Chương 40
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Thật là một câu chuyện cảm động. Nhưng giờ cô lại phải đứng trước hai sự lựa chọn. Một là Hàn Kỳ, hai là lời hứa hẹn của cô với Tiểu Đồng.
" Hàn Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh"
" Em nói đi."
" Bây giờ mà em nói chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này lại đi liệu anh có hận em không ?"
Hàn Kỳ im lặng hồi lâu không nói gì.
" Vậy anh hỏi em một câu thôi nhé. Chỉ một câu này.."
Hàn Kỳ nghiêm túc nhìn vào mặt Trương Vân Nhi.
" Em đã từng yêu anh chưa?"
Yêu... Liệu đã bao giờ cô từng yêu Hàn Kỳ chưa? Đến cô cũng không biết nữa. Nếu anh không hỏi câu này thì có lẽ cô cũng không biết mối quan hệ giữa anh và cô là gì. Hẹn hò ? Không, đúng là tùe trước đến giờ trái tim cô chưa bao giờ hướng về anh. Anh vẫn nhìn cô trông chờ.
" Em..."
Cô ấp úng, không dám nhìn vào mặt anh. Anh buông lỏng hai tay của mình trên vai cô thất vọng nói:
" Câu hỏi này khó quá sao ?"
" Không, chỉ là em không biết yêu anh từ lúc nào thôi."
Cô tiến đến ôm chầm lấy anh. Cô vì bị tình cảm dành cho Lâm Dương làm cho mù quáng nên cô không nhận ra được tình cảm cô dành cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ ôm chặt lấy cô, rồi hôn lên môi cô. Hàn Kỳ, em xin lỗi có lẽ duyên này em không thể trả anh ở kiếp này nhưng nhất định kiếp sau, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn thì em nhất định, nhất định yêu anh thật nhiều, thật nhiều sẽ bù đắp cho anh tất cả. Em xin lỗi.
Nước mắt nhỏ giọt từ từ lăn trên gò má ửng hồng của cô. Khung cảnh thật ảm đạm, mặt trời đã chuẩn bị lặn, hoàng hôn đến luôn làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối vì điều gì đó. Có lẽ cô nợ Hàn Kỳ quá nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể trả hết được. Nhiều lúc cô tự hỏi, tại sao ông trời ghét bỏ cô như vậy lại đi ban cho cô một anh chàng tốt đến thế, sao ông trời lại nhẫn tâm với một người tốt như vậy làm cho cô luôn có cảm giác mang nợ nhiều đến như vậy.
Sau hôm đó, có lẽ không cần nghe câu kết thúc, anh đã đi. Anh không nói với cô một lời nào. Đêm qua họ đã ngủ chung với nhau, anh đi không để lại lời nhắn nào cho cô. Tiểu Đồng đã đưa đi cấp cứu, sáng ngày cô ấy đau không chịu được nữa. Có lẽ bây giờ cô phải đến đó, ở bên cạnh Tiểu Đồng những phút giây cuối đời, cũng có thể nói họ vừa là tình địch, vừa là đôi bạn tốt nhất của nhau.
" Hàn Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh"
" Em nói đi."
" Bây giờ mà em nói chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này lại đi liệu anh có hận em không ?"
Hàn Kỳ im lặng hồi lâu không nói gì.
" Vậy anh hỏi em một câu thôi nhé. Chỉ một câu này.."
Hàn Kỳ nghiêm túc nhìn vào mặt Trương Vân Nhi.
" Em đã từng yêu anh chưa?"
Yêu... Liệu đã bao giờ cô từng yêu Hàn Kỳ chưa? Đến cô cũng không biết nữa. Nếu anh không hỏi câu này thì có lẽ cô cũng không biết mối quan hệ giữa anh và cô là gì. Hẹn hò ? Không, đúng là tùe trước đến giờ trái tim cô chưa bao giờ hướng về anh. Anh vẫn nhìn cô trông chờ.
" Em..."
Cô ấp úng, không dám nhìn vào mặt anh. Anh buông lỏng hai tay của mình trên vai cô thất vọng nói:
" Câu hỏi này khó quá sao ?"
" Không, chỉ là em không biết yêu anh từ lúc nào thôi."
Cô tiến đến ôm chầm lấy anh. Cô vì bị tình cảm dành cho Lâm Dương làm cho mù quáng nên cô không nhận ra được tình cảm cô dành cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ ôm chặt lấy cô, rồi hôn lên môi cô. Hàn Kỳ, em xin lỗi có lẽ duyên này em không thể trả anh ở kiếp này nhưng nhất định kiếp sau, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn thì em nhất định, nhất định yêu anh thật nhiều, thật nhiều sẽ bù đắp cho anh tất cả. Em xin lỗi.
Nước mắt nhỏ giọt từ từ lăn trên gò má ửng hồng của cô. Khung cảnh thật ảm đạm, mặt trời đã chuẩn bị lặn, hoàng hôn đến luôn làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối vì điều gì đó. Có lẽ cô nợ Hàn Kỳ quá nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể trả hết được. Nhiều lúc cô tự hỏi, tại sao ông trời ghét bỏ cô như vậy lại đi ban cho cô một anh chàng tốt đến thế, sao ông trời lại nhẫn tâm với một người tốt như vậy làm cho cô luôn có cảm giác mang nợ nhiều đến như vậy.
Sau hôm đó, có lẽ không cần nghe câu kết thúc, anh đã đi. Anh không nói với cô một lời nào. Đêm qua họ đã ngủ chung với nhau, anh đi không để lại lời nhắn nào cho cô. Tiểu Đồng đã đưa đi cấp cứu, sáng ngày cô ấy đau không chịu được nữa. Có lẽ bây giờ cô phải đến đó, ở bên cạnh Tiểu Đồng những phút giây cuối đời, cũng có thể nói họ vừa là tình địch, vừa là đôi bạn tốt nhất của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.