Chương 20
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Thời gian trôi một cách chậm rãi. Lúc cô tỉnh dậy thì đã gần đến giờ bay. Cô cầm theo hành lí, các vật dụng cần thiết, hộ chiếu, vé máy bay ra khỏi phòng.
Hàn Kỳ đã chờ sẵn cô dưới sảnh.
" Sao anh không gọi em dậy vậy?"
" Anh thấy em ngủ ngon quá nên không lỡ đánh thức, đây cà phê cho em"
" Em cảm ơn"
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi uống, thật thoải mái, trong đầu cô bây giờ mọi thứ đều trống rỗng hết cả. Như thế cũng tốt, cô không suy nghĩ sẽ thấy thoải mái hơn. Đã sang thu, cái lạnh se se cũng đủ khiến cô rùng mình. Thân hình của cô hơi run run, Hàn Kỳ tiến đến nhẹ nhàng khoác chiếc áo cho cô.
" Lạnh không tốt cho sức khỏe đâu. Lấy áo anh mặc nhé, nó rất ấm nhỉ"
" Em cảm ơn, nó rất ấm"
Nhìn quanh một lượt , Lâm Dương có lẽ sẽ không đến đây đâu, mong chờ làm gì. Thế nhưng cô đã nhầm, chiếc xe ô tô đậu trước sảnh khách sạn. Lâm Dương bước xuống, thật là đẹp, dáng người lẫn phong thái của anh cũng đủ khiến bao cô mê mệt. Anh bước đến chỗ cô, nhìn chiếc áo.
" Chiếc áo đó là của em sao?"
" Không là của Hàn Kỳ, anh đến đây làm gì?"
" Anh đến để đưa hai mẹ con em ra sân bay, được chứ?"
Cô toan từ chối nhưng Lâm Trạch đã chạy ra ôm chầm lấy ba nó.
"Mẹ con muốn đi với ba, mẹ cho con đi nhé"
" Được thôi, mẹ sẽ đi với chú Hàn Kỳ"
Lâm Dương tỏ vẻ không hài lòng nhưng Trương Vân Nhi khá cố chấp nên anh không muốn nói gì hơn. Có lẽ điều anh muốn bây giờ là bù đắp cho những thiếu thốn và tổn thương mà cô phải chịu trong quá khứ. Nhưng có vẻ mọi thứ không như anh nghĩ, có lẽ nỗi đau ấy không thể hết trong lòng cô.
" Em đang nghĩ gì vậy?" Hàn Kỳ quay ra nhìn Trương Vân Nhi đang thơ thẩn nhìn về phía xa xăm. Mắt của cô đượm buồn ,hàng lông mi trùng xuống.
" Không em không nghĩ gì cả, anh không cần lo đâu"
Đến sân bay, đã đến lúc rời đi. Vào sảnh , Lâm Trạch vẫn quay nhìn ba nó. Có lẽ có việc nên anh phải đi ngay, anh bận nhưng vẫn dành thời gian cho con của mình. Có lẽ anh đã thay đổi nhưng đó chỉ là một phần thôi.
Họ đi lên máy bay, phải mất khá nhiều thời gian để trở về nước. Cách một khoảng cách địa lý xa như vậy, mà cô vẫn không thể làm sao quên được. Trương Vân Nhi đưa tay kéo chiếc chụp mắt xuống và nghỉ. Dù sao thì mối liên hệ giữa họ chỉ là Lâm Trạch. Anh chỉ đang làm tốt vai trò người cha, còn cô làm tốt vai trò người mẹ.
Hàn Kỳ đã chờ sẵn cô dưới sảnh.
" Sao anh không gọi em dậy vậy?"
" Anh thấy em ngủ ngon quá nên không lỡ đánh thức, đây cà phê cho em"
" Em cảm ơn"
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi uống, thật thoải mái, trong đầu cô bây giờ mọi thứ đều trống rỗng hết cả. Như thế cũng tốt, cô không suy nghĩ sẽ thấy thoải mái hơn. Đã sang thu, cái lạnh se se cũng đủ khiến cô rùng mình. Thân hình của cô hơi run run, Hàn Kỳ tiến đến nhẹ nhàng khoác chiếc áo cho cô.
" Lạnh không tốt cho sức khỏe đâu. Lấy áo anh mặc nhé, nó rất ấm nhỉ"
" Em cảm ơn, nó rất ấm"
Nhìn quanh một lượt , Lâm Dương có lẽ sẽ không đến đây đâu, mong chờ làm gì. Thế nhưng cô đã nhầm, chiếc xe ô tô đậu trước sảnh khách sạn. Lâm Dương bước xuống, thật là đẹp, dáng người lẫn phong thái của anh cũng đủ khiến bao cô mê mệt. Anh bước đến chỗ cô, nhìn chiếc áo.
" Chiếc áo đó là của em sao?"
" Không là của Hàn Kỳ, anh đến đây làm gì?"
" Anh đến để đưa hai mẹ con em ra sân bay, được chứ?"
Cô toan từ chối nhưng Lâm Trạch đã chạy ra ôm chầm lấy ba nó.
"Mẹ con muốn đi với ba, mẹ cho con đi nhé"
" Được thôi, mẹ sẽ đi với chú Hàn Kỳ"
Lâm Dương tỏ vẻ không hài lòng nhưng Trương Vân Nhi khá cố chấp nên anh không muốn nói gì hơn. Có lẽ điều anh muốn bây giờ là bù đắp cho những thiếu thốn và tổn thương mà cô phải chịu trong quá khứ. Nhưng có vẻ mọi thứ không như anh nghĩ, có lẽ nỗi đau ấy không thể hết trong lòng cô.
" Em đang nghĩ gì vậy?" Hàn Kỳ quay ra nhìn Trương Vân Nhi đang thơ thẩn nhìn về phía xa xăm. Mắt của cô đượm buồn ,hàng lông mi trùng xuống.
" Không em không nghĩ gì cả, anh không cần lo đâu"
Đến sân bay, đã đến lúc rời đi. Vào sảnh , Lâm Trạch vẫn quay nhìn ba nó. Có lẽ có việc nên anh phải đi ngay, anh bận nhưng vẫn dành thời gian cho con của mình. Có lẽ anh đã thay đổi nhưng đó chỉ là một phần thôi.
Họ đi lên máy bay, phải mất khá nhiều thời gian để trở về nước. Cách một khoảng cách địa lý xa như vậy, mà cô vẫn không thể làm sao quên được. Trương Vân Nhi đưa tay kéo chiếc chụp mắt xuống và nghỉ. Dù sao thì mối liên hệ giữa họ chỉ là Lâm Trạch. Anh chỉ đang làm tốt vai trò người cha, còn cô làm tốt vai trò người mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.