Chương 2: Sự gặp gỡ định mệnh (tiếp)
Minh Phương
23/09/2024
"Âu Dương Cảnh Thần"
Sau khi nghe cái tên này cô liền sững lại ,có chút quen thuộc nhưng lại chẳng thể nhớ ra là mình đã nghe thấy ở đâu nữa . Bỗng cô chợt nhớ ra 1 điều gì đó quan trọng hơn .
"Đúng rồi anh có nhớ cách liên lạc với người thân không?"
Cô nói xong thì cũng đưa tay lấy từ trong balo chiếc điện thoại của mình rồi đưa về phía anh, miệng cũng nhanh nhãu nói.
"Tôi có thể giúp anh gọi điện cho họ !"
Đối với sự nhiệt tình đó của cô đáp lại chỉ là 1 câu nói lạnh lùng từ vị trí của anh .
"Không cần "
Nghe thấy vậy cô cũng đơ ra 1 chút rồi cũng hiểu ra , đưa chiếc điện thoại cho anh
"Vậy anh tự gọi cũng được "
Vừa cầm chiếc điện thoại lên, chỉ với vài thao tác thì trong điện thoại ở đầu dây bên kia đã phát ra 1 giọng nam .
"Aloo cho hỏi là ai vậy!"
"Là tôi"
Có lẽ đó là 1 người rất thân cận bên anh nên khi chỉ vừa nói vậy đầu dây bên kia đã nhận ra , giọng điệu cũng trở nên lịch sự nhẹ nhàng hơn .
"Âu tổng là anh,sao từ hôm qua đến giờ tôi gọi mà anh không nghe máy , anh có làm sao không ?."
Trái ngược với những câu hỏi tới tấp của người trong điện thoại, gương mặt của anh lại tỏ ra rất điềm tĩnh nhưng cũng rất lạnh
"Tôi chưa chết,cậu làm gì mà phải cuống cuồng lên thế chứ !"
"Haizzz ông cố của tôi ơi,từ hôm qua đến giờ anh có biết là lão phu nhân đã liên tục hỏi và trách mắng tôi không ?"
"Hiện tại tôi đang ở bệnh viện A của thị trấn Z cho anh 30 phút để đến đây ."
"Dạ được tôi đi liền.."
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời xong mà anh đã cúp máy. Thấy vậy nhưng cô cũng không để ý cho lắm , rồi để phá tan bầu không khí ấy cô bèn cất giọng nói :
"Ờ đúng rồi , anh mới tỉnh dậy còn chưa ăn chút gì , để tôi đi mua cho anh ít cháo nhé !"
Anh cũng chẳng thèm để ý đến lời nói của cô mà ngoảnh đầu đi hướng khác. Mặc kệ với sự thờ ơ của Âu Dương Cảnh Thần cô đành bỏ cho qua rồi nhanh chân đi xuống căn tin mua cho anh ít cháo .
Một lúc sau cô cũng trở lại trên tay còn cầm 1 bát cháo thịt bằm thơm phức mang đến cạnh chỗ anh .
"Tôi mua cháo về r anh dậy anh 1 chút đi cho nóng , kẻo nguội r là không còn ngon nữa đâu!"
Có lẽ thấy cô cũng chăm sóc , quan tâm mình như vậy nên anh cũng không đành từ chối.
"Được rồi tôi sẽ tự ăn "
Mặc dù như vậy nhưng anh cũng chỉ ăn có mấy thìa thôi . Khoảng tầm 15 phút sau lại có 1 người đàn ông mặc âu phục màu đen bước vào , phá tan sự lặng thing nãy giờ của căn phòng .
"Âu tổng tôi đến đón anh về .."
Anh ta đang tính nói tiếp cái gì đó thì bỗng dừng lại khi thấy bóng dáng cô đang ngồi bên cạnh giường bệnh của anh . Cắt ngang sự ngại ngùng này anh lên tiếng .
"Có vẻ như cậu đến hơi muộn thì phải "
"À tôi ...tôi ..là do kẹt xe ạ "
Đáp lại chính là gương mặt đằng đằng sát khí ấy của anh , khiến người nào nhìn thấy cũng phải sợ đôi phần .
"Cậu lo đi giải quyết việc tiền viện phí đi . Đúng rồi tôi muốn xuất viện trong hôm nay "
Nghe đến đây cô liền cắt ngang lời nói của anh mà bảo:
"Không được đâu , bác sĩ đã cặn dặn sức khoẻ của anh còn hơi yếu phải ở lại vài ngày để theo dõi ."
"Có vẻ như cô quan tâm tôi quá nhỉ?"
"Đâu có , tôi chỉ là nói đúng như lời bác sĩ bảo thôi mà "
"Tôi nói rồi cậu còn ko đi "
"Dạ dạ tôi đi liền ạ !"
Thấy không nói được nên cô cũng đành bất lực .
"Haizz nếu vậy thì tùy anh vậy . Ở đây cũng đã hết chuyện của tôi rồi ,tôi xin phép đi trước nhé !"
"Khoan đã "
"Có chuyện gì nữa sao?"
"Cầm lấy "
"Trong thẻ này có 700 triệu , coi như thay cho lời cảm ơn của tôi vì cô đã cứu tôi "
Lúc này cô cũng hơi bối rối nhìn anh không biết phải làm thế nào .
"Ờ...số tiền này tôi không nhận được đâu, cứu anh cũng là tôi tự nguyện. Vả lại ai thấy vậy có lẽ sẽ giúp anh thôi"
Vừa nói xong cô liền nhanh chân chạy đi , để lại anh với gương mặt ngơ ngác . Lúc đầu anh còn nghĩ cô sẽ đòi thù lao nữa chứ .Bất giác anh cũng phải bật cười vì sự đáng yêu và thành thật quá mức này của cô .Chỉ vài phút sau khi cô rời khỏi căn phòng thì Hàn Tinh - thư kí của anh cũng mở cửa bước vào .
"Chủ tịch tôi đã lo liệu xong mọi chuyện ,chúng ta trở về thôi !"
"Được "
"Mà chủ tịch cô gái lúc nãy ở đây đâu rồi ạ!"
" Có vẻ như anh thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ ?"
"Haha tôi làm gì có chứ , chỉ là hơi thắc mắc thôi "
Thư ký dìu anh xuống đại sảnh của bệnh viện, ở đó đã có 1 chiếc xế hộp sang trọng đã đậu từ lâu .
"Chủ tịch mời anh lên xe "
Chiếc xe cũng dần dần di chuyển thật nhanh rồi biến mất trên con đường ấy . Trên xe lúc này Âu Dương Cảnh Thần đang chăm chú nhìn gì đó trên laptop của mình .
"A Tinh Tôi muốn cậu trong vòng 2 ngày điều tra hết tất cả các tư liệu về cô gái hôm nay ."
"Vâng tôi biết rồi thưa sếp "
Vừa nói ánh mắt của anh vừa hướng nhìn khung cảnh thiên nhiên qua cửa kính xe rồi lại bất giác nở nụ cười có phần nham hiểm.
Sau khi nghe cái tên này cô liền sững lại ,có chút quen thuộc nhưng lại chẳng thể nhớ ra là mình đã nghe thấy ở đâu nữa . Bỗng cô chợt nhớ ra 1 điều gì đó quan trọng hơn .
"Đúng rồi anh có nhớ cách liên lạc với người thân không?"
Cô nói xong thì cũng đưa tay lấy từ trong balo chiếc điện thoại của mình rồi đưa về phía anh, miệng cũng nhanh nhãu nói.
"Tôi có thể giúp anh gọi điện cho họ !"
Đối với sự nhiệt tình đó của cô đáp lại chỉ là 1 câu nói lạnh lùng từ vị trí của anh .
"Không cần "
Nghe thấy vậy cô cũng đơ ra 1 chút rồi cũng hiểu ra , đưa chiếc điện thoại cho anh
"Vậy anh tự gọi cũng được "
Vừa cầm chiếc điện thoại lên, chỉ với vài thao tác thì trong điện thoại ở đầu dây bên kia đã phát ra 1 giọng nam .
"Aloo cho hỏi là ai vậy!"
"Là tôi"
Có lẽ đó là 1 người rất thân cận bên anh nên khi chỉ vừa nói vậy đầu dây bên kia đã nhận ra , giọng điệu cũng trở nên lịch sự nhẹ nhàng hơn .
"Âu tổng là anh,sao từ hôm qua đến giờ tôi gọi mà anh không nghe máy , anh có làm sao không ?."
Trái ngược với những câu hỏi tới tấp của người trong điện thoại, gương mặt của anh lại tỏ ra rất điềm tĩnh nhưng cũng rất lạnh
"Tôi chưa chết,cậu làm gì mà phải cuống cuồng lên thế chứ !"
"Haizzz ông cố của tôi ơi,từ hôm qua đến giờ anh có biết là lão phu nhân đã liên tục hỏi và trách mắng tôi không ?"
"Hiện tại tôi đang ở bệnh viện A của thị trấn Z cho anh 30 phút để đến đây ."
"Dạ được tôi đi liền.."
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời xong mà anh đã cúp máy. Thấy vậy nhưng cô cũng không để ý cho lắm , rồi để phá tan bầu không khí ấy cô bèn cất giọng nói :
"Ờ đúng rồi , anh mới tỉnh dậy còn chưa ăn chút gì , để tôi đi mua cho anh ít cháo nhé !"
Anh cũng chẳng thèm để ý đến lời nói của cô mà ngoảnh đầu đi hướng khác. Mặc kệ với sự thờ ơ của Âu Dương Cảnh Thần cô đành bỏ cho qua rồi nhanh chân đi xuống căn tin mua cho anh ít cháo .
Một lúc sau cô cũng trở lại trên tay còn cầm 1 bát cháo thịt bằm thơm phức mang đến cạnh chỗ anh .
"Tôi mua cháo về r anh dậy anh 1 chút đi cho nóng , kẻo nguội r là không còn ngon nữa đâu!"
Có lẽ thấy cô cũng chăm sóc , quan tâm mình như vậy nên anh cũng không đành từ chối.
"Được rồi tôi sẽ tự ăn "
Mặc dù như vậy nhưng anh cũng chỉ ăn có mấy thìa thôi . Khoảng tầm 15 phút sau lại có 1 người đàn ông mặc âu phục màu đen bước vào , phá tan sự lặng thing nãy giờ của căn phòng .
"Âu tổng tôi đến đón anh về .."
Anh ta đang tính nói tiếp cái gì đó thì bỗng dừng lại khi thấy bóng dáng cô đang ngồi bên cạnh giường bệnh của anh . Cắt ngang sự ngại ngùng này anh lên tiếng .
"Có vẻ như cậu đến hơi muộn thì phải "
"À tôi ...tôi ..là do kẹt xe ạ "
Đáp lại chính là gương mặt đằng đằng sát khí ấy của anh , khiến người nào nhìn thấy cũng phải sợ đôi phần .
"Cậu lo đi giải quyết việc tiền viện phí đi . Đúng rồi tôi muốn xuất viện trong hôm nay "
Nghe đến đây cô liền cắt ngang lời nói của anh mà bảo:
"Không được đâu , bác sĩ đã cặn dặn sức khoẻ của anh còn hơi yếu phải ở lại vài ngày để theo dõi ."
"Có vẻ như cô quan tâm tôi quá nhỉ?"
"Đâu có , tôi chỉ là nói đúng như lời bác sĩ bảo thôi mà "
"Tôi nói rồi cậu còn ko đi "
"Dạ dạ tôi đi liền ạ !"
Thấy không nói được nên cô cũng đành bất lực .
"Haizz nếu vậy thì tùy anh vậy . Ở đây cũng đã hết chuyện của tôi rồi ,tôi xin phép đi trước nhé !"
"Khoan đã "
"Có chuyện gì nữa sao?"
"Cầm lấy "
"Trong thẻ này có 700 triệu , coi như thay cho lời cảm ơn của tôi vì cô đã cứu tôi "
Lúc này cô cũng hơi bối rối nhìn anh không biết phải làm thế nào .
"Ờ...số tiền này tôi không nhận được đâu, cứu anh cũng là tôi tự nguyện. Vả lại ai thấy vậy có lẽ sẽ giúp anh thôi"
Vừa nói xong cô liền nhanh chân chạy đi , để lại anh với gương mặt ngơ ngác . Lúc đầu anh còn nghĩ cô sẽ đòi thù lao nữa chứ .Bất giác anh cũng phải bật cười vì sự đáng yêu và thành thật quá mức này của cô .Chỉ vài phút sau khi cô rời khỏi căn phòng thì Hàn Tinh - thư kí của anh cũng mở cửa bước vào .
"Chủ tịch tôi đã lo liệu xong mọi chuyện ,chúng ta trở về thôi !"
"Được "
"Mà chủ tịch cô gái lúc nãy ở đây đâu rồi ạ!"
" Có vẻ như anh thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ ?"
"Haha tôi làm gì có chứ , chỉ là hơi thắc mắc thôi "
Thư ký dìu anh xuống đại sảnh của bệnh viện, ở đó đã có 1 chiếc xế hộp sang trọng đã đậu từ lâu .
"Chủ tịch mời anh lên xe "
Chiếc xe cũng dần dần di chuyển thật nhanh rồi biến mất trên con đường ấy . Trên xe lúc này Âu Dương Cảnh Thần đang chăm chú nhìn gì đó trên laptop của mình .
"A Tinh Tôi muốn cậu trong vòng 2 ngày điều tra hết tất cả các tư liệu về cô gái hôm nay ."
"Vâng tôi biết rồi thưa sếp "
Vừa nói ánh mắt của anh vừa hướng nhìn khung cảnh thiên nhiên qua cửa kính xe rồi lại bất giác nở nụ cười có phần nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.