Chương 18
Minh Phương
23/09/2024
Khoảng tầm 30 phút sau thì đã có kết quả , ngoài việc phải băng bó vết thương và lấy thuốc bôi , thì anh không có gì là bất thường .
"Mẹ à , mẹ đã vừa lòng chưa "
"Cái thằng này..Mà thôi chúng ta về nhà thôi từ sáng đến giờ An Tâm nó chắc cũng mệt rồi"
"Vậy chúng ta về thôi"
"À Cảnh Thần con ra đây mẹ bảo "
"Có chuyện gì thế ạ "
"Bây giờ con cứ chở An Tâm về đi , mẹ sẽ kêu tài xế đến đón sau "
"Nhưng mà..."
"Chẳng lẽ con lại không muốn có không gian riêng tư với con bé hay sao . Này mẹ là ưng con bé lắm rồi đó, con làm sao đó thì làm ."
"Con biết rồi, việc đó mẹ khỏi lo "
Bà ấy thấy con trai mình như vậy cũng vui ra mặt , cuối cùng thì nó cũng chịu có suy nghĩ chính chắn trong hôn nhân rồi đấy .
"An Tâm chúng ta về thôi em "
"Ơ ... Vậy còn phu nhân thì sao , không về cùng chúng ta à "
"Mẹ có chút chuyện nên sẽ ở lại đây "
"Ồ vậy về thôi "
Hai người cùng nhau đi trên hành lang của bệnh viện , ai nhìn vào cũng bảo họ đẹp đôi và rất hợp với nhau .
Cánh cửa thang máy vừa được mở ra thì ánh mắt của anh đã chạm phải 1 người .
"Anh...anh Cảnh Thần "
"Hai người là quen biết nhau sao?" An Tâm thắc mắc mà hỏi .
"Đúng vậy " Anh nhanh chóng trả lời cô nhưng cũng muốn giải thích thêm điều gì đó nhưng lại bị cô cắt ngang.
"Vậy hay hai người cứ nói chuyện đi nhé , tôi ra xe trước đây "
Anh nhanh nhẹn dùng tay ôm lấy eo cô kéo lại.
"Không cần phải vậy đâu "
Cô gái kia sau khi thấy anh ôm eo 1 cô gái khác thì mặt có hơi cau lại , còn cô thì vẫn cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo mình nhưng mà lại không được .
"Anh Cảnh Thần cô ta là ai thế "
Thấy anh không trả lời câu hỏi của mình , ả ta liền đưa tay về phía cô ý muốn bắt tay và tự giới thiệu về mình .
"Xin chào cô, tôi tên là Trần Hải Đường và cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với anh Cảnh Thần."
Theo phép tắc lịch sự thì cô cũng đưa tay ra và chào hỏi với cô ta .
"Chào cô nhé, tôi tên là Cố An Tâm , tôi chỉ là...."
Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã cắt lời của cô .
"Thôi đi , em không cần dài dòng với cô ta làm gì !"
"Nè, thiếu gia anh có thể thôi cái kiểu cắt ngang lời người khác đi không hả "
Nghe được cách xưng hô của cô và anh thì người phụ nữ kia liền tỏ ra có chút vui.Nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã kéo cô đi mất.
Vừa mới mở cửa vào trong xe thì anh đã nói với cô với 1 vẻ mặt khá tức giận .
"Sau này không cần phải nói chuyện với người lạ như cô ta "
"Nhưng mà ..."
Đang tính nói gì đó thì anh liền đạp chân ga lao đi rất nhanh .
"Cảnh Thần cái đồ thần kinh nhà anh , anh muốn chết sớm vậy sao, nếu anh muốn chết thì đi chết 1 mình đi đừng có mà lôi tôi theo đấy."
"Em im miệng đi nếu không muốn chết "
Thấy anh nóng giận như vậy cô chỉ biết kiềm chế nổi sợ lại nhưng tay vẫn nắm chặt lấy dây an toàn.
Lúc này anh cũng thấy mình hơi quá nên đã giảm dần tốc độ xuống.
"Anh xin lỗi , là do anh có hơi tức giận nên mới như vậy!"
"Haizz tôi...tôi thắc mắc không biết là anh tại sao gặp cô ta xong cái thì lại tức giận lên như vậy ."
"Chuyện rất dài dòng , sau này có thời gian anh sẽ kể em nghe sau ."
"Thôi đi chuyện của anh tôi không có hứng thú "
Thật ra đường từ bệnh viện về đến biệt thự rất gần với nơi cô từng ở trước đây , cũng đi qua 1 ngôi chợ chiều nho nhỏ.
"Thiếu gia lát nữa đến chỗ kia anh dừng lại hộ tôi với nhé!"
"Có chuyện gì sao "
"Không phải là do tôi muốn đến đó thôi!"
"Vậy được "
Đến nơi cô không để anh lại mở cửa mà vui mừng kéo cửa xe để đi xuống
"Thiếu gia khu chợ này tôi thấy không thích hợp để anh vào trong nên anh cứ đợi tôi ở xe là được, tôi chỉ vào trong 1 lát sẽ ra ngay .!"
"Không sao "
Nói rồi anh dắt tay cô cùng đi vào .
"Thiếu gia anh làm gì thế thả tay tôi ra đi, mọi người đang bàn tán kìa."
"Không đâu, lỡ anh thả tay em ra sẽ bị lạc đường thì sao , ở đây đông người như vậy!"
"Anh thôi đi , cái chợ này nhỏ chỉ bằng cái lỗ mũi anh nghĩ anh sẽ đi lạc ở đâu chứ !"
Nói mãi , nói mãi anh cũng nhất quyết không buông tay nên cô cũng mặc kệ luôn.Đi được 1 đoạn gần hết chợ thì cô bỗng gặp anh Lăng Thẩm .
"A.. Anh Lăng Thẩm , em ở đây!"
Nghe thấy tiếng gọi của cô, anh ấy liền quay đầu lại và chạy đến .
"An Tâm sao em lại ở đây rồi!"
"À em chẳng qua muốn đi dạo 1 chút thôi, còn anh"
"Anh đi mua chút đồ về nấu bữa tối ."
"Vậy hôm nay anh không đi học thêm sao?"
"Không hôm nay giáo viên bận nên anh được nghỉ "
"Thì ra là vậy!"
"An Tâm chàng trai này là ai vậy?"
Nhìn thấy Cảnh Thần nắm tay cô , Lăng Thẩm có chút hơi nhói lòng hỏi cô .Ngược lại ở anh thì gương mặt hơi khó hiểu và cũng có phần cau có vì từ nãy đến giờ 2 người nói chuyện mà làm lơ anh .
"An Tâm em quen biết anh ta à" Cảnh Thần cũng buộc miệng mà hỏi cô .
Hai chàng trai cùng đồng thanh hỏi khiến cô không biết. được là nên trả lời ai trước đây.
"Hai người có vẻ rất hợp nhau đấy!"
"Em nói gì thế!"
Tiếp tục 2 anh lại nói đồng thanh cùng 1 lúc
"Haizz anh Lăng Thẩm đây là Âu thiếu , cũng là chủ của em "
"Còn đây là anh Lăng Thẩm vừa là đàn anh của tôi , vừa là người bạn của tôi, tôi coi anh ấy như 1 người anh trai ruột vậy!"
"Mẹ à , mẹ đã vừa lòng chưa "
"Cái thằng này..Mà thôi chúng ta về nhà thôi từ sáng đến giờ An Tâm nó chắc cũng mệt rồi"
"Vậy chúng ta về thôi"
"À Cảnh Thần con ra đây mẹ bảo "
"Có chuyện gì thế ạ "
"Bây giờ con cứ chở An Tâm về đi , mẹ sẽ kêu tài xế đến đón sau "
"Nhưng mà..."
"Chẳng lẽ con lại không muốn có không gian riêng tư với con bé hay sao . Này mẹ là ưng con bé lắm rồi đó, con làm sao đó thì làm ."
"Con biết rồi, việc đó mẹ khỏi lo "
Bà ấy thấy con trai mình như vậy cũng vui ra mặt , cuối cùng thì nó cũng chịu có suy nghĩ chính chắn trong hôn nhân rồi đấy .
"An Tâm chúng ta về thôi em "
"Ơ ... Vậy còn phu nhân thì sao , không về cùng chúng ta à "
"Mẹ có chút chuyện nên sẽ ở lại đây "
"Ồ vậy về thôi "
Hai người cùng nhau đi trên hành lang của bệnh viện , ai nhìn vào cũng bảo họ đẹp đôi và rất hợp với nhau .
Cánh cửa thang máy vừa được mở ra thì ánh mắt của anh đã chạm phải 1 người .
"Anh...anh Cảnh Thần "
"Hai người là quen biết nhau sao?" An Tâm thắc mắc mà hỏi .
"Đúng vậy " Anh nhanh chóng trả lời cô nhưng cũng muốn giải thích thêm điều gì đó nhưng lại bị cô cắt ngang.
"Vậy hay hai người cứ nói chuyện đi nhé , tôi ra xe trước đây "
Anh nhanh nhẹn dùng tay ôm lấy eo cô kéo lại.
"Không cần phải vậy đâu "
Cô gái kia sau khi thấy anh ôm eo 1 cô gái khác thì mặt có hơi cau lại , còn cô thì vẫn cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo mình nhưng mà lại không được .
"Anh Cảnh Thần cô ta là ai thế "
Thấy anh không trả lời câu hỏi của mình , ả ta liền đưa tay về phía cô ý muốn bắt tay và tự giới thiệu về mình .
"Xin chào cô, tôi tên là Trần Hải Đường và cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với anh Cảnh Thần."
Theo phép tắc lịch sự thì cô cũng đưa tay ra và chào hỏi với cô ta .
"Chào cô nhé, tôi tên là Cố An Tâm , tôi chỉ là...."
Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã cắt lời của cô .
"Thôi đi , em không cần dài dòng với cô ta làm gì !"
"Nè, thiếu gia anh có thể thôi cái kiểu cắt ngang lời người khác đi không hả "
Nghe được cách xưng hô của cô và anh thì người phụ nữ kia liền tỏ ra có chút vui.Nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã kéo cô đi mất.
Vừa mới mở cửa vào trong xe thì anh đã nói với cô với 1 vẻ mặt khá tức giận .
"Sau này không cần phải nói chuyện với người lạ như cô ta "
"Nhưng mà ..."
Đang tính nói gì đó thì anh liền đạp chân ga lao đi rất nhanh .
"Cảnh Thần cái đồ thần kinh nhà anh , anh muốn chết sớm vậy sao, nếu anh muốn chết thì đi chết 1 mình đi đừng có mà lôi tôi theo đấy."
"Em im miệng đi nếu không muốn chết "
Thấy anh nóng giận như vậy cô chỉ biết kiềm chế nổi sợ lại nhưng tay vẫn nắm chặt lấy dây an toàn.
Lúc này anh cũng thấy mình hơi quá nên đã giảm dần tốc độ xuống.
"Anh xin lỗi , là do anh có hơi tức giận nên mới như vậy!"
"Haizz tôi...tôi thắc mắc không biết là anh tại sao gặp cô ta xong cái thì lại tức giận lên như vậy ."
"Chuyện rất dài dòng , sau này có thời gian anh sẽ kể em nghe sau ."
"Thôi đi chuyện của anh tôi không có hứng thú "
Thật ra đường từ bệnh viện về đến biệt thự rất gần với nơi cô từng ở trước đây , cũng đi qua 1 ngôi chợ chiều nho nhỏ.
"Thiếu gia lát nữa đến chỗ kia anh dừng lại hộ tôi với nhé!"
"Có chuyện gì sao "
"Không phải là do tôi muốn đến đó thôi!"
"Vậy được "
Đến nơi cô không để anh lại mở cửa mà vui mừng kéo cửa xe để đi xuống
"Thiếu gia khu chợ này tôi thấy không thích hợp để anh vào trong nên anh cứ đợi tôi ở xe là được, tôi chỉ vào trong 1 lát sẽ ra ngay .!"
"Không sao "
Nói rồi anh dắt tay cô cùng đi vào .
"Thiếu gia anh làm gì thế thả tay tôi ra đi, mọi người đang bàn tán kìa."
"Không đâu, lỡ anh thả tay em ra sẽ bị lạc đường thì sao , ở đây đông người như vậy!"
"Anh thôi đi , cái chợ này nhỏ chỉ bằng cái lỗ mũi anh nghĩ anh sẽ đi lạc ở đâu chứ !"
Nói mãi , nói mãi anh cũng nhất quyết không buông tay nên cô cũng mặc kệ luôn.Đi được 1 đoạn gần hết chợ thì cô bỗng gặp anh Lăng Thẩm .
"A.. Anh Lăng Thẩm , em ở đây!"
Nghe thấy tiếng gọi của cô, anh ấy liền quay đầu lại và chạy đến .
"An Tâm sao em lại ở đây rồi!"
"À em chẳng qua muốn đi dạo 1 chút thôi, còn anh"
"Anh đi mua chút đồ về nấu bữa tối ."
"Vậy hôm nay anh không đi học thêm sao?"
"Không hôm nay giáo viên bận nên anh được nghỉ "
"Thì ra là vậy!"
"An Tâm chàng trai này là ai vậy?"
Nhìn thấy Cảnh Thần nắm tay cô , Lăng Thẩm có chút hơi nhói lòng hỏi cô .Ngược lại ở anh thì gương mặt hơi khó hiểu và cũng có phần cau có vì từ nãy đến giờ 2 người nói chuyện mà làm lơ anh .
"An Tâm em quen biết anh ta à" Cảnh Thần cũng buộc miệng mà hỏi cô .
Hai chàng trai cùng đồng thanh hỏi khiến cô không biết. được là nên trả lời ai trước đây.
"Hai người có vẻ rất hợp nhau đấy!"
"Em nói gì thế!"
Tiếp tục 2 anh lại nói đồng thanh cùng 1 lúc
"Haizz anh Lăng Thẩm đây là Âu thiếu , cũng là chủ của em "
"Còn đây là anh Lăng Thẩm vừa là đàn anh của tôi , vừa là người bạn của tôi, tôi coi anh ấy như 1 người anh trai ruột vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.