Chương 10
Lệ Vũ
21/05/2022
Editor: Mạc/ Beta: Phi Phi
Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng tràn ra.
Ôn Thư Du lập tức cảm thấy lúng túng, sau lưng bỗng vã mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần short rất mỏng, lại sáng màu, rất có thể sẽ…
“Còn bao lâu nữa mới đến?”. Cô không nhịn được nữa đành hỏi thẳng.
Tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy ông chủ mình ngồi phía sau không có ý định lên tiếng bèn trả lời: “Con đường gần nhất đang bảo trì nên sẽ phải đi đường vòng, đại khái khoảng mười phút nữa.
Mười phút nữa???
Ngón tay Ôn Thư Du bấu chặt vào đầu gối.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Giờ là lúc nào rồi? Từ đầu đến cuối con đường này rõ ràng là hoàn toàn không có nơi nào có thể giải quyết khốn cảnh bây giờ, hơn nữa cô cũng không đem theo đồ dùng cần thiết.
Quan trọng nhất là bây giờ cô chẳng thể mở lời được.
Ngay giờ phút này, Ôn Thư Du hiếm hoi cảm giác được hai chữ “Tuyệt vọng”.
Cô không biết vì sao vào thời điểm cô cho rằng sự việc đã cực kỳ tệ hại thì cô lại gặp phải tình huống còn xấu mặt hơn nữa.
Ôn Thư Du chẳng thể làm gì đành nhích về phía sau, cảm giác luống cuống và tủi thân tràn ngập trong cô.
Mười phút dài đằng đẵng lết qua từng chút một.
Nhưng khi càng gần điểm đến, cô lại càng hy vọng có thể chậm lại. Cô không biết nên đối mặt thế nào với chiếc quần short và đệm xe đã bị cô làm bẩn.
“Lương thiếu, đến rồi”. Tài xế dừng xe rồi nói.
Ôn Thư Du không nhúc nhích, một giây sau, cô nghe thấy giọng nói thản nhiên của người đàn ông bên cạnh vang lên: “Xuống xe”.
Nói xong, anh buông tay vịn, xuống xe trước.
Lương Yến Tân day ấn đường, quay đầu lại phát hiện cô gái ngồi trong xe chẳng hề có ý định đi xuống, tài xế mở cửa cho cô đang luống cuống đứng bên cạnh.
“Lương thiếu…”.
Anh cau mày, nhẫn nhịn đi vòng sang bên kia, nhìn vào trong xe.
Cô gái trông có vẻ thảm thương nhưng lại ngồi rất nghiêm chỉnh, dù vậy trông cô vẫn như đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình như. Cô cúi thấp nửa đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối, tóc mai xõa xuống che kín một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lương Yến Tân tỏ ý bảo tài xế rời đi, lại quay đầu sang lạnh mặt nói: “Xuống xe”.
Tiếc rằng người trong xe lại coi lời anh như gió thoảng qua tai, cứ như một con rối không biết động đậy mà chỉ biết nháy mắt.
Lương Yến Tân không thả lỏng, nhắm hai mắt lại, hai ngón tay day huyệt thái dương.
“Thế nào đây, muốn giở tính trẻ con à?”. Anh nhếch môi: “Bởi vì vừa nãy anh lơ em?”.
“Không phải”. Ôn Thư Du đè nén xúc cảm nãy giờ, cuối cùng cũng bộc phát: “Mặc dù anh rất quá đáng, nhưng em không phải như thế”.
Người đàn ông giễu cợt: “Vậy em nói xem vì sao em không xuống xe?”.
Ôn Thư Du hé miệng: “Em…”.
Cô cắn chặt môi.
“Sao đây? Mới vừa rồi còn giỏi giang như thế, đã biết rõ nguy hiểm mà còn chạy đến nơi không nên đến, bây giờ còn cứng đầu cứng cổ?”. Giọng nói thờ ơ dường như còn mang theo ý mỉa mai.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Du nghe anh dùng điệu này nói chuyện với người khác, mà người này lại là chính cô.
Bị người mình thích bắt gặp làm chuyện xấu rồi trách mắng, chuyện này so với việc bị người lớn trong nhà dạy bảo còn nặng nề hơn.
Đầu óc nóng dần lên, nhiệt độ cũng lan dần ra khóe mắt.
“Họ đều muốn đi, em không muốn làm họ mất hứng nên mới đồng ý”.
“Không muốn làm họ mất hứng nên biết rõ có nguy hiểm mà vẫn đi?”. Giọng nói của anh vừa từ tốn vừa lạnh lùng: “Sợ sống lâu quá rồi à?”.
Chóp mũi Ôn Thư Du bỗng chốc cảm thấy chua xót.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nặng lời với cô như vậy.
Chưa từng.
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là anh nói những lời này? Tại sao anh phải nặng lời như vậy? Hơn nữa bây giờ cả người cô đang rất đau, tại sao ngay cả một câu hỏi “Em có đau không?” anh cũng không nói, cho dù chỉ là qua loa lấy lệ cũng được.
“… Em đã nói xin lỗi rồi”. Vừa mở miệng, cô đã thấy giọng mình đang run rẩy; cô ổn định giọng, nói: “Em đã nói không nên như thế. Em đã nói xin lỗi rồi”.
“Vậy thì xuống xe đi”.
“Em…”. Đối mặt với người đàn ông đang tức giận, Ôn Thư Du càng không dám nói: “Nhưng mà…”.
Đợi hai giây, Lương Yến Tân nhìn sang: “Còn chưa xuống?”.
Ôn Thư Du cứng đờ người, không dám gật đầu, cũng chẳng dám lắc đầu.
Dĩ nhiên cô biết anh đang giận, nhưng thấy anh giận như thế thì cô càng không dám nói lý do xấu hổ kia ra.
Dáng vẻ hờ hững của anh và sự yêu thích của cô khiến cô kìm nén sự tự ái nhỏ nhoi của mình, nhưng những lời khiển trách nặng nề và sự không kiên nhẫn của anh khiến cô càng không thể nhượng bộ.
“Tùy em”. Lương Yến Tân lấy áo khoác đang treo ở cửa xe đang mở một nửa, lùi về sau hai bước, giọng nói đanh lại: “Nếu không phải nể mặt bố và anh trai em thì ai rảnh mà quản em chứ”.
Những lời này như một cây gậy bổ thẳng vào đầu cô.
Ôn Thư Du ngây ngẩn, trong mấy giây ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã cay xè, sau đó nước mắt “tách” một tiếng nhỏ rơi xuống quần.
Cô chỉ kịp cúi đầu thấp hơn để tóc che hết nước mắt, đồng thời cắn chặt môi kìm nén tiếng nức nở.
Mùi hương mát lạnh dễ ngửi của người đàn ông phai dần theo khoảng cách ngày một xa.
“Em muốn xuống hay muốn ở trong xe qua đêm đều được”.
Vừa dứt lời, cửa xe đóng lại “Rầm” một tiếng khiến cô bị giật mình run lên.
Bóng dáng cao lớn trong khóe mắt dần đi xa, từ từ khuất khỏi tầm mắt.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, toàn bộ không gian trong xe, thậm chí trong phạm vi nhỏ xung quanh xe cũng chỉ còn lại một mình cô.
Chỉ trong một chớp mắt ngắt ngủi, nỗi ấm ức của cô đã lên đến đỉnh điểm, nước mắt rơi xuống thành hàng, tiếng khóc vốn được kìm nén giờ đã trở thành tiếng thút thít mơ hồ.
Có lẽ cô sợ người đàn ông đã rời đi kia đột nhiên quay lại nhìn thấy cảnh tượng khó coi của mình nên vẫn cật lực kìm nén.
Cho đến khi cô cảm thấy đã qua rất lâu rồi.
Ôn Thư Du cảm thấy anh là người nói được làm được, cứ vậy mà đi.
Dù sao thì anh ấy đã nói là vì nể mặt bố và anh trai nên mới quản việc của cô, biết đâu anh ấy lại thấy cô là một cục phiền toái khó chịu?
Lẽ ra cô có thể không gây chuyện, cứ ngoan ngoãn gọi đến số của anh thì tốt rồi, kết quả bây giờ lại…
Cuối cùng Ôn Thư Du cũng mất khống chế, khom người úp mặt vào hai chân đang khép lại. Tiếng khóc ấm ức nghẹn ngào tràn ra từ hai cánh tay đang ôm chặt, nước mắt tựa như bình nước bị ai vô ý hất đổ, không chỉ khiến đôi mắt cô ngấn lệ mà còn làm ướt cả khuôn mặt lần quần áo.
Vì sao anh lại nặng lời như vậy… Rõ ràng cô cũng không muốn thế mà. Không muốn ngã xuống, cũng không muốn làm bẩn xe của anh vì đến tháng.
Hơn nữa, khi bị ngã cô còn bị trẹo chân rất đau…
Cô càng nghĩ càng ấm ức, càng khóc càng to, càng khóc càng không dừng được.
Đầu óc đang giận dỗi của Ôn Thư Du chợt lóe lên một suy nghĩ: “Cô cũng chẳng cần thích anh nữa!”.
Nhưng suy nghĩ này lại chẳng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, mà ngược lại nó khiến cô càng thêm đau khổ, tủi thân. Hình ảnh dịu dàng của anh đối với cô trước đây, hình ảnh anh bao che cho cô lại khiến cô càng cảm thấy ấm ức.
Càng khóc càng khổ sở, càng khóc càng không dừng được.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, âm thanh bên ngoài cửa xe đột nhiên truyền đến, sau đó đã bị ai đó dứt khoát mở ra.
Sẽ là ai đây?
Ôn Thư Du sợ hết hồn, bị dọa đến mức im bặt, tiếng khóc cũng tắt ngấm, theo bản năng ngẩng mặt nhìn sang bên phải.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, đáy mắt nhòa lệ, ánh sáng từ rặng mây mờ nhạt và đèn đường bên ngoài đột ngột chiếu vào; trong quầng ánh sáng lập lòe hiện lên bóng người mơ hồ, là người vốn đã đi kia đã quay lại.
Cô trừng mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng hơn rất nhiều.
—— Tiếp đó, đôi mắt bất ngờ hoảng hốt của Ôn Thư Du vừa lúc đối diện với anh mắt kinh ngạc của người đàn ông.
Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng tràn ra.
Ôn Thư Du lập tức cảm thấy lúng túng, sau lưng bỗng vã mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần short rất mỏng, lại sáng màu, rất có thể sẽ…
“Còn bao lâu nữa mới đến?”. Cô không nhịn được nữa đành hỏi thẳng.
Tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy ông chủ mình ngồi phía sau không có ý định lên tiếng bèn trả lời: “Con đường gần nhất đang bảo trì nên sẽ phải đi đường vòng, đại khái khoảng mười phút nữa.
Mười phút nữa???
Ngón tay Ôn Thư Du bấu chặt vào đầu gối.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Giờ là lúc nào rồi? Từ đầu đến cuối con đường này rõ ràng là hoàn toàn không có nơi nào có thể giải quyết khốn cảnh bây giờ, hơn nữa cô cũng không đem theo đồ dùng cần thiết.
Quan trọng nhất là bây giờ cô chẳng thể mở lời được.
Ngay giờ phút này, Ôn Thư Du hiếm hoi cảm giác được hai chữ “Tuyệt vọng”.
Cô không biết vì sao vào thời điểm cô cho rằng sự việc đã cực kỳ tệ hại thì cô lại gặp phải tình huống còn xấu mặt hơn nữa.
Ôn Thư Du chẳng thể làm gì đành nhích về phía sau, cảm giác luống cuống và tủi thân tràn ngập trong cô.
Mười phút dài đằng đẵng lết qua từng chút một.
Nhưng khi càng gần điểm đến, cô lại càng hy vọng có thể chậm lại. Cô không biết nên đối mặt thế nào với chiếc quần short và đệm xe đã bị cô làm bẩn.
“Lương thiếu, đến rồi”. Tài xế dừng xe rồi nói.
Ôn Thư Du không nhúc nhích, một giây sau, cô nghe thấy giọng nói thản nhiên của người đàn ông bên cạnh vang lên: “Xuống xe”.
Nói xong, anh buông tay vịn, xuống xe trước.
Lương Yến Tân day ấn đường, quay đầu lại phát hiện cô gái ngồi trong xe chẳng hề có ý định đi xuống, tài xế mở cửa cho cô đang luống cuống đứng bên cạnh.
“Lương thiếu…”.
Anh cau mày, nhẫn nhịn đi vòng sang bên kia, nhìn vào trong xe.
Cô gái trông có vẻ thảm thương nhưng lại ngồi rất nghiêm chỉnh, dù vậy trông cô vẫn như đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình như. Cô cúi thấp nửa đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối, tóc mai xõa xuống che kín một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lương Yến Tân tỏ ý bảo tài xế rời đi, lại quay đầu sang lạnh mặt nói: “Xuống xe”.
Tiếc rằng người trong xe lại coi lời anh như gió thoảng qua tai, cứ như một con rối không biết động đậy mà chỉ biết nháy mắt.
Lương Yến Tân không thả lỏng, nhắm hai mắt lại, hai ngón tay day huyệt thái dương.
“Thế nào đây, muốn giở tính trẻ con à?”. Anh nhếch môi: “Bởi vì vừa nãy anh lơ em?”.
“Không phải”. Ôn Thư Du đè nén xúc cảm nãy giờ, cuối cùng cũng bộc phát: “Mặc dù anh rất quá đáng, nhưng em không phải như thế”.
Người đàn ông giễu cợt: “Vậy em nói xem vì sao em không xuống xe?”.
Ôn Thư Du hé miệng: “Em…”.
Cô cắn chặt môi.
“Sao đây? Mới vừa rồi còn giỏi giang như thế, đã biết rõ nguy hiểm mà còn chạy đến nơi không nên đến, bây giờ còn cứng đầu cứng cổ?”. Giọng nói thờ ơ dường như còn mang theo ý mỉa mai.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Du nghe anh dùng điệu này nói chuyện với người khác, mà người này lại là chính cô.
Bị người mình thích bắt gặp làm chuyện xấu rồi trách mắng, chuyện này so với việc bị người lớn trong nhà dạy bảo còn nặng nề hơn.
Đầu óc nóng dần lên, nhiệt độ cũng lan dần ra khóe mắt.
“Họ đều muốn đi, em không muốn làm họ mất hứng nên mới đồng ý”.
“Không muốn làm họ mất hứng nên biết rõ có nguy hiểm mà vẫn đi?”. Giọng nói của anh vừa từ tốn vừa lạnh lùng: “Sợ sống lâu quá rồi à?”.
Chóp mũi Ôn Thư Du bỗng chốc cảm thấy chua xót.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nặng lời với cô như vậy.
Chưa từng.
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là anh nói những lời này? Tại sao anh phải nặng lời như vậy? Hơn nữa bây giờ cả người cô đang rất đau, tại sao ngay cả một câu hỏi “Em có đau không?” anh cũng không nói, cho dù chỉ là qua loa lấy lệ cũng được.
“… Em đã nói xin lỗi rồi”. Vừa mở miệng, cô đã thấy giọng mình đang run rẩy; cô ổn định giọng, nói: “Em đã nói không nên như thế. Em đã nói xin lỗi rồi”.
“Vậy thì xuống xe đi”.
“Em…”. Đối mặt với người đàn ông đang tức giận, Ôn Thư Du càng không dám nói: “Nhưng mà…”.
Đợi hai giây, Lương Yến Tân nhìn sang: “Còn chưa xuống?”.
Ôn Thư Du cứng đờ người, không dám gật đầu, cũng chẳng dám lắc đầu.
Dĩ nhiên cô biết anh đang giận, nhưng thấy anh giận như thế thì cô càng không dám nói lý do xấu hổ kia ra.
Dáng vẻ hờ hững của anh và sự yêu thích của cô khiến cô kìm nén sự tự ái nhỏ nhoi của mình, nhưng những lời khiển trách nặng nề và sự không kiên nhẫn của anh khiến cô càng không thể nhượng bộ.
“Tùy em”. Lương Yến Tân lấy áo khoác đang treo ở cửa xe đang mở một nửa, lùi về sau hai bước, giọng nói đanh lại: “Nếu không phải nể mặt bố và anh trai em thì ai rảnh mà quản em chứ”.
Những lời này như một cây gậy bổ thẳng vào đầu cô.
Ôn Thư Du ngây ngẩn, trong mấy giây ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã cay xè, sau đó nước mắt “tách” một tiếng nhỏ rơi xuống quần.
Cô chỉ kịp cúi đầu thấp hơn để tóc che hết nước mắt, đồng thời cắn chặt môi kìm nén tiếng nức nở.
Mùi hương mát lạnh dễ ngửi của người đàn ông phai dần theo khoảng cách ngày một xa.
“Em muốn xuống hay muốn ở trong xe qua đêm đều được”.
Vừa dứt lời, cửa xe đóng lại “Rầm” một tiếng khiến cô bị giật mình run lên.
Bóng dáng cao lớn trong khóe mắt dần đi xa, từ từ khuất khỏi tầm mắt.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, toàn bộ không gian trong xe, thậm chí trong phạm vi nhỏ xung quanh xe cũng chỉ còn lại một mình cô.
Chỉ trong một chớp mắt ngắt ngủi, nỗi ấm ức của cô đã lên đến đỉnh điểm, nước mắt rơi xuống thành hàng, tiếng khóc vốn được kìm nén giờ đã trở thành tiếng thút thít mơ hồ.
Có lẽ cô sợ người đàn ông đã rời đi kia đột nhiên quay lại nhìn thấy cảnh tượng khó coi của mình nên vẫn cật lực kìm nén.
Cho đến khi cô cảm thấy đã qua rất lâu rồi.
Ôn Thư Du cảm thấy anh là người nói được làm được, cứ vậy mà đi.
Dù sao thì anh ấy đã nói là vì nể mặt bố và anh trai nên mới quản việc của cô, biết đâu anh ấy lại thấy cô là một cục phiền toái khó chịu?
Lẽ ra cô có thể không gây chuyện, cứ ngoan ngoãn gọi đến số của anh thì tốt rồi, kết quả bây giờ lại…
Cuối cùng Ôn Thư Du cũng mất khống chế, khom người úp mặt vào hai chân đang khép lại. Tiếng khóc ấm ức nghẹn ngào tràn ra từ hai cánh tay đang ôm chặt, nước mắt tựa như bình nước bị ai vô ý hất đổ, không chỉ khiến đôi mắt cô ngấn lệ mà còn làm ướt cả khuôn mặt lần quần áo.
Vì sao anh lại nặng lời như vậy… Rõ ràng cô cũng không muốn thế mà. Không muốn ngã xuống, cũng không muốn làm bẩn xe của anh vì đến tháng.
Hơn nữa, khi bị ngã cô còn bị trẹo chân rất đau…
Cô càng nghĩ càng ấm ức, càng khóc càng to, càng khóc càng không dừng được.
Đầu óc đang giận dỗi của Ôn Thư Du chợt lóe lên một suy nghĩ: “Cô cũng chẳng cần thích anh nữa!”.
Nhưng suy nghĩ này lại chẳng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, mà ngược lại nó khiến cô càng thêm đau khổ, tủi thân. Hình ảnh dịu dàng của anh đối với cô trước đây, hình ảnh anh bao che cho cô lại khiến cô càng cảm thấy ấm ức.
Càng khóc càng khổ sở, càng khóc càng không dừng được.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, âm thanh bên ngoài cửa xe đột nhiên truyền đến, sau đó đã bị ai đó dứt khoát mở ra.
Sẽ là ai đây?
Ôn Thư Du sợ hết hồn, bị dọa đến mức im bặt, tiếng khóc cũng tắt ngấm, theo bản năng ngẩng mặt nhìn sang bên phải.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, đáy mắt nhòa lệ, ánh sáng từ rặng mây mờ nhạt và đèn đường bên ngoài đột ngột chiếu vào; trong quầng ánh sáng lập lòe hiện lên bóng người mơ hồ, là người vốn đã đi kia đã quay lại.
Cô trừng mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng hơn rất nhiều.
—— Tiếp đó, đôi mắt bất ngờ hoảng hốt của Ôn Thư Du vừa lúc đối diện với anh mắt kinh ngạc của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.