Chương 16
Minh Phương
23/09/2024
Nói rồi cô liền đạp anh 1 cái khiến anh lăn đùng xuống đất .
"Em...em tàn nhẫn thật đấy !"
Thấy anh lắp bắp nói không rõ lời ,cô mới nhớ là anh đang bị thương .
"Thiếu gia anh không sao đó chứ !"
Không nói nhiều cô liền lao xuống đỡ anh lên .
"Tôi không cố ý đâu ạ chỉ là có hơi....."
Đang định giải thích tiếp thì dì Trương từ bên ngoài gọi vọng vào bên trong .
"Tiểu thư , hình như đêm qua thiếu gia không có về ,tôi chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi cô xuống ăn đi ạ !"
"Dạ con biết rồi ạ , dì cứ xuống trước đi rồi con đi xuống sau !"
"Vậy cô phải nhanh lên đấy "
"Hôm qua anh về mà mọi người trong biệt thự không ai biết cả sao ?"
"Đâu có chẳng phải có em biết hay sao ?"
"Anh... Được rồi chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi !"
Khi thấy cô và thiếu gia cùng nhau đi xuống dưới thì dì Trương cảm thấy rất bất ngờ .
"Ờ thiếu gia...người về lúc nào vậy ạ ... ờ còn hai người..."
"Dạ chỉ là tình cờ thôi ạ " An Tâm nhanh nhảu đáp trước khi anh kịp nói ra .
"À ra là vậy , đúng rồi mau ngồi xuống ăn thôi ạ , kẻo nguội mất lại không còn ngon nữa "
"Dạ " Cô vui vẻ đáp lại lời của dì trương .
Rồi cũng kéo ghế ngồi xuống , vẫn như lần trước cô thì ăn bánh còn anh thì anh canh hầm.
"Thiếu gia hôm nay người phải ăn cho hết đấy"
"Được rồi, hôm nay tôi cũng không đi làm nên cũng không vội"
Nghe hôm nay anh ở nhà mà cô không thể nút trôi nổi miếng bánh đang ăn dở, xuýt thì mắc nghẹn .
"Em ăn từ từ thôi" Anh ân cần nhắc nhở cô , tiện tay còn đưa đến cho cô cốc nước .
Không khí đang rất yên tĩnh thì bỗng từ bên ngoài , có 1 giọng phụ nữ vang lên , với điệu bộ rất tức giận .
"Âu Dương Cảnh Thần con ra đây cho mẹ ."
Giọng nói đó không ai khác chính là Tuệ Lâm Tĩnh -mẹ của Âu Dương Cảnh Thần .Mẹ anh mang 1 vẻ mặt đằng sát khí lao thẳng vào nên trong tìm anh , thấy anh bà ấy quát lớn :
"Mẹ đã nói con bao nhiêu lần , vậy mà...."
Đang tính nói tiếp gì đó thì bà ấy nhận thấy sự góp mặt của Cố An Tâm đang ngồi ở đó và trầm trồ nhìn bà, cũng may bà nhận ra kịp và giọng đột nhiên cũng nhỏ nhẹ hẳn xuống .Rồi nhanh chân bước lại gần anh rồi tra hỏi .
"Cảnh Thần , con bé đó là bạn gái con sao ?"
"Không những vậy sau này cô ấy còn là con dâu của mẹ đấy !"
"Hả thật sao , vậy thì tốt quá rồi " Đang tức giận bà liền thay đổi sắc mặt trở nên vui vẻ .
"Nhưng mà mẹ à hiện tại cô ấy vẫn chưa chấp nhận con nên .."
"Thôi được rồi để người mẹ này ra tay "
Tuệ Lâm Tĩnh bà ấy không hề quan tâm đến gia thế hay bất kì điều gì về xuất thân , tiền bạc , bà chỉ mong con trai mình sớm kết hôn và sớm sinh cho bà 1 đứa cháu là được .
"Ây da , cô thật sự không biết có cả con ở đây . Thật ra thằng ranh con kia nó làm việc sai nên cô mới chửi nó như vậy . Con đừng bận tâm nhé ."
"Dạ con không để tâm đến đâu ạ "
"Vậy là tốt rồi "
"Mà con đến đây đã lâu chưa "
"Dạ con mới dọn đến đây thôi ạ , cũng chưa có lâu lắm .!"
"Ò thì ra là vậy "
"Dạ "
"Vậy sau này nếu nó có khó con hay gặp bất kì khó khăn gì thì con cứ nói với cô nhé ."
"Mẹ "
"Mày im đi "
*Haizzz bộ người làm nào đến đây cũng được đối xử tốt như vậy ư *
1 suy nghĩ vu vơ lướt qua đầu cô .
"Phu nhân , người ăn sáng chưa ạ , tôi lấy cho người 1 phần nhé ."
"Thôi không cần đâu , tôi đã ăn trước khi đến đây rồi "
"Dạ vâng , vậy tôi xin lui xuống trước !"
"Ừm "
"À con tên gì vậy nhỉ ?"
"Dạ thưa phu nhân , con tên là Cố An Tâm năm nay con 21 tuổi ạ , con mới ứng tuyển đến đây để chăm sóc hoa ạ ."
"An Tâm , cái tên này rất đẹp , đúng rồi lát nữa con có rãnh không ?"
"Dạ phu nhân có việc gì thì cứ việc căn dặn ạ !"
"Sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa cứ gọi ta là cô Lâm Tĩnh là được rồi !"
"Dạ ..."
"Mà phu...à cô có chuyện gì muốn nhờ con làm ạ !"
"Đâu có , cô hỏi con rảnh không để cùng cô đi shopping á mà "
"Dạ chắc là không được rồi con còn phải tưới hoa , nếu cô cần người đi theo cầm đồ thì có thể nhờ người khác đc không ạ "
"Ây chuyện tưới hoa cứ để qua 1 bên đi , hôm nay con cứ đi shopping với cô nha "
"Mẹ à cô ấy đã không muốn thì đừng có ép buộc nữa "
"Còn con nữa đấy , liệu cái thần hồn , hôm nay được nghỉ thì chở mẹ và An Tâm đi đi , nhân tiện cũng đi kiểm tra lại vết thương luôn 1 thể ."
"Thôi không cần đâu ạ , hôm qua An Tâm đã băng bó cẩn thận cho con rồi !"
"Vậy hả , cô cảm ơn con nhé ,đã ở bên chăm sóc cho Cảnh Thần ."
"Dạ không sao đâu ạ , đây là trách nhiệm mà con phải làm cho thiếu gia thôi ạ !"
"Thiếu gia sao ?".
"Dạ đúng rồi ạ , không gọi là thiếu gia vậy phải gọi là gì ạ "
"À không có gì đâu ha "
"Vậy 2 đứa mau ăn cho xong đi rồi lên phòng thay đồ chúng ta cùng đi thôi !"
"À dạ "
Cô thay đồ ra và mặc 1 chiếc váy 2 dây to màu trắng, dài đến đầu gối , thêm chiếc túi xách và 1 đôi giày nữa là xong , còn anh thì mặc 1 chiếc quần bò rộng phối với chiếc áo phông mà trắng , bên ngoài khoác thêm 1 chiếc áo bò cùng màu với chiếc quần lại còn thêm đôi giày phiên bản giới hạn chỉ có 1 đôi duy nhất nữa. Hai người không hẹn mà đều mặc đồ phù hợp với nhau , nhìn vào y hệt 1 cặp đôi vậy.
"Em...em tàn nhẫn thật đấy !"
Thấy anh lắp bắp nói không rõ lời ,cô mới nhớ là anh đang bị thương .
"Thiếu gia anh không sao đó chứ !"
Không nói nhiều cô liền lao xuống đỡ anh lên .
"Tôi không cố ý đâu ạ chỉ là có hơi....."
Đang định giải thích tiếp thì dì Trương từ bên ngoài gọi vọng vào bên trong .
"Tiểu thư , hình như đêm qua thiếu gia không có về ,tôi chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi cô xuống ăn đi ạ !"
"Dạ con biết rồi ạ , dì cứ xuống trước đi rồi con đi xuống sau !"
"Vậy cô phải nhanh lên đấy "
"Hôm qua anh về mà mọi người trong biệt thự không ai biết cả sao ?"
"Đâu có chẳng phải có em biết hay sao ?"
"Anh... Được rồi chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi !"
Khi thấy cô và thiếu gia cùng nhau đi xuống dưới thì dì Trương cảm thấy rất bất ngờ .
"Ờ thiếu gia...người về lúc nào vậy ạ ... ờ còn hai người..."
"Dạ chỉ là tình cờ thôi ạ " An Tâm nhanh nhảu đáp trước khi anh kịp nói ra .
"À ra là vậy , đúng rồi mau ngồi xuống ăn thôi ạ , kẻo nguội mất lại không còn ngon nữa "
"Dạ " Cô vui vẻ đáp lại lời của dì trương .
Rồi cũng kéo ghế ngồi xuống , vẫn như lần trước cô thì ăn bánh còn anh thì anh canh hầm.
"Thiếu gia hôm nay người phải ăn cho hết đấy"
"Được rồi, hôm nay tôi cũng không đi làm nên cũng không vội"
Nghe hôm nay anh ở nhà mà cô không thể nút trôi nổi miếng bánh đang ăn dở, xuýt thì mắc nghẹn .
"Em ăn từ từ thôi" Anh ân cần nhắc nhở cô , tiện tay còn đưa đến cho cô cốc nước .
Không khí đang rất yên tĩnh thì bỗng từ bên ngoài , có 1 giọng phụ nữ vang lên , với điệu bộ rất tức giận .
"Âu Dương Cảnh Thần con ra đây cho mẹ ."
Giọng nói đó không ai khác chính là Tuệ Lâm Tĩnh -mẹ của Âu Dương Cảnh Thần .Mẹ anh mang 1 vẻ mặt đằng sát khí lao thẳng vào nên trong tìm anh , thấy anh bà ấy quát lớn :
"Mẹ đã nói con bao nhiêu lần , vậy mà...."
Đang tính nói tiếp gì đó thì bà ấy nhận thấy sự góp mặt của Cố An Tâm đang ngồi ở đó và trầm trồ nhìn bà, cũng may bà nhận ra kịp và giọng đột nhiên cũng nhỏ nhẹ hẳn xuống .Rồi nhanh chân bước lại gần anh rồi tra hỏi .
"Cảnh Thần , con bé đó là bạn gái con sao ?"
"Không những vậy sau này cô ấy còn là con dâu của mẹ đấy !"
"Hả thật sao , vậy thì tốt quá rồi " Đang tức giận bà liền thay đổi sắc mặt trở nên vui vẻ .
"Nhưng mà mẹ à hiện tại cô ấy vẫn chưa chấp nhận con nên .."
"Thôi được rồi để người mẹ này ra tay "
Tuệ Lâm Tĩnh bà ấy không hề quan tâm đến gia thế hay bất kì điều gì về xuất thân , tiền bạc , bà chỉ mong con trai mình sớm kết hôn và sớm sinh cho bà 1 đứa cháu là được .
"Ây da , cô thật sự không biết có cả con ở đây . Thật ra thằng ranh con kia nó làm việc sai nên cô mới chửi nó như vậy . Con đừng bận tâm nhé ."
"Dạ con không để tâm đến đâu ạ "
"Vậy là tốt rồi "
"Mà con đến đây đã lâu chưa "
"Dạ con mới dọn đến đây thôi ạ , cũng chưa có lâu lắm .!"
"Ò thì ra là vậy "
"Dạ "
"Vậy sau này nếu nó có khó con hay gặp bất kì khó khăn gì thì con cứ nói với cô nhé ."
"Mẹ "
"Mày im đi "
*Haizzz bộ người làm nào đến đây cũng được đối xử tốt như vậy ư *
1 suy nghĩ vu vơ lướt qua đầu cô .
"Phu nhân , người ăn sáng chưa ạ , tôi lấy cho người 1 phần nhé ."
"Thôi không cần đâu , tôi đã ăn trước khi đến đây rồi "
"Dạ vâng , vậy tôi xin lui xuống trước !"
"Ừm "
"À con tên gì vậy nhỉ ?"
"Dạ thưa phu nhân , con tên là Cố An Tâm năm nay con 21 tuổi ạ , con mới ứng tuyển đến đây để chăm sóc hoa ạ ."
"An Tâm , cái tên này rất đẹp , đúng rồi lát nữa con có rãnh không ?"
"Dạ phu nhân có việc gì thì cứ việc căn dặn ạ !"
"Sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa cứ gọi ta là cô Lâm Tĩnh là được rồi !"
"Dạ ..."
"Mà phu...à cô có chuyện gì muốn nhờ con làm ạ !"
"Đâu có , cô hỏi con rảnh không để cùng cô đi shopping á mà "
"Dạ chắc là không được rồi con còn phải tưới hoa , nếu cô cần người đi theo cầm đồ thì có thể nhờ người khác đc không ạ "
"Ây chuyện tưới hoa cứ để qua 1 bên đi , hôm nay con cứ đi shopping với cô nha "
"Mẹ à cô ấy đã không muốn thì đừng có ép buộc nữa "
"Còn con nữa đấy , liệu cái thần hồn , hôm nay được nghỉ thì chở mẹ và An Tâm đi đi , nhân tiện cũng đi kiểm tra lại vết thương luôn 1 thể ."
"Thôi không cần đâu ạ , hôm qua An Tâm đã băng bó cẩn thận cho con rồi !"
"Vậy hả , cô cảm ơn con nhé ,đã ở bên chăm sóc cho Cảnh Thần ."
"Dạ không sao đâu ạ , đây là trách nhiệm mà con phải làm cho thiếu gia thôi ạ !"
"Thiếu gia sao ?".
"Dạ đúng rồi ạ , không gọi là thiếu gia vậy phải gọi là gì ạ "
"À không có gì đâu ha "
"Vậy 2 đứa mau ăn cho xong đi rồi lên phòng thay đồ chúng ta cùng đi thôi !"
"À dạ "
Cô thay đồ ra và mặc 1 chiếc váy 2 dây to màu trắng, dài đến đầu gối , thêm chiếc túi xách và 1 đôi giày nữa là xong , còn anh thì mặc 1 chiếc quần bò rộng phối với chiếc áo phông mà trắng , bên ngoài khoác thêm 1 chiếc áo bò cùng màu với chiếc quần lại còn thêm đôi giày phiên bản giới hạn chỉ có 1 đôi duy nhất nữa. Hai người không hẹn mà đều mặc đồ phù hợp với nhau , nhìn vào y hệt 1 cặp đôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.