Chương 39
Dương Thanh Mai
07/01/2021
" Ừm..."
Tiểu Đồng khẽ nhìn cô rồi nói.
" Dạo này cậu khỏe không? " Tiểu Đồng hỏi lại.
" Khỏe, chắc cậu cũng vậy nhỉ."
" Ừm, cậu biết mình với Lâm Dương kết hôn và còn có cả con nữa, cậu không thấy buồn sao?"
" Buồn gì chứ, đó là lựa chọn của anh ấy mà, mình thì có tư cách gì để buồn đây."
Tiểu Đồng cầm tách trà uống rồi cười.
" Mình biết ngay là cậu còn yêu anh ấy nhiều mà. Sau hôm đó, mình đã bị anh ấy từ chối. Anh ấy nhìn thấy cậu ngồi ăn chung với Hàn Kỳ nên tức giận rồi bỏ đi."
Trương Vân Nhi đang định đưa chén trà lên nghe vậy liền khựng lại, quay vẻ mặt ngạc nhiên về phía Tiểu Đồng.
" Chẳng phải hai người đồng ý chấp nhận nhai rồi sao ?"
Tiểu Đồng lắc đầu buồn bã.
" Không, mình bị bỏ lại đấy. Song thấy cậu ăn với Hàn Kỳ nên mình đã về trước."
" Dù gù thì bây giờ cậu và anh ấy cũng đã kết hôn, có gia đình và con cái nữa. Mình không tin là anh ấy không có tình cảm.
" Thật đấy, anh ấy vẫn chưa hề có cảm tình với mình, thực sự ra Hạ Nhi là trẻ mồ côi, mình và anh ấy nhận trong khi đi làm từ thiện."
Nói đến đây, Trương Vân Nhi thực sự không tin vào tai mình nữa. Tại sao kết hôn rồi mà họ vẫn chưa có con ?
Tiểu Đồng nói tiếp:
" Thực sự ra người anh ấy yêu chỉ có cậu. Mình lần này về nước không phải muốn gì hơn chỉ là..."
Nói đến đây, nước mắt Tiểu Đồng ứa ra. Cô xúc động không nói lên lời. Trương Vân Nhi vỗ nhẹ vai cô:
" Có chuyện gì cứ nói ra đi. Sao cậu lại khóc chứ?"
" Mình muốn nhờ cậu chăm sóc anh ấy và Hạ Nhi."
" Cậu nói gì vậy ? Sao cậu lại..."
" Bác sĩ nói mình bị bệnh nhưng không thể chữ khỏi. Mình biết là mình không qua khỏi nên..."
Nghe xong câu nói đó, cổ họng cô như nghẹn ứ lại. Cô không nói được câu nào chỉ biết nhìn Tiểu Đồng rồi tự thấy đau lòng thay.
" Ông trời thật ác độc nhỉ. Mình cảm thấy minh bi thương nhưng cậu..."
" Mình nhờ cậu vậy, cậu có thể thực hiện không. Dù sao hai người cũng xứng đáng ở bên nhau. Mình chỉ là người chen vào, mình xin lỗi..."
Trương Vân Nhi gạt những giọt nước mắt rồi nói:
" Cậu không có lỗi, không có lỗi gì cả. Yêu một người mà có lỗi thì có lẽ tớ đã bị trừng phạt đến chết rồi."
Tiểu Đồng nói trong từng tiếng nấc.
" Ước gì người mình yêu không phải anh ấy, ước gì hai chúng ta không yêu chung một người có lẽ cậu sẽ không phải buồn vì mình."
Buổi chiều ảm đạm ấy lại lấy đi nhiều nước mắt của một cô gái trẻ, cô ấy xứng đáng với những thứ hiện tại nhưng không đủ sức để giữ lại chúng bên mình lâu hơn. Trương Vân Nhi chợt nhận ra, có lẽ cô chưa phải người ông trời đối xử tệ nhất.
Tiểu Đồng khẽ nhìn cô rồi nói.
" Dạo này cậu khỏe không? " Tiểu Đồng hỏi lại.
" Khỏe, chắc cậu cũng vậy nhỉ."
" Ừm, cậu biết mình với Lâm Dương kết hôn và còn có cả con nữa, cậu không thấy buồn sao?"
" Buồn gì chứ, đó là lựa chọn của anh ấy mà, mình thì có tư cách gì để buồn đây."
Tiểu Đồng cầm tách trà uống rồi cười.
" Mình biết ngay là cậu còn yêu anh ấy nhiều mà. Sau hôm đó, mình đã bị anh ấy từ chối. Anh ấy nhìn thấy cậu ngồi ăn chung với Hàn Kỳ nên tức giận rồi bỏ đi."
Trương Vân Nhi đang định đưa chén trà lên nghe vậy liền khựng lại, quay vẻ mặt ngạc nhiên về phía Tiểu Đồng.
" Chẳng phải hai người đồng ý chấp nhận nhai rồi sao ?"
Tiểu Đồng lắc đầu buồn bã.
" Không, mình bị bỏ lại đấy. Song thấy cậu ăn với Hàn Kỳ nên mình đã về trước."
" Dù gù thì bây giờ cậu và anh ấy cũng đã kết hôn, có gia đình và con cái nữa. Mình không tin là anh ấy không có tình cảm.
" Thật đấy, anh ấy vẫn chưa hề có cảm tình với mình, thực sự ra Hạ Nhi là trẻ mồ côi, mình và anh ấy nhận trong khi đi làm từ thiện."
Nói đến đây, Trương Vân Nhi thực sự không tin vào tai mình nữa. Tại sao kết hôn rồi mà họ vẫn chưa có con ?
Tiểu Đồng nói tiếp:
" Thực sự ra người anh ấy yêu chỉ có cậu. Mình lần này về nước không phải muốn gì hơn chỉ là..."
Nói đến đây, nước mắt Tiểu Đồng ứa ra. Cô xúc động không nói lên lời. Trương Vân Nhi vỗ nhẹ vai cô:
" Có chuyện gì cứ nói ra đi. Sao cậu lại khóc chứ?"
" Mình muốn nhờ cậu chăm sóc anh ấy và Hạ Nhi."
" Cậu nói gì vậy ? Sao cậu lại..."
" Bác sĩ nói mình bị bệnh nhưng không thể chữ khỏi. Mình biết là mình không qua khỏi nên..."
Nghe xong câu nói đó, cổ họng cô như nghẹn ứ lại. Cô không nói được câu nào chỉ biết nhìn Tiểu Đồng rồi tự thấy đau lòng thay.
" Ông trời thật ác độc nhỉ. Mình cảm thấy minh bi thương nhưng cậu..."
" Mình nhờ cậu vậy, cậu có thể thực hiện không. Dù sao hai người cũng xứng đáng ở bên nhau. Mình chỉ là người chen vào, mình xin lỗi..."
Trương Vân Nhi gạt những giọt nước mắt rồi nói:
" Cậu không có lỗi, không có lỗi gì cả. Yêu một người mà có lỗi thì có lẽ tớ đã bị trừng phạt đến chết rồi."
Tiểu Đồng nói trong từng tiếng nấc.
" Ước gì người mình yêu không phải anh ấy, ước gì hai chúng ta không yêu chung một người có lẽ cậu sẽ không phải buồn vì mình."
Buổi chiều ảm đạm ấy lại lấy đi nhiều nước mắt của một cô gái trẻ, cô ấy xứng đáng với những thứ hiện tại nhưng không đủ sức để giữ lại chúng bên mình lâu hơn. Trương Vân Nhi chợt nhận ra, có lẽ cô chưa phải người ông trời đối xử tệ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.