Chương 41
Minh Phương
27/11/2024
Hai người quen nhau lại lướt qua nhau như không quen .
Bước vào bên trong căn phòng mà Lục Anh đã chỉ dẫn, cô thấy cô ta đang ngồi ung dung nhâm nhi từng ngụm rượu vang .
“Tôi đến rồi chúng ta vào việc chính ngay thôi !”
“Ây da sao cô lại vội thế hả ? Cứ ăn 1 chút đi đã !”
“Không cần đâu tôi đã ăn rồi !”
“Vậy tôi cũng vào thẳng việc chính luôn nhé !”
“Được !”
“Cô đang cần 1 số tiền lớn để chấm dứt hợp đồng và như tôi đã nói là có thể giúp cô . Nhưng đương nhiên là sẽ có 1 điều kiện
“Điều kiện gì thì cô cứ nói nếu thực hiện được nhất định tôi sẽ làm
“Được đấy là cô nói đấy ! Điều kiện này đơn giản lắm . Như cô đã biết rồi đấy, tôi rất thích anh Cảnh Thần và anh ấy phải thuộc về tôi . Bởi vậy nên sau khi cô nhận được tiền rồi thì phải rời khỏi đây ngay và không được xuất hiện ở đây lần nào nữa.“
“Tưởng chuyện gì to tác, chuyện này thì quá dễ dàng rồi !”
“Được trong thể này có số tiền mà cô muốn, không có mật khẩu và cô phải nhớ nói lời là phải giữ lấy lời không thì hậu quả khó lường lắm đấy !”
“Tôi biết rồi, xin phép cáo từ trước !”
Không để ả ta đáp lại cô đã nhanh chân chuồn đi mất. Sở dĩ ả ta không sợ cô lừa là vì ả ta biết cô không hề biết anh Cảnh Thần thích cô ta và có ý định cưới cô là thiếu phu nhân của tập đoàn Âu thị . Chính điều này lại càng giúp ả ta dễ hành động hơn .
Bên phía cô thì bây giờ chỉ biết nhanh chân trở về biệt thự nếu để anh biết cô rời đi thì chắc chắn sẽ liên luỵ đến cả dì Trương
Trên đường trở về cô đã nhắn tin cho Lăng Thẩm thông báo về việc hệ trọng này.
Chiếc xe dừng ở một cái ngõ gần biệt thự, cô bước xuống xe với bộ đồ người làm, lại bịt kín miết cùng dì Trương đóng giả một lần nữa để vào bên trong. May sao lần này vẫn an toàn qua cửa ải . Cô và dì Trương vui mừng và chạy vào bên trong .
Nhưng chưa kịp vui mừng nhiều, gương mặt cô liền biến sắc, không phải vì anh đã trở về mà là do sự xuất hiện của một người, đó chính là cô Tuệ Lâm Tĩnh .
Từ cái lần trước, cho đến bây giờ cô mới thấy phu nhân đến đây .
“Dạ chào phu nhân, người mới đến ạ .
Dì Trương là người phá vỡ sự im lặng này .An Tâm thấy thế cũng làm tương tự cúi đầu chào .Khác hẳn với thái độ niềm nở trước đây, bây giờ phu nhân lại nhìn cô bằng 1 ánh mắt không mấy thiện cảm .
“Tôi cứ tưởng cô rời khỏi đây lâu rồi chứ !”
“Dạ con cũng sắp rời khỏi đây rồi ạ! Phu nhân người cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không ở lại làm phiền thiếu gia nữa đâu ạ !”
“Hứ cô biết vậy là tốt rồi ! Mà cô đi đến nhà người khác ở thế này mà bạn trai của cô không ghen tức gì sao ?” - Rõ ràng trong lời nói ấy có chút mỉa mai .
Thì ra phu nhân vẫn còn giận cô chuyện lần trước nhưng cô suy nghĩ rồi mình cũng rời khỏi đây sớm thôi, cô lại cũng rất lười giải thích .
“Dạ không sao đâu ạ ! Vậy phu nhân cứ ngồi đây chơi ạ ! Con xin phép lên phòng có chút việc !”
Đáp lại cô là dự im lặng như khinh bỉ mà không có 1 câu trả lời nào . Mà lúc này cô nào có đẻ tâm đến mấy chuyện tầm thường này .
Vừa vào bên trong căn phòng cô đã không giấu nỗi niễm vui mà cười không ngớt .
“Haiz cuối cùng mình cũng rời khỏi được đây rồi ! Mà nghĩ cũng lạ, đúng là người nhà giàu mà, cô ta đưa mình số tiền này mà không cần đòi lại ư?”
“Mà thôi kệ như vậy lại càng tốt !”
Cô tự nhủ với vản thân rồi cũng mệt mỏi mà nằm xuống giường . Nhưng nằm chưa được lâu thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên .
“An Tâm phu nhân cho gọi con đấy!”
Bước vào bên trong căn phòng mà Lục Anh đã chỉ dẫn, cô thấy cô ta đang ngồi ung dung nhâm nhi từng ngụm rượu vang .
“Tôi đến rồi chúng ta vào việc chính ngay thôi !”
“Ây da sao cô lại vội thế hả ? Cứ ăn 1 chút đi đã !”
“Không cần đâu tôi đã ăn rồi !”
“Vậy tôi cũng vào thẳng việc chính luôn nhé !”
“Được !”
“Cô đang cần 1 số tiền lớn để chấm dứt hợp đồng và như tôi đã nói là có thể giúp cô . Nhưng đương nhiên là sẽ có 1 điều kiện
“Điều kiện gì thì cô cứ nói nếu thực hiện được nhất định tôi sẽ làm
“Được đấy là cô nói đấy ! Điều kiện này đơn giản lắm . Như cô đã biết rồi đấy, tôi rất thích anh Cảnh Thần và anh ấy phải thuộc về tôi . Bởi vậy nên sau khi cô nhận được tiền rồi thì phải rời khỏi đây ngay và không được xuất hiện ở đây lần nào nữa.“
“Tưởng chuyện gì to tác, chuyện này thì quá dễ dàng rồi !”
“Được trong thể này có số tiền mà cô muốn, không có mật khẩu và cô phải nhớ nói lời là phải giữ lấy lời không thì hậu quả khó lường lắm đấy !”
“Tôi biết rồi, xin phép cáo từ trước !”
Không để ả ta đáp lại cô đã nhanh chân chuồn đi mất. Sở dĩ ả ta không sợ cô lừa là vì ả ta biết cô không hề biết anh Cảnh Thần thích cô ta và có ý định cưới cô là thiếu phu nhân của tập đoàn Âu thị . Chính điều này lại càng giúp ả ta dễ hành động hơn .
Bên phía cô thì bây giờ chỉ biết nhanh chân trở về biệt thự nếu để anh biết cô rời đi thì chắc chắn sẽ liên luỵ đến cả dì Trương
Trên đường trở về cô đã nhắn tin cho Lăng Thẩm thông báo về việc hệ trọng này.
Chiếc xe dừng ở một cái ngõ gần biệt thự, cô bước xuống xe với bộ đồ người làm, lại bịt kín miết cùng dì Trương đóng giả một lần nữa để vào bên trong. May sao lần này vẫn an toàn qua cửa ải . Cô và dì Trương vui mừng và chạy vào bên trong .
Nhưng chưa kịp vui mừng nhiều, gương mặt cô liền biến sắc, không phải vì anh đã trở về mà là do sự xuất hiện của một người, đó chính là cô Tuệ Lâm Tĩnh .
Từ cái lần trước, cho đến bây giờ cô mới thấy phu nhân đến đây .
“Dạ chào phu nhân, người mới đến ạ .
Dì Trương là người phá vỡ sự im lặng này .An Tâm thấy thế cũng làm tương tự cúi đầu chào .Khác hẳn với thái độ niềm nở trước đây, bây giờ phu nhân lại nhìn cô bằng 1 ánh mắt không mấy thiện cảm .
“Tôi cứ tưởng cô rời khỏi đây lâu rồi chứ !”
“Dạ con cũng sắp rời khỏi đây rồi ạ! Phu nhân người cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không ở lại làm phiền thiếu gia nữa đâu ạ !”
“Hứ cô biết vậy là tốt rồi ! Mà cô đi đến nhà người khác ở thế này mà bạn trai của cô không ghen tức gì sao ?” - Rõ ràng trong lời nói ấy có chút mỉa mai .
Thì ra phu nhân vẫn còn giận cô chuyện lần trước nhưng cô suy nghĩ rồi mình cũng rời khỏi đây sớm thôi, cô lại cũng rất lười giải thích .
“Dạ không sao đâu ạ ! Vậy phu nhân cứ ngồi đây chơi ạ ! Con xin phép lên phòng có chút việc !”
Đáp lại cô là dự im lặng như khinh bỉ mà không có 1 câu trả lời nào . Mà lúc này cô nào có đẻ tâm đến mấy chuyện tầm thường này .
Vừa vào bên trong căn phòng cô đã không giấu nỗi niễm vui mà cười không ngớt .
“Haiz cuối cùng mình cũng rời khỏi được đây rồi ! Mà nghĩ cũng lạ, đúng là người nhà giàu mà, cô ta đưa mình số tiền này mà không cần đòi lại ư?”
“Mà thôi kệ như vậy lại càng tốt !”
Cô tự nhủ với vản thân rồi cũng mệt mỏi mà nằm xuống giường . Nhưng nằm chưa được lâu thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên .
“An Tâm phu nhân cho gọi con đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.