lâm Dương mỉm cười , đặt tay vài eo cô kéo lại gần về phía mình.
" Em vẫn để ý đến tôi đúng không ?"
Trương Vân Nhi ngượng ngùng đẩy Lâm Dương ra. Tay cô chạm vào thân hình vạm vỡ của anh. Phải công nhận, thân hình đó vô cùng quyến rũ, từng chỗ phía dưới tay cô đều săn chắc, cô vội rụt tay lại.
" Anh đừng đùa cợt nữa được không".
" Vậy hãy để anh đưa em tới đó, dù sao cũng tiện đường, chỗ đó là chỗ Lâm Dương ở nên anh biết..."
" Làm phiền anh rồi."
Mười lăm phút sau, họ đã đến khu biệt thự của Lâm Dương. Trương Vân Nhi bước xuống,
" Cảm ơn anh, anh về cẩn thận "
Giờ đây đối diện với cô là một căn biệt thự lớn. Cô mím môi mạnh dạn bước vào, nhấn chuông.
King...kong... Tiếng chuông vang lên. Một lát sau, có người ra mở cửa.
" Chào cô, Trương tiểu thư mời cô vào."
" Cảm ơn ạ"
Căn biệt thự khá trống trải, nó rộng cảm giác lại vô cùng im ắng, không gian nhẹ nhàng.
" Mẹ... Con ở đây "
Trương Vân Nhi quay lại, Lâm Trạch chạy ào tới chỗ mẹ ,sà vào lòng.
" Em đến rồi à .."
" Ừm.. Tôi đến đây đón Lâm Trạch về."
Thằng bé ngây thơ nhìn mẹ đáp:
" Chú ấy là ba con, sao mẹ lại không cho con ở cùng với chú ấy. Con muốn ở đây không muốn về."
" Vậy con có thể ở lại, mẹ sẽ để con ở lại đây. Con chỉ có thể chọn ở với ba hoặc với mẹ."
Lâm Dương nhìn xuống mặt thằng bé, tuy là con trai nhưng nó còn khá nhỏ để có thể hiểu hết được mọi việc.
" Thế này đi, con về nước với mẹ đi, sau đó ba sẽ sắp xếp công việc về với hai mẹ con con, có được không ?"
Thằng bé mặt tươi tỉnh lên tiến đến chỗ mẹ. Một chiếc xe hiệu đỗ trước cổng biệt thự, người phụ nữ trong xe bước xuống.
" Chị Diệp Lạc,...."
Trương Vân Nhi bất chợt nói vẻ vừa ngạc nhiên. Diệp Lạc quay người, hất mái tóc vướng trên vai, tháo chiếc kính xuống. Qua bao nhiêu năm, người phụ nữ này trở nên khá xinh đẹp.
" Chào, cô là bạn của Lâm Dương "
" Chị không nhận ra em sao, em là Trương Vân Nhi đây "
" Trương Vân Nhi nào, chúng ta quen nhau sao, tôi là chị dâu của Lâm Dương, nếu có quen mà tôi không nhớ thì xin thứ lỗi "
" Chị dâu sao..,chuyện này là sao Lâm Dương, anh nói đi, tôi tưởng..."
" Cô ấy một lần bị xe đụng và mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại thì có gặp được anh trai anh, sau đó hai người yêu nhau, vậy thôi..."
" Thế còn chuyện hai người kết hôn rồi cái stt anh đăng hôm đó.."
Lâm Dương mỉm cười , đặt tay vài eo cô kéo lại gần về phía mình.
" Em vẫn để ý đến tôi đúng không ?"
Trương Vân Nhi ngượng ngùng đẩy Lâm Dương ra. Tay cô chạm vào thân hình vạm vỡ của anh. Phải công nhận, thân hình đó vô cùng quyến rũ, từng chỗ phía dưới tay cô đều săn chắc, cô vội rụt tay lại.
" Anh đừng đùa cợt nữa được không".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.