Chương 12
Song Tử
25/04/2024
Tô Niệm chết ở trong một bệnh viện ở một thành phố biển.
Khi Phó Hàng chạy đến, tro cốt của Tô Niệm đã được Châu Dã rãi xuống biển như ý nguyện của cô ấy.
Châu Dã lạnh lùng đưa Phó Hàng đến một căn phòng nhỏ mà Tô Niệm từng ở, còn có một quyển sổ dày.
“Đây là nhật của Tiểu Niệm.” - Châu Dã dừng lại một chút: “Tiểu Niệm muốn tôi đốt và rải nó xuống biển cùng cô ấy, nhưng cô ấy rời đi không để lại thứ gì làm kỷ vật, vả lại… tôi nghĩ anh cũng nên xem một chút.”
Trước khi rời đi, Châu Dã không giấu được sự bất mãn với Phó Hàng, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu rời đi.
Căn phòng nhỏ, kê một cái giường bên cạnh cửa sổ, ánh nắng ban chiều soi qua ô cửa sổ in lên nền gạch, dù có tạo ra cảm giác bình yên, nhưng Phó Hàng chỉ cảm thấy tim mình bị ai đó bóp chặt, thở khó khăn.
Ngồi bất động rất lâu, rất lâu.
Phó Hàng đưa tay mở nhật ký của Tô Niệm ra.
Bắt đầu từ ngày cô nhận được tin bị bệnh, tất cả máu và nước mắt, cũng như nỗi đau trên trang giấy, giống như con dao sắc bén, từng nhát đâm vào tim Phó Hàng, khiến nó vỡ ra, đầm đìa máu.
Ngày 10.1.2024
Châu Dã nói tôi bị ung thư phổi thời kỳ cuối.
Anh ấy nói rất nhiều nhưng tôi không nghe rõ, chỉ biết rằng là không chưa được và nên sớm tiếp nhận điều trị để kéo dài sự sống.
Tôi không muốn cuối đời chôn mình trong phòng bệnh và mùi thuốc khử trùng.
Tôi sợ, theo thói quen tôi liền gọi cho Phó Hàng.
Nhưng liên tục ba cuộc anh ấy không nghe máy.
Tôi sực nhớ hôm nay là ngày Lý Gia Kỳ về nước.
Có lẽ Phó Hàng đang bận đi đón chị ta rồi.
Ngày 15.1.2024
Gần đây Phó Hằng không về nhà ăn cơm nữa, tôi cũng không muốn ăn.
Ngày 16.1.2024
Hôm nay Phó Hàng về sớm, anh ấy hỏi sao tôi không nấu cơm.
Tôi nói tôi giảm cân và anh ấy liền tin tôi.
Tôi rất vui khi anh ấy nói ngày mai sẽ về sớm ăn cơm với tôi.
Ngày 17.1.2024
Tôi đến công ty của Phó Hàng, nhìn thấy đồ ăn sáng tôi chuẩn bị cho anh, anh đã đưa nó cho Lý Gia Kỳ.
Tôi rất rất không vui, trong lúc tức giận tôi đã nói với Lý Gia Kỳ tôi và anh chỉ là bạn bè.
Buổi tối Phó Hàng đã tặng tôi một món quà vì tôi đã giúp anh giấu đi mối quan hệ của chúng tôi trước mặt Lý Gia Kỳ.
Ngày 18.1.2024
Tôi hẹn gặp Châu Dã và từ chối tiếp nhận trị liệu.
Buổi tối Phó Hàng nói sẽ về trễ, tôi biết anh sẽ đi cùng Lý Gia Kỳ.
Người trong lòng của anh đã quay về, kẻ thế thân như tôi làm gì còn đường chen vào.
Ngày 19.1.2024
1h sáng tôi nhận được điện thoại của Phó Hàng, người nghe máy là bạn của anh ấy.
Họ nói anh ấy say rồi tôi hãy đón anh ấy về.
Khi tôi đến nơi mới biết đó là trò chơi của anh và họ.
Họ ép tôi uống 10 ly rượu.
Tôi ghét rượu. Phó Hàng anh ấy biết rõ, nhưng trước bạch nguyệt quang của anh, anh ấy đã không cứu tôi.
Cuối cùng bí mật tôi muốn giấu cũng bị Lý Gia Kỳ nói ra, có lẽ Phó Hàng sẽ càng không thích tôi hơn.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi nôn ra máu… tôi biết tôi sắp chết rồi.
Tôi đã đúng, Châu Dã nói chỉ sợ tôi còn không quá ba tháng nữa.
Ngày 25.1.2024
Tôi nhìn thấy Lý Gia Kỳ đưa ảnh của anh và cô ta lên trang cá nhân, giới thiệu anh là bạn trai cô ta.
Tôi đã thả tim cho sự đẹp trai và nụ cười của anh.
Ngày 26.1.2024
Tôi muốn nói lời chia tay với anh.
Nhưng khi anh tìm đủ lý do để biện minh với sự bận rộn của anh, tôi cảm thấy vui vẻ…
Buổi tối…cơn đau dày vò tôi, tôi lại nôn ra máu… tôi biết mình sắp phải xa Phó Hàng rồi.
Ngày 27.1.2024
Tôi mất ngủ.
Phó Hàng cũng rất bận, luôn nói tôi không cần chờ anh ấy.
Tôi bây giờ chỉ có thể nhìn thấy anh trên trang cá nhân của Lý Gia Kỳ.
Tôi thật ganh tỵ với cô ấy.
Ba của tôi không nhận tôi và vô cùng yêu thương cô ấy.
Người tôi yêu cũng yêu cô ấy.
Tôi chẳng có cái gì cả.
Ngày 28.01.2024
Tôi đã thức đến sáng.
Tôi không tài nào ngủ được.
Cảm giác cái chết đang đến rất gần… toàn thân đau nhức…
Những ngụm máu tanh cứ thế phun ra như rút hết máu huyết của tôi.
Thuốc giảm đau dường như không còn tác dụng.
Ngày 29.01.2024
Tôi nhìn thấy Lý Gia Kỳ tham gia tiệc khai trương.
Tôi cố tình kéo Phó Hàng về phía mình nhưng anh đẩy tôi đi, và lại chọn cách nói dối tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, hai má gầy gò, mắt thâm đen, môi tái nhợt.
Rõ ràng tôi chỉ mới 25 tuổi, đang là cái tuổi trẻ đầy sức sống, lại trở nên già nua như vậy.
Tôi thật sự không muốn chết xấu xí như vậy.
Tôi nhìn thấy Phó Hàng và Lý Gia Kỳ ở bên cạnh nhau, họ rất xứng đôi.
Phó Hàng nhìn thấy tôi, tôi không biết anh ấy nghĩ gì khi biết tôi đã phát hiện anh đã nói dối.
Anh đi về phía tôi nhưng tôi đã bỏ chạy, bởi…tôi không dám đối diện với anh.
Tôi lại nôn ra máu và ngất trên đường về, đau đớn càng lúc càng mất khống chế.
Anh ấy quay về, xin lỗi tôi và lại mang những món quà vô nghĩa để dỗ dành tôi.
Tôi chỉ là thế thân, cần gì anh phải như vậy.
Mùi nước hoa của Lý Gia Kỳ trên người Phó Hàn, thật khiến tôi buồn nôn.
Ngày 03.02.2024
Đau ngực, ho ra máu.
Mất ngủ, mệt mỏi.
Ngày 04.02.2024
Tôi đau đớn đến mức suýt nữa thì mất đi ý thức.
Tôi tìm điện thoại coi một chút, tôi thấy Lý Gia Kỳ đăng hình mới, cô ấy đi biển.
Bên cạnh cô ấy chắc chắn là Phó Hàng.
Ngày 05.02.2024
Vẫn là rất đau.
Ngày 07.02.2024
Tôi đi chụp ảnh với Châu Dã
Tôi cố tình đăng ảnh cùng Châu Dã lên trang cá nhân.
Tôi chỉ muốn trả đũa một chút.
Ngày 13.02.2024
Chắc là Phó Hàng không nhớ đến ngày mai.
Tính cách anh ấy không phải là người quan tâm đến những ngày như thế.
Ngày 15.02.2024
Tôi đi bệnh viện lấy thuốc giảm đau.
Ngày 20.02.2024
Đau quá.
Thuốc giảm đau không còn tác dụng, máu ngày càng nôn ra nhiều hơn.
Ngày 27.02.2024
Tôi đi gặp Lý Gia Kỳ.
Cô ta thật xinh đẹp.
Cô ta nói họ đều thương hại tôi.
Ngày 04.03.2024
Ngay cả thuốc ngủ cũng mất đi công dụng.
Châu Dã nói tôi nên nhập viện, vì tôi sẽ càng ngày càng đau đớn hơn.
Tôi từ chối, dù sao tôi cũng không muốn chết dần chết mòn trong bệnh viện.
Ngày 08.03.2024
Phó Hàng về nhà sớm, nắm tay tôi đi dạo.
Có lẽ là vì thương hại tôi.
Ngày 12.03.2024
Anh ấy nói mua đưa tôi đi Paris.
Buổi tối, anh ấy muốn gần tôi.
Thật ra tôi cũng muốn gần anh, nhưng cơ thể và sức khỏe của tôi không cho phép.
Tôi sợ anh nhìn thấy cơ thể chỉ còn bộ xương của tôi.
Tôi nói với anh là tôi sắp chết rồi, may là anh không tin.
Ngày 15.03.2024
*Đoạn đầu đã bị bôi đen không đọc được.
Bên dưới lại ghi một câu.
Tô Niệm chết vào ngày này, Châu Dã đã cứu cô ấy.
Khi Phó Hàng chạy đến, tro cốt của Tô Niệm đã được Châu Dã rãi xuống biển như ý nguyện của cô ấy.
Châu Dã lạnh lùng đưa Phó Hàng đến một căn phòng nhỏ mà Tô Niệm từng ở, còn có một quyển sổ dày.
“Đây là nhật của Tiểu Niệm.” - Châu Dã dừng lại một chút: “Tiểu Niệm muốn tôi đốt và rải nó xuống biển cùng cô ấy, nhưng cô ấy rời đi không để lại thứ gì làm kỷ vật, vả lại… tôi nghĩ anh cũng nên xem một chút.”
Trước khi rời đi, Châu Dã không giấu được sự bất mãn với Phó Hàng, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu rời đi.
Căn phòng nhỏ, kê một cái giường bên cạnh cửa sổ, ánh nắng ban chiều soi qua ô cửa sổ in lên nền gạch, dù có tạo ra cảm giác bình yên, nhưng Phó Hàng chỉ cảm thấy tim mình bị ai đó bóp chặt, thở khó khăn.
Ngồi bất động rất lâu, rất lâu.
Phó Hàng đưa tay mở nhật ký của Tô Niệm ra.
Bắt đầu từ ngày cô nhận được tin bị bệnh, tất cả máu và nước mắt, cũng như nỗi đau trên trang giấy, giống như con dao sắc bén, từng nhát đâm vào tim Phó Hàng, khiến nó vỡ ra, đầm đìa máu.
Ngày 10.1.2024
Châu Dã nói tôi bị ung thư phổi thời kỳ cuối.
Anh ấy nói rất nhiều nhưng tôi không nghe rõ, chỉ biết rằng là không chưa được và nên sớm tiếp nhận điều trị để kéo dài sự sống.
Tôi không muốn cuối đời chôn mình trong phòng bệnh và mùi thuốc khử trùng.
Tôi sợ, theo thói quen tôi liền gọi cho Phó Hàng.
Nhưng liên tục ba cuộc anh ấy không nghe máy.
Tôi sực nhớ hôm nay là ngày Lý Gia Kỳ về nước.
Có lẽ Phó Hàng đang bận đi đón chị ta rồi.
Ngày 15.1.2024
Gần đây Phó Hằng không về nhà ăn cơm nữa, tôi cũng không muốn ăn.
Ngày 16.1.2024
Hôm nay Phó Hàng về sớm, anh ấy hỏi sao tôi không nấu cơm.
Tôi nói tôi giảm cân và anh ấy liền tin tôi.
Tôi rất vui khi anh ấy nói ngày mai sẽ về sớm ăn cơm với tôi.
Ngày 17.1.2024
Tôi đến công ty của Phó Hàng, nhìn thấy đồ ăn sáng tôi chuẩn bị cho anh, anh đã đưa nó cho Lý Gia Kỳ.
Tôi rất rất không vui, trong lúc tức giận tôi đã nói với Lý Gia Kỳ tôi và anh chỉ là bạn bè.
Buổi tối Phó Hàng đã tặng tôi một món quà vì tôi đã giúp anh giấu đi mối quan hệ của chúng tôi trước mặt Lý Gia Kỳ.
Ngày 18.1.2024
Tôi hẹn gặp Châu Dã và từ chối tiếp nhận trị liệu.
Buổi tối Phó Hàng nói sẽ về trễ, tôi biết anh sẽ đi cùng Lý Gia Kỳ.
Người trong lòng của anh đã quay về, kẻ thế thân như tôi làm gì còn đường chen vào.
Ngày 19.1.2024
1h sáng tôi nhận được điện thoại của Phó Hàng, người nghe máy là bạn của anh ấy.
Họ nói anh ấy say rồi tôi hãy đón anh ấy về.
Khi tôi đến nơi mới biết đó là trò chơi của anh và họ.
Họ ép tôi uống 10 ly rượu.
Tôi ghét rượu. Phó Hàng anh ấy biết rõ, nhưng trước bạch nguyệt quang của anh, anh ấy đã không cứu tôi.
Cuối cùng bí mật tôi muốn giấu cũng bị Lý Gia Kỳ nói ra, có lẽ Phó Hàng sẽ càng không thích tôi hơn.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi nôn ra máu… tôi biết tôi sắp chết rồi.
Tôi đã đúng, Châu Dã nói chỉ sợ tôi còn không quá ba tháng nữa.
Ngày 25.1.2024
Tôi nhìn thấy Lý Gia Kỳ đưa ảnh của anh và cô ta lên trang cá nhân, giới thiệu anh là bạn trai cô ta.
Tôi đã thả tim cho sự đẹp trai và nụ cười của anh.
Ngày 26.1.2024
Tôi muốn nói lời chia tay với anh.
Nhưng khi anh tìm đủ lý do để biện minh với sự bận rộn của anh, tôi cảm thấy vui vẻ…
Buổi tối…cơn đau dày vò tôi, tôi lại nôn ra máu… tôi biết mình sắp phải xa Phó Hàng rồi.
Ngày 27.1.2024
Tôi mất ngủ.
Phó Hàng cũng rất bận, luôn nói tôi không cần chờ anh ấy.
Tôi bây giờ chỉ có thể nhìn thấy anh trên trang cá nhân của Lý Gia Kỳ.
Tôi thật ganh tỵ với cô ấy.
Ba của tôi không nhận tôi và vô cùng yêu thương cô ấy.
Người tôi yêu cũng yêu cô ấy.
Tôi chẳng có cái gì cả.
Ngày 28.01.2024
Tôi đã thức đến sáng.
Tôi không tài nào ngủ được.
Cảm giác cái chết đang đến rất gần… toàn thân đau nhức…
Những ngụm máu tanh cứ thế phun ra như rút hết máu huyết của tôi.
Thuốc giảm đau dường như không còn tác dụng.
Ngày 29.01.2024
Tôi nhìn thấy Lý Gia Kỳ tham gia tiệc khai trương.
Tôi cố tình kéo Phó Hàng về phía mình nhưng anh đẩy tôi đi, và lại chọn cách nói dối tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, hai má gầy gò, mắt thâm đen, môi tái nhợt.
Rõ ràng tôi chỉ mới 25 tuổi, đang là cái tuổi trẻ đầy sức sống, lại trở nên già nua như vậy.
Tôi thật sự không muốn chết xấu xí như vậy.
Tôi nhìn thấy Phó Hàng và Lý Gia Kỳ ở bên cạnh nhau, họ rất xứng đôi.
Phó Hàng nhìn thấy tôi, tôi không biết anh ấy nghĩ gì khi biết tôi đã phát hiện anh đã nói dối.
Anh đi về phía tôi nhưng tôi đã bỏ chạy, bởi…tôi không dám đối diện với anh.
Tôi lại nôn ra máu và ngất trên đường về, đau đớn càng lúc càng mất khống chế.
Anh ấy quay về, xin lỗi tôi và lại mang những món quà vô nghĩa để dỗ dành tôi.
Tôi chỉ là thế thân, cần gì anh phải như vậy.
Mùi nước hoa của Lý Gia Kỳ trên người Phó Hàn, thật khiến tôi buồn nôn.
Ngày 03.02.2024
Đau ngực, ho ra máu.
Mất ngủ, mệt mỏi.
Ngày 04.02.2024
Tôi đau đớn đến mức suýt nữa thì mất đi ý thức.
Tôi tìm điện thoại coi một chút, tôi thấy Lý Gia Kỳ đăng hình mới, cô ấy đi biển.
Bên cạnh cô ấy chắc chắn là Phó Hàng.
Ngày 05.02.2024
Vẫn là rất đau.
Ngày 07.02.2024
Tôi đi chụp ảnh với Châu Dã
Tôi cố tình đăng ảnh cùng Châu Dã lên trang cá nhân.
Tôi chỉ muốn trả đũa một chút.
Ngày 13.02.2024
Chắc là Phó Hàng không nhớ đến ngày mai.
Tính cách anh ấy không phải là người quan tâm đến những ngày như thế.
Ngày 15.02.2024
Tôi đi bệnh viện lấy thuốc giảm đau.
Ngày 20.02.2024
Đau quá.
Thuốc giảm đau không còn tác dụng, máu ngày càng nôn ra nhiều hơn.
Ngày 27.02.2024
Tôi đi gặp Lý Gia Kỳ.
Cô ta thật xinh đẹp.
Cô ta nói họ đều thương hại tôi.
Ngày 04.03.2024
Ngay cả thuốc ngủ cũng mất đi công dụng.
Châu Dã nói tôi nên nhập viện, vì tôi sẽ càng ngày càng đau đớn hơn.
Tôi từ chối, dù sao tôi cũng không muốn chết dần chết mòn trong bệnh viện.
Ngày 08.03.2024
Phó Hàng về nhà sớm, nắm tay tôi đi dạo.
Có lẽ là vì thương hại tôi.
Ngày 12.03.2024
Anh ấy nói mua đưa tôi đi Paris.
Buổi tối, anh ấy muốn gần tôi.
Thật ra tôi cũng muốn gần anh, nhưng cơ thể và sức khỏe của tôi không cho phép.
Tôi sợ anh nhìn thấy cơ thể chỉ còn bộ xương của tôi.
Tôi nói với anh là tôi sắp chết rồi, may là anh không tin.
Ngày 15.03.2024
*Đoạn đầu đã bị bôi đen không đọc được.
Bên dưới lại ghi một câu.
Tô Niệm chết vào ngày này, Châu Dã đã cứu cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.