Chương 21
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Chuyến bay kết thúc.
Thật là mệt mỏi, cô trở về căn nhà của mình. Căn nhà vắng chủ trong có vài tuần lễ đã trở nên bụi bặm. Cô về chưa kịp nghỉ ngơi thêm đã phải xắn tay áo dọn dẹp lại. Trong lúc đó, vô tình cô tìm được một bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ tay cũ màu hồng đã ngả màu.
Trong bức tranh là hình ảnh của một anh chàng thiếu niên điển trai, tay cầm cuốn sách ngồi trên chiếc xích đu. Mái tóc che gần xuống phía mắt, khuôn mặt đăm chiêu, trông rất đẹp. Người con trai trong bức ảnh đó là ai.
Dòng chữ nhỏ, ngay ngắn đẹp đẽ được viết đằng sau bức ảnh." Lâm Dương, 17 tuổi ". Thật là ngỡ ngàng, anh chàng đó lại là Lâm Dương, trông anh bây giờ rất khác lúc đó. Trông anh hiền lành, điển trai theo phong cách thư sinh còn anh bây giờ lại là một con người chững chạc hơn.
" Sao ảnh anh ấy lại ở đây nhỉ ? "
Trông bức ảnh cũ kĩ nhưng được để rất cẩn thận, qua năm tháng, nó như bị lãng quên đi nhưng , cô chợt tìm thấy nhưng lại không có một chút kí ức hay một ý nghĩ nào về bức ảnh đó. Cô không thể nhớ nổi tại sao cô lại có được bức ảnh này.
Keng... Tiếng chuông cửa vang lên. Trời đã tối, cô đặt bưu phẩm nên họ gửi tới. Cô ra lấy vội rồi chạy vào. Bên trên có một chiếc phong bì đựng thư. Bên trong là những chiếc ảnh hồi còn đi học của cô, cô rất bất ngờ khi tên người gửi là Lâm Dương. Cô cứ nghĩ có gì đó nhầm lẫn những không, tên người nhận là cô.
" Mẹ, sao thế..." Lâm Trạch tiến lại chỗ cô ngập ngùng.
" Không, mẹ có mua đồ cho con này."
" Vâng..."
Cô đem những bức ảnh đó lên phòng. Cầm điện thoại gọi vào số Lâm Dương.
" Alo... " Đầu dây bên kia cất lên, giọng trầm ấm của người đàn ông trưởng thành. Thực sự rất có sức hút, nghe giọng nói thôi đã đủ làm người ta đổ rồi.
" Là tôi,..."
" Em nhận được thư rồi, woaa... nó đến nhanh hơn anh nghĩ đấy"
" Sao anh lại gửi những bức ảnh đó cho tôi."
Đầu bên kia im lặng một hồi lâu rồi nói.
" Người trong hình đó không phải em sao?"
" Không, đây đâu phải là tôi, cô bé đó tôi chưa từng gặp qua."
" Thật không, em không thấy em và cô gái đó giống nhau sao?"
" Giống thì cũng vẫn là hai người khác nhau thôi. Anh không thể gửi anh người cũ của anh cho tôi thế này được."
" Anh cứ nghĩ đó là em, anh nghĩ có lẽ đã tìm được em. Nhưng chắc không phải rồi. Em ngủ sớm đi."
Anh cúp máy ngay lúc đó.
Like ủng hộ mình nhé.
Thật là mệt mỏi, cô trở về căn nhà của mình. Căn nhà vắng chủ trong có vài tuần lễ đã trở nên bụi bặm. Cô về chưa kịp nghỉ ngơi thêm đã phải xắn tay áo dọn dẹp lại. Trong lúc đó, vô tình cô tìm được một bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ tay cũ màu hồng đã ngả màu.
Trong bức tranh là hình ảnh của một anh chàng thiếu niên điển trai, tay cầm cuốn sách ngồi trên chiếc xích đu. Mái tóc che gần xuống phía mắt, khuôn mặt đăm chiêu, trông rất đẹp. Người con trai trong bức ảnh đó là ai.
Dòng chữ nhỏ, ngay ngắn đẹp đẽ được viết đằng sau bức ảnh." Lâm Dương, 17 tuổi ". Thật là ngỡ ngàng, anh chàng đó lại là Lâm Dương, trông anh bây giờ rất khác lúc đó. Trông anh hiền lành, điển trai theo phong cách thư sinh còn anh bây giờ lại là một con người chững chạc hơn.
" Sao ảnh anh ấy lại ở đây nhỉ ? "
Trông bức ảnh cũ kĩ nhưng được để rất cẩn thận, qua năm tháng, nó như bị lãng quên đi nhưng , cô chợt tìm thấy nhưng lại không có một chút kí ức hay một ý nghĩ nào về bức ảnh đó. Cô không thể nhớ nổi tại sao cô lại có được bức ảnh này.
Keng... Tiếng chuông cửa vang lên. Trời đã tối, cô đặt bưu phẩm nên họ gửi tới. Cô ra lấy vội rồi chạy vào. Bên trên có một chiếc phong bì đựng thư. Bên trong là những chiếc ảnh hồi còn đi học của cô, cô rất bất ngờ khi tên người gửi là Lâm Dương. Cô cứ nghĩ có gì đó nhầm lẫn những không, tên người nhận là cô.
" Mẹ, sao thế..." Lâm Trạch tiến lại chỗ cô ngập ngùng.
" Không, mẹ có mua đồ cho con này."
" Vâng..."
Cô đem những bức ảnh đó lên phòng. Cầm điện thoại gọi vào số Lâm Dương.
" Alo... " Đầu dây bên kia cất lên, giọng trầm ấm của người đàn ông trưởng thành. Thực sự rất có sức hút, nghe giọng nói thôi đã đủ làm người ta đổ rồi.
" Là tôi,..."
" Em nhận được thư rồi, woaa... nó đến nhanh hơn anh nghĩ đấy"
" Sao anh lại gửi những bức ảnh đó cho tôi."
Đầu bên kia im lặng một hồi lâu rồi nói.
" Người trong hình đó không phải em sao?"
" Không, đây đâu phải là tôi, cô bé đó tôi chưa từng gặp qua."
" Thật không, em không thấy em và cô gái đó giống nhau sao?"
" Giống thì cũng vẫn là hai người khác nhau thôi. Anh không thể gửi anh người cũ của anh cho tôi thế này được."
" Anh cứ nghĩ đó là em, anh nghĩ có lẽ đã tìm được em. Nhưng chắc không phải rồi. Em ngủ sớm đi."
Anh cúp máy ngay lúc đó.
Like ủng hộ mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.