Chương 11
Song Tử
25/04/2024
Phó Hàng cảm giác được có một sự mất mát rất lớn trong đời khiến anh cực kỳ bất an.
Anh nhớ lại lần khi cô nói nhớ anh, muốn anh về sớm. Nhưng anh đã lỡ hẹn với Lý Gia Kỳ giúp đỡ cô ấy gặp mặt những nhân vật lớn, anh viện cớ bận việc để từ chối Tô Niệm.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Niệm phát hiện anh nói dối, anh cũng có cảm giác khủng hoảng này, cảm thấy sắp mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời.
Anh muốn đi về phía Tô Niêm giải thích một chút, nhưng cô đã quay đầu rời đi.
Quay về nhà, Tô Niệm vẫn mỉm cười nói, cô ấy biết cô ấy là thế thân và nhận món quà xin lỗi của anh.
Tô Niệm luôn hiểu chuyện như vậy.
Giống như hôm nay, khi Lý Gia Kỳ gọi đến, cô ấy cô đơn và đau đớn khóc với anh, cô ấy cần anh lúc đó, anh vẫn quyết định đi.
Bởi, anh biết Tô Niệm yêu anh, cô rất dễ dỗ dành.
Hôm sau, anh sẽ đưa Tô Niệm đi Paris, sẽ cầu hôn cô ấy, rồi họ sẽ nhanh quên đi chuyện không vui này.
Phải không?
Phó Hàng đưa Lý Gia Kỳ đến bệnh viện, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác bất an, anh chuẩn bị rời đi, Lý Gia Đình đã kéo tay anh lại.
Hai mắt Lý Gia Kỳ đỏ hoe, nước mắt lại chảy xuống: “A Hàng, em đau lắm, anh ở lại chăm sóc em được không?”
Phó Hàng nhìn Lý Gia Kỳ đau đớn, lại nhớ đến lời hứa sẽ quay về cũng Tô Niêm ăn tiệc.
Nhưng nhớ đến nụ cười không sao của Tô Niệm. Và ở đây, Lý Gia Kỳ xanh xao vì đau đớn, không có người thân ở bệnh viện, dùng ánh mắt rưng rưng nhìn anh.
Phó Hàng mềm lòng gật đầu.
Lúc Phó Hàng quay về nhà là đã rạng sáng hôm sau.
Anh bước vào, phòng khách vẫn còn sáng đèn, anh muốn tìm Tô Niệm xin lỗi cô, anh đi thẳng lên phòng ngủ, nhưng cô không có ở đó.
Phòng riêng của cô, cũng không có.
Phòng khách, cũng không thấy cô đâu.
Trên sàn nhà là từng mảnh vỡ của chiếc máy phát nhạc.
Cùng những cánh hoa hồng bị giẫm nát.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn y nguyên, không động đũa.
Tô Niệm đã biết tức giận rồi.
Ba năm qua dường như cô rất ngoan, không hề tức giận với anh.
Anh gọi cho cô, nhưng không liên lạc được.
Phó Hàng nghỉ Tô Niệm có lẽ đang tức giận anh nên bỏ đi du lịch mấy ngày.
Cô yêu anh như thế, nỡ xa anh sao.
Không sao cả, anh sẽ chờ cô hết giận, quay về. Anh sẽ đưa cô đến Paris và cầu hôn cô.
Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui và không còn giận dỗi nữa.
Chờ vài ngày thôi, cô quay về anh sẽ xin lỗi và giải thích với cô rằng anh và Lý Gia Kỳ đã nói rõ xem nhau như bạn bè.
Nhưng chờ hai ngày, Tô Niệm vẫn không về.
Trước kia anh chỉ đi công tác hai ngày, Tô Niệm đã gọi cho anh 10 lần, nói không có anh cô không ngủ được.
Không ai biết cô đi đâu.
Anh đến công ty cô hỏi đồng nghiệp của cô, họ nói từ khi cô từ chức đã không còn liên lạc
Anh đến nhà mẹ của cô, bà nói lần cuối gặp cô là cách đây hơn một tháng.
Anh nói cô đã đi đâu mất, thái độ của người phụ nữ trung niên chỉ có thờ ơ và xa cách: “Nó đã lớn rồi, tôi không quản được. Tiền nó chuyển cho tôi cũng còn đó, tôi đang đợi nó đến lần nữa sẽ trả lại, tôi không cần tiền của nó, nó chỉ cần sống tốt là tốt rồi.”
Lúc này, Phó Hàng mới nhận ra có điều gì đó không đúng, sự hoảng sợ dần to lớn hơn, mà càng ngày… sự hoảng sợ đang nhấn chìm anh.
Cuối cùng, Phó Hàng tìm đến Châu Dã, nhưng Châu Dã chỉ nhìn anh với ánh mắt không thiện cảm, nói rằng anh đã lâu không liên lạc với Tô Niệm.
Phó Hàng bắt đầu cho người đi tìm kiếm Tô Niệm, cũng điều tra những ngày gần đây đã làm gì và đi đâu.
Cuộc sống của Tô Niệm không cầu kỳ, cô ở nhà nấu ăn, đi dạo hoặc nhốt mình trong phòng.
Mấy ngày của Tô Niệm trôi qua rất đơn giản, chỉ là lâu lâu cô sẽ lái xe đến bệnh viện.
Phó Hàng tra được hồ sơ bệnh án của cô
Anh nhìn hồ sơ, nhìn rất lâu, nhưng anh không tin.
Bởi vì Tô Niệm không nói gì với anh cả.
Phó Hàng nhớ thân thể gầy gò của cô ngày gầy hơn, Tô Niệm nói cô giảm cân - anh tin.
Phó Hàng nhớ lần cô nôn trong nhà vệ sinh, Tô Niệm nói cô ấy đau dạ dày - anh tin.
Phó Hàng nhớ Tô Niệm nói cô ấy sắp chết rồi. Vậy mà vì cớ gì, anh lại không tin.
Mỗi đêm, anh chợt tỉnh giấc, nhìn thấy cô ngồi tựa đầu vào thành giường, nhìn ra bên cửa sổ, anh chỉ biết ôm cô vào lòng, nói cô nên ngủ sớm…
Còn có… cô không vui vẻ ăn cơm, chỉ ăn rất qua loa.
Phó Hàng tìm kiếm Tô Niệm rất lâu, kết quả chỉ là sự vô vọng. Tô Niệm giống như biến mất khỏi thế gian, dù Phó Hàng có cố gắng thế nào cũng không thể tìm được cô nữa.
Một tháng sau, Châu Dã gọi điện đến.
Châu Dã nói với Phó Hàng: “Tô Niệm đã qua đời.”
Anh nhớ lại lần khi cô nói nhớ anh, muốn anh về sớm. Nhưng anh đã lỡ hẹn với Lý Gia Kỳ giúp đỡ cô ấy gặp mặt những nhân vật lớn, anh viện cớ bận việc để từ chối Tô Niệm.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Niệm phát hiện anh nói dối, anh cũng có cảm giác khủng hoảng này, cảm thấy sắp mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời.
Anh muốn đi về phía Tô Niêm giải thích một chút, nhưng cô đã quay đầu rời đi.
Quay về nhà, Tô Niệm vẫn mỉm cười nói, cô ấy biết cô ấy là thế thân và nhận món quà xin lỗi của anh.
Tô Niệm luôn hiểu chuyện như vậy.
Giống như hôm nay, khi Lý Gia Kỳ gọi đến, cô ấy cô đơn và đau đớn khóc với anh, cô ấy cần anh lúc đó, anh vẫn quyết định đi.
Bởi, anh biết Tô Niệm yêu anh, cô rất dễ dỗ dành.
Hôm sau, anh sẽ đưa Tô Niệm đi Paris, sẽ cầu hôn cô ấy, rồi họ sẽ nhanh quên đi chuyện không vui này.
Phải không?
Phó Hàng đưa Lý Gia Kỳ đến bệnh viện, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác bất an, anh chuẩn bị rời đi, Lý Gia Đình đã kéo tay anh lại.
Hai mắt Lý Gia Kỳ đỏ hoe, nước mắt lại chảy xuống: “A Hàng, em đau lắm, anh ở lại chăm sóc em được không?”
Phó Hàng nhìn Lý Gia Kỳ đau đớn, lại nhớ đến lời hứa sẽ quay về cũng Tô Niêm ăn tiệc.
Nhưng nhớ đến nụ cười không sao của Tô Niệm. Và ở đây, Lý Gia Kỳ xanh xao vì đau đớn, không có người thân ở bệnh viện, dùng ánh mắt rưng rưng nhìn anh.
Phó Hàng mềm lòng gật đầu.
Lúc Phó Hàng quay về nhà là đã rạng sáng hôm sau.
Anh bước vào, phòng khách vẫn còn sáng đèn, anh muốn tìm Tô Niệm xin lỗi cô, anh đi thẳng lên phòng ngủ, nhưng cô không có ở đó.
Phòng riêng của cô, cũng không có.
Phòng khách, cũng không thấy cô đâu.
Trên sàn nhà là từng mảnh vỡ của chiếc máy phát nhạc.
Cùng những cánh hoa hồng bị giẫm nát.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn y nguyên, không động đũa.
Tô Niệm đã biết tức giận rồi.
Ba năm qua dường như cô rất ngoan, không hề tức giận với anh.
Anh gọi cho cô, nhưng không liên lạc được.
Phó Hàng nghỉ Tô Niệm có lẽ đang tức giận anh nên bỏ đi du lịch mấy ngày.
Cô yêu anh như thế, nỡ xa anh sao.
Không sao cả, anh sẽ chờ cô hết giận, quay về. Anh sẽ đưa cô đến Paris và cầu hôn cô.
Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui và không còn giận dỗi nữa.
Chờ vài ngày thôi, cô quay về anh sẽ xin lỗi và giải thích với cô rằng anh và Lý Gia Kỳ đã nói rõ xem nhau như bạn bè.
Nhưng chờ hai ngày, Tô Niệm vẫn không về.
Trước kia anh chỉ đi công tác hai ngày, Tô Niệm đã gọi cho anh 10 lần, nói không có anh cô không ngủ được.
Không ai biết cô đi đâu.
Anh đến công ty cô hỏi đồng nghiệp của cô, họ nói từ khi cô từ chức đã không còn liên lạc
Anh đến nhà mẹ của cô, bà nói lần cuối gặp cô là cách đây hơn một tháng.
Anh nói cô đã đi đâu mất, thái độ của người phụ nữ trung niên chỉ có thờ ơ và xa cách: “Nó đã lớn rồi, tôi không quản được. Tiền nó chuyển cho tôi cũng còn đó, tôi đang đợi nó đến lần nữa sẽ trả lại, tôi không cần tiền của nó, nó chỉ cần sống tốt là tốt rồi.”
Lúc này, Phó Hàng mới nhận ra có điều gì đó không đúng, sự hoảng sợ dần to lớn hơn, mà càng ngày… sự hoảng sợ đang nhấn chìm anh.
Cuối cùng, Phó Hàng tìm đến Châu Dã, nhưng Châu Dã chỉ nhìn anh với ánh mắt không thiện cảm, nói rằng anh đã lâu không liên lạc với Tô Niệm.
Phó Hàng bắt đầu cho người đi tìm kiếm Tô Niệm, cũng điều tra những ngày gần đây đã làm gì và đi đâu.
Cuộc sống của Tô Niệm không cầu kỳ, cô ở nhà nấu ăn, đi dạo hoặc nhốt mình trong phòng.
Mấy ngày của Tô Niệm trôi qua rất đơn giản, chỉ là lâu lâu cô sẽ lái xe đến bệnh viện.
Phó Hàng tra được hồ sơ bệnh án của cô
Anh nhìn hồ sơ, nhìn rất lâu, nhưng anh không tin.
Bởi vì Tô Niệm không nói gì với anh cả.
Phó Hàng nhớ thân thể gầy gò của cô ngày gầy hơn, Tô Niệm nói cô giảm cân - anh tin.
Phó Hàng nhớ lần cô nôn trong nhà vệ sinh, Tô Niệm nói cô ấy đau dạ dày - anh tin.
Phó Hàng nhớ Tô Niệm nói cô ấy sắp chết rồi. Vậy mà vì cớ gì, anh lại không tin.
Mỗi đêm, anh chợt tỉnh giấc, nhìn thấy cô ngồi tựa đầu vào thành giường, nhìn ra bên cửa sổ, anh chỉ biết ôm cô vào lòng, nói cô nên ngủ sớm…
Còn có… cô không vui vẻ ăn cơm, chỉ ăn rất qua loa.
Phó Hàng tìm kiếm Tô Niệm rất lâu, kết quả chỉ là sự vô vọng. Tô Niệm giống như biến mất khỏi thế gian, dù Phó Hàng có cố gắng thế nào cũng không thể tìm được cô nữa.
Một tháng sau, Châu Dã gọi điện đến.
Châu Dã nói với Phó Hàng: “Tô Niệm đã qua đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.