Chương 17
Minh Phương
23/09/2024
" Cô à chúng ta đi thôi ạ !"
"Woa hai đứa mặc đồ rất hợp đôi đấy "
"À dạ .... Thiếu gia tôi không cố ý đâu ạ , nếu anh không ưng thì để tôi đi thay bộ khác ra ạ"
"Anh có bảo là không hợp đâu chứ , em mặc bộ này rất là đẹp "
"Vậy chúng ta đi thôi ạ !"
"Được rồi , đi thôi "
Ra đến xe cô tính ra ghế sau để ngồi , nhưng mà cô Lâm Tĩnh đã đẩy cô lên phía trước rồi nói .
"Con hãy ngồi ở ghế phía trước đi"
"Dạ không được đâu ạ , ghế đó chỉ dành cho bạn gái , con lại không phải là bạn gái của thiếu gia làm sao ngồi ở đó được ạ !"
"Haizzz không sao hết con cứ ngồi ở đó đi "
"Nhưng mà...."
Nói rồi cô cũng đẩy An Tâm lên ghế phía trước rồi đóng cửa lại , nhanh chóng leo lên xe .Anh cũng biết ý mà lái xe thật nhanh rời đi .
"Nếu anh cảm thấy bất tiện thì cứ nói , tôi sẽ xuống hàng ghế phía sau ngồi ."
"Đương nhiên là anh không phiền rồi , em cứ việc ngồi đó đi "
Sau 1 lúc thì chiếc xe cũng dừng lại trước 1 trung tâm rất lớn , anh chu đáo bước xuống xe mở cửa cho cô . Rồi quăng chiếc chìa khoá cho bảo vệ . Ba người cứ thế tiến thẳng vào trung tâm thương mại .
"Con cứ yên tâm , đây là trung tâm thuộc quyền sở hữu của Âu Gia nên hãy cứ yên tâm lựa chọn những gì mà mình thích "
"Hôm nay hai cô cháu mình phải tiêu thật sảng khoái với chiếc thẻ đen này mới được "
Nghe phu nhân nói vậy Cố An Tâm chỉ biết cười khờ .
"Dạ thật ra thì...."
Chưa nói hết câu thì cô đã bị phu nhân kéo vào 1 cửa hàng thời trang cao cấp ở đó .
"An Tâm cô thấy ở đây có rất nhiều đồ hợp với con đấy"
"Dạ hợp với con ý ạ "
"Đúng rồi "
"Chào thiếu gia , chào phu nhân hai người đến đây là muốn chọn gì ạ "
"À tôi đến đây để lựa vài bộ đồ "
"À dạ , ờ....cô gái này là ...là thiếu phu nhân phải không ạ !"
"Dạ không phải ạ , cô hiểu lầm rồi , tôi ...tôi chỉ là ....."
"Ờ thôi được rồi cô vào trong làm việc đi tôi ở đây lựa đồ được rồi." Phu nhân nhanh miệng nói xen vào.
"Vâng ạ "
Cô chưa kịp giải thích mình chỉ là 1 người làm thì phu nhân đã cắt ngang lời luôn rồi.
"Cô Lâm Tĩnh , để con giải thích đừng để cô nhân viên đó hiểu lầm ạ"
"Không sao đâu con họ sẽ tự nhận ra và hiểu thôi . Còn bây giờ thì đi lựa đồ thôi nào !"
Vậy là cả 1 buổi sáng hôm ấy cô bị lôi đi hết chỗ này đến chỗ kia, mua hết cái này đến cái kia mặc dù An Tâm đã tìm mọi cách để khước từ nhưng mà vẫn không tài nào từ chối nỗi .
Cho đến tầm 12h trưa thì anh chở cô đến 1 nhà hàng ở gần đó để ăn trưa .Sau khi ăn xong thì anh cũng lái xe đến bệnh viện , thật ra Âu Dương Cảnh Thần cũng không muốn đến đó nhưng do mẹ của anh cứ nói mãi bên tai nên anh cũng đành phải đi .
"Không ngờ 1 tổng tài lạnh lùng như anh lại đi sợ mẹ như vậy đấy " Cô nhìn anh như vậy thì rất hả dạ mà bật cười thành tiếng .
"Êy thiếu gia , tôi thắc mắc nếu sau này anh lấy vợ rồi thì liệu anh có sợ cô ấy không ?"
Anh thấy cô hỏi vậy thì quay qua nhìn cô và ôn nhu trả lời .
"Đương nhiên là có rồi !"
"Vậy sao ?"
Nói chuyện vu vơ 1 hồi thì chiếc xe cũng đã đến bệnh viện .Anh bước xuống xe rồi chạy lại mở cửa cho cô và mẹ của mình , rồi quăng chiếc chìa khoá xe cho bảo vệ ý là muốn ông ta đỗ vào bên trong .
"Được rồi An Tâm chúng ta vào bên trong thôi "
"Dạ vâng thưa cô "
Bước tới đại sảnh thì anh dẫn mọi người đi thẳng lên tầng 4 đến 1 căn phòng ở cuối hành lang , anh mở cửa bước vào, thẳng tiến không cần sự đồng ý của ai mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện người trong phòng , vắt chéo chân. Khi vị bác sĩ nhìn thấy anh liền đứng lên cuối đầu chào rất lịch sự .
"Âu thiếu hôm nay anh đến đây để khám bệnh ạ "
"Bác sĩ Từ, vậy ông nghĩ tôi đến đây để chơi hả ?"
*Bác sĩ Từ là 1 bác sĩ nổi tiếng trong nước , rất khó để gặp mặt được ông ấy nếu không đặt lịch trước đó. Có người đặt lịch đến tận 1 năm trời nhưng cũng không được gặp ông ấy .*
Nhưng anh là trường hợp đặc biệt , cái bệnh viện lớn nhất cả nước này là do anh đầu tư vào để xây nên , vậy nên nếu dám làm phật lòng anh thì chỉ có nước là bị đuổi việc.
"À tôi bất trách quá , thật sự là không dám !"
"An Tâm con lại ghế đó ngồi đi , mẹ...à quên cô phải lại dạy cho cái thằng ranh con kia 1 bài học mới được."
"Dạ "
Thấy phu nhân nói thế nên cô cũng vui vẻ ngồi xuống để xem kịch hay sắp diễn ra .
"Cái thằng này , mày đến đây kêu người ta khám cho mà lại ăn nói như vậy đấy hả "
Vừa nói , mẹ của anh vừa véo vào tai một cái thật đau
"Dạ...dạ con biết rồi mà "
"Bác sĩ Từ nhờ ông khám tổng quát cho nó giúp tôi ."
"Vâng thưa phu nhân "
"Mẹ à , chẳng phải chỉ cần khám mỗi vết thương này thôi hay sao ?"
"Haizz cứ nghe lời mẹ đi kẻo đâu trong người con lại còn bệnh gì đó thì sao ?"
"Mẹ..eee"
"Còn không mau đi khám "
"Làm phiền ông rồi "
"Dạ "
"Mời thiếu gia đi đường này ạ "
Anh chỉ biết tức giận mà đưa con mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ, còn ông ấy thì không dám ngước mặt lên nhìn anh .
"Woa hai đứa mặc đồ rất hợp đôi đấy "
"À dạ .... Thiếu gia tôi không cố ý đâu ạ , nếu anh không ưng thì để tôi đi thay bộ khác ra ạ"
"Anh có bảo là không hợp đâu chứ , em mặc bộ này rất là đẹp "
"Vậy chúng ta đi thôi ạ !"
"Được rồi , đi thôi "
Ra đến xe cô tính ra ghế sau để ngồi , nhưng mà cô Lâm Tĩnh đã đẩy cô lên phía trước rồi nói .
"Con hãy ngồi ở ghế phía trước đi"
"Dạ không được đâu ạ , ghế đó chỉ dành cho bạn gái , con lại không phải là bạn gái của thiếu gia làm sao ngồi ở đó được ạ !"
"Haizzz không sao hết con cứ ngồi ở đó đi "
"Nhưng mà...."
Nói rồi cô cũng đẩy An Tâm lên ghế phía trước rồi đóng cửa lại , nhanh chóng leo lên xe .Anh cũng biết ý mà lái xe thật nhanh rời đi .
"Nếu anh cảm thấy bất tiện thì cứ nói , tôi sẽ xuống hàng ghế phía sau ngồi ."
"Đương nhiên là anh không phiền rồi , em cứ việc ngồi đó đi "
Sau 1 lúc thì chiếc xe cũng dừng lại trước 1 trung tâm rất lớn , anh chu đáo bước xuống xe mở cửa cho cô . Rồi quăng chiếc chìa khoá cho bảo vệ . Ba người cứ thế tiến thẳng vào trung tâm thương mại .
"Con cứ yên tâm , đây là trung tâm thuộc quyền sở hữu của Âu Gia nên hãy cứ yên tâm lựa chọn những gì mà mình thích "
"Hôm nay hai cô cháu mình phải tiêu thật sảng khoái với chiếc thẻ đen này mới được "
Nghe phu nhân nói vậy Cố An Tâm chỉ biết cười khờ .
"Dạ thật ra thì...."
Chưa nói hết câu thì cô đã bị phu nhân kéo vào 1 cửa hàng thời trang cao cấp ở đó .
"An Tâm cô thấy ở đây có rất nhiều đồ hợp với con đấy"
"Dạ hợp với con ý ạ "
"Đúng rồi "
"Chào thiếu gia , chào phu nhân hai người đến đây là muốn chọn gì ạ "
"À tôi đến đây để lựa vài bộ đồ "
"À dạ , ờ....cô gái này là ...là thiếu phu nhân phải không ạ !"
"Dạ không phải ạ , cô hiểu lầm rồi , tôi ...tôi chỉ là ....."
"Ờ thôi được rồi cô vào trong làm việc đi tôi ở đây lựa đồ được rồi." Phu nhân nhanh miệng nói xen vào.
"Vâng ạ "
Cô chưa kịp giải thích mình chỉ là 1 người làm thì phu nhân đã cắt ngang lời luôn rồi.
"Cô Lâm Tĩnh , để con giải thích đừng để cô nhân viên đó hiểu lầm ạ"
"Không sao đâu con họ sẽ tự nhận ra và hiểu thôi . Còn bây giờ thì đi lựa đồ thôi nào !"
Vậy là cả 1 buổi sáng hôm ấy cô bị lôi đi hết chỗ này đến chỗ kia, mua hết cái này đến cái kia mặc dù An Tâm đã tìm mọi cách để khước từ nhưng mà vẫn không tài nào từ chối nỗi .
Cho đến tầm 12h trưa thì anh chở cô đến 1 nhà hàng ở gần đó để ăn trưa .Sau khi ăn xong thì anh cũng lái xe đến bệnh viện , thật ra Âu Dương Cảnh Thần cũng không muốn đến đó nhưng do mẹ của anh cứ nói mãi bên tai nên anh cũng đành phải đi .
"Không ngờ 1 tổng tài lạnh lùng như anh lại đi sợ mẹ như vậy đấy " Cô nhìn anh như vậy thì rất hả dạ mà bật cười thành tiếng .
"Êy thiếu gia , tôi thắc mắc nếu sau này anh lấy vợ rồi thì liệu anh có sợ cô ấy không ?"
Anh thấy cô hỏi vậy thì quay qua nhìn cô và ôn nhu trả lời .
"Đương nhiên là có rồi !"
"Vậy sao ?"
Nói chuyện vu vơ 1 hồi thì chiếc xe cũng đã đến bệnh viện .Anh bước xuống xe rồi chạy lại mở cửa cho cô và mẹ của mình , rồi quăng chiếc chìa khoá xe cho bảo vệ ý là muốn ông ta đỗ vào bên trong .
"Được rồi An Tâm chúng ta vào bên trong thôi "
"Dạ vâng thưa cô "
Bước tới đại sảnh thì anh dẫn mọi người đi thẳng lên tầng 4 đến 1 căn phòng ở cuối hành lang , anh mở cửa bước vào, thẳng tiến không cần sự đồng ý của ai mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện người trong phòng , vắt chéo chân. Khi vị bác sĩ nhìn thấy anh liền đứng lên cuối đầu chào rất lịch sự .
"Âu thiếu hôm nay anh đến đây để khám bệnh ạ "
"Bác sĩ Từ, vậy ông nghĩ tôi đến đây để chơi hả ?"
*Bác sĩ Từ là 1 bác sĩ nổi tiếng trong nước , rất khó để gặp mặt được ông ấy nếu không đặt lịch trước đó. Có người đặt lịch đến tận 1 năm trời nhưng cũng không được gặp ông ấy .*
Nhưng anh là trường hợp đặc biệt , cái bệnh viện lớn nhất cả nước này là do anh đầu tư vào để xây nên , vậy nên nếu dám làm phật lòng anh thì chỉ có nước là bị đuổi việc.
"À tôi bất trách quá , thật sự là không dám !"
"An Tâm con lại ghế đó ngồi đi , mẹ...à quên cô phải lại dạy cho cái thằng ranh con kia 1 bài học mới được."
"Dạ "
Thấy phu nhân nói thế nên cô cũng vui vẻ ngồi xuống để xem kịch hay sắp diễn ra .
"Cái thằng này , mày đến đây kêu người ta khám cho mà lại ăn nói như vậy đấy hả "
Vừa nói , mẹ của anh vừa véo vào tai một cái thật đau
"Dạ...dạ con biết rồi mà "
"Bác sĩ Từ nhờ ông khám tổng quát cho nó giúp tôi ."
"Vâng thưa phu nhân "
"Mẹ à , chẳng phải chỉ cần khám mỗi vết thương này thôi hay sao ?"
"Haizz cứ nghe lời mẹ đi kẻo đâu trong người con lại còn bệnh gì đó thì sao ?"
"Mẹ..eee"
"Còn không mau đi khám "
"Làm phiền ông rồi "
"Dạ "
"Mời thiếu gia đi đường này ạ "
Anh chỉ biết tức giận mà đưa con mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ, còn ông ấy thì không dám ngước mặt lên nhìn anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.