Chương 22
Minh Phương
30/09/2024
"À đâu có, không có gì đâu"
"Tôi bôi thuốc cho anh xong rồi, vậy giờ tôi về phòng nghỉ ngơi đây!"
"Được vậy em về nghỉ ngơi đi nhé."
Nhắc mới nhớ, từ ngày cô đến đây cũng chưa có làm được việc gì nhiều. Cả ngày hôm nay cô toàn phải đối mặt với những chuyện vô cớ gì không.Thế nên cô quyết định bây giờ sẽ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai khi tỉnh dậy lại bắt đầu vào công việc của mình thôi.
Mặt trời đã ló dạ, những tia nắng ấm áp len lỏi vào trong từng khe cửa chiếu vào căn phòng .Cố An Tâm vẫn đang say giấc nồng, dù biết sẽ phải dậy nhưng do quá mệt mỏi nên cô không thể ngồi dậy được mà cứ lăn qua lăn lại trên giường.
"An Tâm à, con đã dậy chưa thế, dì đã nấu xong đồ ăn rồi con mau xuống ăn nha"
"Dạ vâng ạ"
Cô cố gắng cưỡng chế bản thân phải ngồi dậy bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân và bước ra khỏi phòng, không khí trong nhà hôm nay có vẻ rất yên ổn, trong lành .
"Mới tỉnh dậy sao?"
Khi cô đang tính bước xuống cầu thang thì một giọng nói trầm ấm vang lên, không ai khác đó chính là anh-Âu Dương Cảnh Thần .Hôm nay anh mặc trên mình một chiếc quần âu màu đen thêm áo sơ mi màu trắng, trên tay còn có 1 chiếc áo vest,thong thả bước lại gần cô.
"À tôi mới dậy, anh cũng thế sao?"
"Không anh đâu có ngủ đâu mà thức !"
"Ồ"
"Dạ thiếu gia hai người xuống rồi ạ "
"Ùm"
"Dạ hôm nay thiếu gia đã dặn tôi làm bánh này cho con, con ăn xem có ngon không nhé ."
"Dạ dì để đấy đi lát con vào ăn sau ạ
"Vậy tại sao không phải là bây giờ !" Cảnh Thần thắc mắc ngước lên nhìn cô và đặt câu hỏi
"Tôi phải đi tưới hoa cái đã !"
"À đúng rồi có 1 chuyện anh phải nói với em"
"Chuyện gì thế ?"
An Tâm tò mò kéo ghế ngồi xuống chống cằm chờ anh nói .
"Từ ngày hôm nay em không cần làm việc vặt vãnh đó nữa !"
"Ờ thiếu gia tôi đâu có làm gì sai, anh nên nhớ nếu anh mà đuổi việc tôi theo thoả thuận thì anh phải đền bù số tiền rất lớn đấy !"
"Ai bảo sẽ đuổi việc em"
"Vậy ý của anh là gì "
"Ý anh là sau này em sẽ đến công ty làm việc "
"Hả anh đang đùa tôi đấy à !"
"Anh là đang nói thật "
"Nhưng mà tôi đã biết gì đâu, tôi còn chưa học xong, lấy kinh nghiệm đâu để vào 1 tập đoàn lớn để làm việc đây "
"Không sao, sẽ có A Tinh chỉ dạy em, còn nếu có khó khăn nào cứ bảo với anh."
"Vậy cảm ơn thiếu gia, đời này tôi nhất định sẽ không quên ơn này của anh đâu ạ"
"Em nhớ câu này của mình đấy.Anh cho em 20 phút để chuẩn bị, anh ra xe trước."
"Được tôi đi ngay
"Mà khoan dù gì em cũng phải ăn sáng đi đã '
"Tôi biết rồi
20 phút sau, cô mặc trên mình 1 chiếc chân váy xếp ly màu đen cùng với 1 chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, tóc buộc cao trông rất năng động. Đây đều là những món đồ mà mẹ của Cảnh Thần đã mua cho đã hôm trước .
Ra đến xe cô mở cửa ngồi vào bên trong, chiếc xe bắt đầu lao nhanh hơn mỗi lúc . Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước đại sảnh của công ty. Anh bước xuống xe sau đó nhanh chóng lại mở cửa luôn cho cô .
Dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô bước ra khỏi xe. Ai cũng kinh ngạc và tò mò nhìn thật kĩ xem cô gái đó là ai mà lại được đi cùng với Âu tổng . Ai ai xung quanh anh đều biết rằng từ trước tới nay sếp của họ chẳng bao giờ gần nữ sắc cả, những cô gái vây quanh anh, muốn sà vào lòng anh sớm muộn cũng không có kết cục gì tốt đẹp cả.Vậy mà hôm nay sếp, anh ấy lại đi cùng với 1 cô gái .
"Ây da Hàn Tinh à, không biết cô gái xinh đẹp đó là ai mà lại được đi chung với sếp như thế nhỉ, mà tôi thấy Âu tổng rất quan tâm cái cô đó !"
"Haizzz nếu cô chê cái vị trí giám đốc của mình cao quá thì cứ hỏi thẳng Âu tổng đi "
"Anh...Anh
"Tôi đã nói với anh là cứ để tôi đằng kia, tôi cũng đâu phải cụt chân đâu chứ "
"Đã đến đây rồi em còn e ngại gì nữa chứ . Chúng ta vào trong thôi !"
Nói rồi anh cùng cô và các nhân viên đi phía sau cùng tiến vào bên trong . Ánh mắt của ai cũng ngưỡng mộ và có phần ghen tị với Cố An Tâm, nhưng rồi cũng phải tiến về chỗ của mình và làm việc nghiêm túc . Đâu có ai dám chọc
vào tổ kiến lửa kia đâu .
"Hàn Tinh, chỗ làm của cô ấy cậu đã sắp xếp xong chưa ?"
"Dạ đã sắp xếp xong r ạ !"
"Được rồi cậu đi làm việc của mình đi "
"Da"
Dẫn cô vào phòng làm việc của mình, anh chỉ tay về phía trái của căn phòng, chỗ đó cũng rất gần với bàn làm việc của anh .
"Từ nay đó chính là chỗ làm việc của em ?"
"Cái gì cơ, tôi làm việc ở đây sao?"
Cố An Tâm hơi cau mày hỏi lại Âu Dương Cảnh Thần, bởi cô cứ tưởng rằng đến đây làm việc rồi sẽ không còn phải nhìn thấy mặt của anh nhiều nữa . Đâu mà có ngờ bây giờ tình thế xoay chuyển lại phải mặt đối mặt với anh ta cả 1 ngày như vậy đâu chứ .
"Tôi bôi thuốc cho anh xong rồi, vậy giờ tôi về phòng nghỉ ngơi đây!"
"Được vậy em về nghỉ ngơi đi nhé."
Nhắc mới nhớ, từ ngày cô đến đây cũng chưa có làm được việc gì nhiều. Cả ngày hôm nay cô toàn phải đối mặt với những chuyện vô cớ gì không.Thế nên cô quyết định bây giờ sẽ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai khi tỉnh dậy lại bắt đầu vào công việc của mình thôi.
Mặt trời đã ló dạ, những tia nắng ấm áp len lỏi vào trong từng khe cửa chiếu vào căn phòng .Cố An Tâm vẫn đang say giấc nồng, dù biết sẽ phải dậy nhưng do quá mệt mỏi nên cô không thể ngồi dậy được mà cứ lăn qua lăn lại trên giường.
"An Tâm à, con đã dậy chưa thế, dì đã nấu xong đồ ăn rồi con mau xuống ăn nha"
"Dạ vâng ạ"
Cô cố gắng cưỡng chế bản thân phải ngồi dậy bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân và bước ra khỏi phòng, không khí trong nhà hôm nay có vẻ rất yên ổn, trong lành .
"Mới tỉnh dậy sao?"
Khi cô đang tính bước xuống cầu thang thì một giọng nói trầm ấm vang lên, không ai khác đó chính là anh-Âu Dương Cảnh Thần .Hôm nay anh mặc trên mình một chiếc quần âu màu đen thêm áo sơ mi màu trắng, trên tay còn có 1 chiếc áo vest,thong thả bước lại gần cô.
"À tôi mới dậy, anh cũng thế sao?"
"Không anh đâu có ngủ đâu mà thức !"
"Ồ"
"Dạ thiếu gia hai người xuống rồi ạ "
"Ùm"
"Dạ hôm nay thiếu gia đã dặn tôi làm bánh này cho con, con ăn xem có ngon không nhé ."
"Dạ dì để đấy đi lát con vào ăn sau ạ
"Vậy tại sao không phải là bây giờ !" Cảnh Thần thắc mắc ngước lên nhìn cô và đặt câu hỏi
"Tôi phải đi tưới hoa cái đã !"
"À đúng rồi có 1 chuyện anh phải nói với em"
"Chuyện gì thế ?"
An Tâm tò mò kéo ghế ngồi xuống chống cằm chờ anh nói .
"Từ ngày hôm nay em không cần làm việc vặt vãnh đó nữa !"
"Ờ thiếu gia tôi đâu có làm gì sai, anh nên nhớ nếu anh mà đuổi việc tôi theo thoả thuận thì anh phải đền bù số tiền rất lớn đấy !"
"Ai bảo sẽ đuổi việc em"
"Vậy ý của anh là gì "
"Ý anh là sau này em sẽ đến công ty làm việc "
"Hả anh đang đùa tôi đấy à !"
"Anh là đang nói thật "
"Nhưng mà tôi đã biết gì đâu, tôi còn chưa học xong, lấy kinh nghiệm đâu để vào 1 tập đoàn lớn để làm việc đây "
"Không sao, sẽ có A Tinh chỉ dạy em, còn nếu có khó khăn nào cứ bảo với anh."
"Vậy cảm ơn thiếu gia, đời này tôi nhất định sẽ không quên ơn này của anh đâu ạ"
"Em nhớ câu này của mình đấy.Anh cho em 20 phút để chuẩn bị, anh ra xe trước."
"Được tôi đi ngay
"Mà khoan dù gì em cũng phải ăn sáng đi đã '
"Tôi biết rồi
20 phút sau, cô mặc trên mình 1 chiếc chân váy xếp ly màu đen cùng với 1 chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, tóc buộc cao trông rất năng động. Đây đều là những món đồ mà mẹ của Cảnh Thần đã mua cho đã hôm trước .
Ra đến xe cô mở cửa ngồi vào bên trong, chiếc xe bắt đầu lao nhanh hơn mỗi lúc . Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước đại sảnh của công ty. Anh bước xuống xe sau đó nhanh chóng lại mở cửa luôn cho cô .
Dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô bước ra khỏi xe. Ai cũng kinh ngạc và tò mò nhìn thật kĩ xem cô gái đó là ai mà lại được đi cùng với Âu tổng . Ai ai xung quanh anh đều biết rằng từ trước tới nay sếp của họ chẳng bao giờ gần nữ sắc cả, những cô gái vây quanh anh, muốn sà vào lòng anh sớm muộn cũng không có kết cục gì tốt đẹp cả.Vậy mà hôm nay sếp, anh ấy lại đi cùng với 1 cô gái .
"Ây da Hàn Tinh à, không biết cô gái xinh đẹp đó là ai mà lại được đi chung với sếp như thế nhỉ, mà tôi thấy Âu tổng rất quan tâm cái cô đó !"
"Haizzz nếu cô chê cái vị trí giám đốc của mình cao quá thì cứ hỏi thẳng Âu tổng đi "
"Anh...Anh
"Tôi đã nói với anh là cứ để tôi đằng kia, tôi cũng đâu phải cụt chân đâu chứ "
"Đã đến đây rồi em còn e ngại gì nữa chứ . Chúng ta vào trong thôi !"
Nói rồi anh cùng cô và các nhân viên đi phía sau cùng tiến vào bên trong . Ánh mắt của ai cũng ngưỡng mộ và có phần ghen tị với Cố An Tâm, nhưng rồi cũng phải tiến về chỗ của mình và làm việc nghiêm túc . Đâu có ai dám chọc
vào tổ kiến lửa kia đâu .
"Hàn Tinh, chỗ làm của cô ấy cậu đã sắp xếp xong chưa ?"
"Dạ đã sắp xếp xong r ạ !"
"Được rồi cậu đi làm việc của mình đi "
"Da"
Dẫn cô vào phòng làm việc của mình, anh chỉ tay về phía trái của căn phòng, chỗ đó cũng rất gần với bàn làm việc của anh .
"Từ nay đó chính là chỗ làm việc của em ?"
"Cái gì cơ, tôi làm việc ở đây sao?"
Cố An Tâm hơi cau mày hỏi lại Âu Dương Cảnh Thần, bởi cô cứ tưởng rằng đến đây làm việc rồi sẽ không còn phải nhìn thấy mặt của anh nhiều nữa . Đâu mà có ngờ bây giờ tình thế xoay chuyển lại phải mặt đối mặt với anh ta cả 1 ngày như vậy đâu chứ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.