Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Chương 1: Sự gặp gỡ định mệnh !

Minh Phương

23/09/2024

Ở tại một bệnh viện nằm ở 1 thị trấn nhỏ tại Trung Quốc , có 1 bóng dáng cô gái nhỏ bé đang đi qua đi lại vì lo lắng, trước cửa phòng phẫu thuật,bộ dạng lúc này của cô thật sự rất rối bời.Cũng đúng thôi vì để đưa được chàng trai kia đến đây cũng mất rất nhiều sức lực, chỗ cô còn cách xa bệnh viện,nên trông cô có vẻ rất mệt mỏi . Chỉ vài giây sau đèn báo tín hiệu tắt từ bên trong các y tá bác sĩ bước ra .Cố An Tâm lo lắng mà chạy vội lại hỏi thăm :

" Bác sĩ chàng trai ấy có làm sao không ạ?"

Đáp lại sự hồi hộp lo lắng của cô bác sĩ có vẻ rất điềm tĩnh mà trả lời :

"Cậu ấy hiện tại đã qua cơn nguy kịch , nhưng vừa phẫu thuật xong vẫn còn rất yếu cần ở lại để chúng tôi giám sát nhiều hơn ."

Nghe bác sĩ nói vậy lòng cô cũng trở nên nhẹ hẳn đi

"Haizzzz không sao là tốt rồi , làm tôi còn tưởng..."

Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bác sĩ lại tiếp tục hỏi :

"Cô có thể cho tôi hỏi cô là gì của bệnh nhân ?"

Cô giật mình cũng không biết nên trả lời thế nào liền suy nghĩ đại ra một lí do

"À tôi chính là bạn học của anh ấy " (Nhìn anh chàng đó cô thấy rất trẻ trung khuôn mặt lại rất đẹp ,lúc đó anh còn mặc 1 chiếc quần bò và 1 chiếc áo phông nên cô nghĩ anh chắc có lẽ cũng đang đi học thôi )

Bác sĩ kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm vào cô

"Tôi thấy cậu ấy bị thương khá nặng ,bị trúng 1 phát đạn nhưng may không vào chỗ nguy hiểm ,thêm vào đó là những nhát dao lớn ở tay và sau lưng"

Cô nghe thấy vậy tay liền run rẫy nói lắp bắp không thành câu , cô cũng chẳng ngờ chàng trai ấy lại bị nặng đến vậy .

" Nếu cô thật sự là bạn học của cậu ấy thì nhờ cô gọi điện báo với người nhà của cậu ấy giúp tôi, vả lại tiền viện phí ,phẫu thuật cũng khá cao tôi nghĩ 1 cô bé đang ik hc như cô sẽ không thể trả nỗi "

Nghe bác sĩ nói thế cô cũng chỉ biết gật đầu ,cô vốn dĩ là 1 người khá mạnh mẽ nhưng không hiểu sao trong hoàn cảnh này lại có chút sợ . Bỗng trong balo tiếng chuông điện thoại vang lên ,không ai khác chính là ba của cô . Lúc này cô nhìn vào màn hình điện thoại cũng đã là gần 10h tối .Cô nhắc máy với giọng có chút mệt mỏi

"Aloo ba ạ !"

Nghe được tiếng con gái mình phát ra Cố Hưng Đình - ba của cô cất giọng lo lắng hỏi:

"An Tâm con không sao chứ ,con đang ở đâu vậy, con không gặp chuyện gì đó chứ?"

Ba cô hỏi dồn dập đến nỗi cô không thể trả lời hết được.



"Ba à con không sao hiện giờ con đang ở bệnh viện "

"Cái gì ở bệnh viện ,con nói con không sao vậy con ở bệnh viện làm gì hay con nói dối ba đúng không ?"

Cô chưa kịp giải thích thêm câu nào thì ba cô đã nói xen vào khiến cô cũng bất lực .

"Ba à ba nghe con nói cái đã "

"Con thực sự là không sao cả ,hồi nãy trên đường đi học về con bắt gặp 1 chàng trai bị thương rất nặng nên đã đưa cậu ấy đến bệnh viện trong thị trấn ."

Nghe vậy ba cũng nhẹ nhàng trả lời lại

"Vậy bây giờ cậu ấy sao rồi hả con ?"

"Đã qua cơn nguy kịch rồi ba ,nhưng mà vẫn phải để các bác sĩ theo dõi ạ "

"Vậy bây giờ phải làm sao hả con ?"

"Con cũng không biết nữa nếu bây giờ bỏ mặc cậu ta ở đây thì con cũng không có nỡ "

Vừa nói đến đó trong đầu cô bỗng xoẹt qua 1 ý nghĩ

"Ba à hay thế này đi ,đêm nay con sẽ ở lại đây đến sáng mai nếu cậu ấy tỉnh lại con sẽ lấy số điện thoại của người nhà cậu ấy rồi bảo họ đến đây "

Ba cô nghe vậy cũng suy nghĩ 1 lúc rồi mới trả lời lại

" Nhưng mà 1 mình con ở bệnh viện như thế có được không hay là để ba đến đó với con nhé,thực sự là ba cũng yên tâm ."

" Không cần đâu ba ,con có thể ở 1 mình được mà .Ba quên là con gái của ba đã lớn r đấy à "

Vừa nói cô vừa pha chút chiêu trò giúp ba cô đỡ lo lắng hơn . Đến nước nay thì cũng đành phải vậy thôi chứ cũng không còn cách nào khác nên ba cô cũng không ngăn cản nữa .

[ 7h00 sáng ngày hôm sau ]

Sở dĩ ,hôm nay cũng là chủ nhật nên cô cũng không có lịch học nào nên cũng có thời gian ở lại .



Ngồi cạnh giường bệnh , nhìn vào gương mặt tuấn tú ấy cũng khiến cô phải thốt lên .

"Quả là tuyệt sắc ,như tạc tượng vậy "

Đang cảm thán vẻ đẹp ấy cô giật mình khi thấy tay anh đã cử động , liền đứng lên gọi bác sĩ đến .

"Bác sĩ anh ấy không sao đấy chứ "

"Cậu ấy không sao ,đã có dấu hiệu bình phục lại .À mà còn tiền viện phí cô liệu tính làm sao ?"

"Ờ.... bác sĩ có thể thư thả thêm 1 chút đc không đợi khi nào cậu ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ có tiền viện phí . Vả lại bây giờ có bắt ép tôi cũng không có nhiều tiền ở đây."

Thấy cô nói vậy bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu mà nói

"Thôi đc rồi ,tôi thư thả thêm cho cô vậy .Đằng nào cô cũng chỉ là 1 học sinh chẳng thể có nhiều tiền đến thế "

"Vâng cảm ơn bác sĩ thật nhiều ạ "

Nói rồi bác sĩ cũng rời khỏi phòng bệnh . Khoảng 1h đồng hồ trôi qua ,cuối cùng anh cũng tỉnh lại . Thấy vậy cô liền vui vẻ

"A...Anh tỉnh rồi à "

Có vẻ lúc này anh vẫn còn rất mệt nên cũng chưa thể cất lời ,chỉ thì thào :

"Nước ...nước ...tôi..tôi khát nước"

Nghe anh nói vậy cô liền nhanh tay rót 1 cốc nước rồi đưa cho anh uống . Uống xong anh mới có vẻ tươi tắn hơn .

"Cô ..cô là ai , tên là gì ?"

"Tôi tên là Cố An Tâm . Còn anh , tên là gì thế ?"

Nghe cô hỏi vậy anh cũng lưỡng lự 1 lúc quan sát cô tỉ mĩ từ trên xuống dưới rồi mới đáp lại .

"Âu Dương Cảnh Thần "

Khi giọng anh cất lên lại mang theo 1 sát khí lạnh lẽo khiến cô cũng phải rùng mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook