Chương 11
Lệ Vũ
21/05/2022
Editor: Mạc/ Beta: Phi Phi
Người đàn ông rướn mi, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ôn Thư Du đang sửng sốt lập tức phản ứng lại, cô gục đầu vùi mặt vào cánh tay một lần nữa.
Sao đột nhiên anh ấy lại quay về! Lại đúng lúc cô đang trong dáng vẻ khóc lóc yếu ớt, chật vật nhất!
Tất cả nỗi ấm ức và tức giận bị đánh tan tác không kịp đề phòng, cô chợt muốn kìm nén tiếng khóc, nhưng tiếng thút thít kia đâu phải cứ muốn là dừng được.
Dù Ôn Thư Du đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị dư âm của trận khóc dữ dội tạo nên vài tiếng nấc nghẹn khe khẽ.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
Bàn tay Lương Yến Tân đặt lên cửa xe đang mở, cùi chỏ nâng lên, ngón tay ma sát trên vỏ xe.
Gương mặt thiếu nữ trong xe bị cánh tay che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt ngấn lệ đã đỏ bừng vì khóc, vài lọn tóc lơ thơ rơi xuống che đi một phần khóe mắt.
Tựa như một con thỏ với đôi mắt đỏ hoe, tỏ vẻ đáng thương vùng vẫy trong vũng bùn bẩn thỉu.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, sau đó nghiêng đầu không nhìn cô nữa, hơi nhức đầu mà nhắm hai mắt.
Anh nóng giận nên mới nói những lời đó, sau khi rời đi mới cảm thấy bản thân có hơi nghiêm khắc với cô bé chỉ mới mười mấy tuổi. Cuối cùng anh chỉ đành vòng lại, cân nhắc trước tiên cứ đưa người vào bệnh viện xử lý vết thương đã rồi nói sau.
Nào ngờ cô nhóc này lại khóc một trận nức nở trong xe.
Lương Yến Tân cong ngón tay gõ lên trán, vừa cười vừa giận.
Một tay anh đút vào túi quần, một lúc sau lại rút tay ra, nhíu mi ngồi xuống, cùi chỏ chống vào hai chân.
“Còn khóc nữa hả?”.
Thiếu nữ ồm ồm đáp lại: “Em không khóc”.
“Ừ thì không khóc”. Anh híp mắt, cất giọng chậm rãi: “Bây giờ có thể cùng anh đến bệnh viện được rồi chứ?”.
Giọng nói của người đàn ông từ tốn, thản nhiên; lời nói dỗ dành người khác mang âm điệu hơi cứng nhắc.
Ôn Thư Du quay mặt vào trong xe, chừa lại cái ót cho anh.
Lương Yến Tân lắc đầu, ngón tay chống lên trán: “Vừa nãy anh hơi nặng lời”.
Dừng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Là anh không đúng”.
Người đàn ông vừa dứt lời, Ôn Thư Du mới bình tĩnh lại đôi chút lại càng thấy tủi thân, tích tắc đã thấy nước mắt chực trào bên khóe mi.
Đây coi như là lời xin lỗi của anh ấy phải không?
“Không phải em cố ý không xuống xe”. Cô nghẹn ngào, giọng nói run rẩy xen lẫn hờn dỗi, “Nhưng em chẳng có cách nào xuống…”.
Anh đứng sau lưng thở dài, giọng nói có vẻ đã kiên nhẫn hơn ban nãy: “Là vì đau chân hả?”.
“Không phải, là…”
“Ừ?”.
Nghe được giọng nói hòa hoãn của người đàn ông, hơn nữa còn bị anh trông thấy cảnh mình khóc um sùm, Ôn Thư Du che mặt, nhắm hai mắt lại, dùng tốc độ cực nhanh nói hết một câu: “Bởi vì em làm bẩn xe anh!”.
“Làm như đây là lần đầu tiên em làm bẩn xe anh ấy?”.
“Không phải là vết bẩn từ tay em”. Bàn tay cô níu chặt ống tay áo cộc, tiếng nói ngày càng nhỏ đến đáng thương: “Em… em đến kỳ kinh nguyệt”.
Không khí đột ngột trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí lúc này càng khiến Ôn Thư Du lúng túng hơn, vẻ mặt đau khổ, càng vùi sâu vào cánh tay.
—— Đột nhiên cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Một giây sau, cô nghe tiếng anh đứng dậy, sống lưng không nhịn được mà căng cứng.
“Chỉ vì chuyện này?”.
Câu trả lời này có hơi ngoài dự tính.
Lương Yến Tân dựa lưng vào cửa xe nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ bừng bị mái tóc đen che phủ của cô gái, biểu cảm hơi phức tạp.
Ôn Thư Du gật đầu qua loa, hít mũi một cái.
Ngay lúc cô gật đầu thì nghe thấy người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thoáng chút buồn cười, nói: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc đến như vậy?”.
Chuyện nhỏ?
Có lẽ đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng địa điểm xảy ra chuyện này lại không phải ở bên cạnh người thân và bạn bè cô, mà là ở trước mặt anh.
Hơn nữa…
“Không chỉ vì chuyện này”. Ôn Thư Dư nén giọng nghẹn ngào, thút thít nói: “Vì lời anh nói cực kỳ quá đáng”.
Lương Yến Tân cắn răng chậm rãi gật đầu, tự nhủ đây chỉ là một cô bé, cần gì phải so đo với một cô nhóc kia chứ.
Anh thuận theo an ủi: “Ừ, là anh quá đáng”.
Ôn Thư Du đã bớt giận, nhưng nghĩ đến phần dưới bừa bộn của mình thì lại bắt đầu luống cuống, khó chịu: “Phải làm sao đây…”.
“Anh mang quần áo đến cho em”. Anh nói: “Vậy được rồi chứ?”.
Cô mạnh miệng “Vâng” một tiếng, rồi vội vàng bổ sung: “Lát nữa em sẽ lau sạch xe của anh”.
Ngón tay đặt trên xe của Lương Yến Tân khẽ nhúc nhích, anh nhìn đến mắt cá chân của cô, thấy vết sưng không quá nghiêm trọng mới nhướng mắt, cười một tiếng: “Cũng chẳng ai cản em”.
Nói xong, anh gọi đến một dãy số, dặn dò đơn giản mấy câu.
Ôn Thư Du nằm sấp trên gối, nghe anh dặn dò người đầu dây bên kia chuẩn bị quần áo sạch sẽ và đồ dùng cần thiết cho cô, tâm trạng tủi thân đã hoàn toàn biến mất; nhưng vành tai và da mặt cô giờ còn đỏ hơn vừa rồi.
Nghĩ đến những lời anh nói trước khi đi, trong lòng cô lại thấy lạnh tanh.
Có chăng những lời nói giận dỗi đó mới là những suy nghĩ chân thật trong tiềm thức?
“Em định cứ ngồi mãi như vậy à?”. Đột nhiên anh mở miệng hỏi.
Ôn Thư Du chần chờ giây lát, nói ra yêu cầu: “Em cần giấy”.
Khuôn mặt và lông mi cô chỉ toàn nước mắt, chắc chắn xấu chết đi được.
Vừa nói xong, chiếc bóng đến gần bao phủ lấy người cô, sau đó mùi hương xì gà mát lạnh quen thuộc ập tới.
Ôn Thư Du cứng đờ.
Nghe tiếng động, hẳn là anh đã vào trong xe tìm khăn giấy.
“Cầm lấy”.
Cô như chú đà điểu không ngẩng đầu, một tay lò mò giơ lên, nắm được hộp khăn giấy rồi theo bản năng kéo xuống, nhưng đối phương lại chẳng hề buông tay.
Cô lại dùng thêm sức để kéo.
Người đàn ông khẽ cười, đặt khăn giấy vào lòng bàn tay cô. Ôn Thư Du lập tức cầm chặt rồi rút qua loa vài tờ để lau mặt.
Điều may mắn duy nhất của cô đó là bây giờ đang là buổi tối, nếu là ban ngày thì dáng vẻ chật vật của cô càng không biết giấu đi đâu.
Một lúc sau, y tá từ bệnh viện chạy đến, gọi một tiếng “Lương tiên sinh”. Nhận được tín hiệu ẩn ý, cô y tá đặt cây nạng chống sang một bên, sau đó xoay người chậm rãi quay về.
“Cũng không thể cứ ngồi mãi ở đây chứ?”. Lương Yến Tân rướn cằm hỏi hờ hững. “Vào trong thay quần áo và xử lý vết thương đi”.
Ôn Thư Du chần chừ quay đầu nhìn anh.
Cô ngồi anh đứng, chênh lệch chiều cao càng làm nổi bật sự sâu thẳm trong đôi mắt đang rũ xuống của anh, đôi mắt hơi híp lại lười biếng lộ ra thần sắc không giận không vui.
“Nhưng mà…”. Ánh mắt cô khẽ lay động, tầm mắt dừng trên chiếc áo khoác âu phục ở trong xe.
Nhìn thấu ý đồ của cô, hai bên thái dương Lương Yến Tân giật giật: “Đừng có mơ”.
Thiếu nữ quay đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh tỏ ý khẩn cầu.
Anh liếc vào trong xe một cái, thực sự chỉ có cái áo khoác kia là dùng được.
“… Tự cầm lấy”. Anh nhíu mi, đang muốn đi sang chỗ khác để mắt không thấy tâm không phiền thì bước chân đột nhiên khựng lại: “Lấy điếu thuốc trong túi áo ra cho anh”.
Ôn Thư Du ngoan ngoãn đáp “Vâng”, rồi lấy đồ bên trong đưa sang.
Cổ tay trắng nõn của thiếu nữ lộ ra một vết xước, chắc là vô tình bị cọ phải nên cô bỗng hơi cau mày.
Lương Yến Tân liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô giây lát rồi đưa tay nhận điếu thuốc, tuyệt nhiên không nói gì.
Ôn Thư Du cúi đầu, cẩn thận buộc chiếc áo khoác âu phục của người đàn ông lên hông.
Vừa nghĩ đến chiếc áo sạch sẽ tinh tế bị bẩn như vậy, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi tội lỗi.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy có chút hả giận.
Người đàn ông không ngồi lại trong xe mà đưa lưng về kính chắn gió, đứng ở đầu xe, hiển nhiên là muốn dành không gian “riêng tư” cho cô.
Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, rọi lên khung xương tinh tế vai rộng eo thon của anh. Ôn Thư Du nhìn ngây ngẩn trong phút chốc, tiếp đó lại vội vàng lắc đầu tỉnh táo, rút khăn giấy vội vã lau chùi chiếc ghế bị bẩn.
Tựa như những hành động xấu hổ kia cũng theo đó mà được lau sạch.
Tiếng bước chân chậm rãi và tiếng gậy gõ vào mặt đất từ phía sau truyền tới.
“Xong chưa?”. Anh không di chuyển mà chỉ nghiêng đầu về phía sau, tầm mắt trùng hợp đối diện với ánh mắt mất tự nhiên của thiếu nữ.
Chỉ là một đứa trẻ. Lương Yến Tân cảm thán, vuốt nhẹ điếu thuốc.
“Xong rồi”. Ôn Thư Du dừng một lát, không dám nhìn vào anh: “… Anh sẽ gọi người tới dọn lại chứ?”.
Anh “Ừ” một tiếng, “Đi được chưa?”.
Cô gật đầu, chống gậy đi đến cửa bệnh viện tư nhân rồi cùng y tá đã chuẩn bị sẵn áo quần sạch sẽ và đồ dùng cần thiết đến phòng vệ sinh.
Nhưng khi trở ra, cô lại gặp phải một vấn đề khó khăn. Áo quần vừa bẩn vừa rách đã bị cô vứt đi, nhưng chiếc áo khoác âu phục của anh thì phải làm sao đây?
Một tay cô chống nạng, tay kia ôm áo khoác dần tiến về phía người kia.
Đi được nửa đường thì điện thoại reo lên, cô nhìn vào màn hình thì thấy tên hiển thị là giáo viên phụ trách trại hè bèn vội vàng nghe máy.
“Cô Tôn”. Cô chột dạ lên tiếng.
Tôn Nghi ân cần hỏi han vài câu, rồi nói: “Tình huống này cần phải nói với phụ huynh, cô không có số của bố mẹ em, em gửi cho cô để cô kịp thời nói chuyện với Ôn tiên sinh”.
Ôn Thư Du hoảng hốt. Nếu chuyện này bị người nhà biết được thì chắc chắn cô sẽ bị ăn mắng. Dù cô có thể làm nũng cho qua chuyện nhưng quan trọng là việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến việc cô muốn thuyết phục họ cho cô ra nước ngoài!
Mong muốn ra nước ngoài đã có từ lâu, chỉ là cô vẫn chưa tìm được cơ hội thương lượng với người nhà. Từ thái độ quan tâm thái quá của họ, cộng thêm lần đầu đi trại hè mà còn xảy ra chuyện, thì cô có mơ cũng không được ra nước ngoài.
“Thư Du? Em có đang nghe không?”.
“Em vẫn đang nghe, thưa cô”.
“Thế thì tốt, nhớ đưa cô phương thức liên lạc với gia đình em nhé”. Tôn Nghi dặn dò, “Sẽ có người chuyên phụ trách ở bệnh viện đưa em về, sau khi về nhớ nghỉ ngơi cho khỏe”.
Cô mạnh mồm đồng ý rồi cúp điện thoại.
Làm sao đây?
Cô mím chặt môi suy tư, ánh mắt nhìn về dáng người cao lớn bên ngoài cửa.
Đột nhiên một ý tưởng xẹt ngang qua đầu.
Động tác của Ôn Thư Du hơi ngập ngừng, cúi đầu vội vàng sao chép số của anh rồi gửi cho cô giáo.
Bây giờ chắc là cô nên chạy sang giải thích rồi cầu xin đối phương phối hợp với mình chứ nhỉ?
Mặc dù có thể anh lại châm chọc cô, nhưng trước mắt cô cũng chẳng có biện pháp khác.
Ngay khi Ôn Thư Du chống nạng muốn đi đến phía người kia, bỗng nhiên cúi đầu nhìn thấy điện thoại di động của anh đã sáng lên.
Tiêu rồi, Ôn Thư Du giật mình, sao lại nhanh thế chứ?!
Lương Yến Tân cau mày nhìn dãy số xa lạ, đây là số riêng của anh nên không nhiều người biết.
Anh nhấn nghe rồi đưa điện thoại lên tai.
Một giây sau, trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ rất nhẹ nhàng: “Xin chào, xin hỏi đây có phải là số của Ôn tiên sinh không? Tôi là giáo viên phụ trách trại hè lần này, Tôn Nghi”.
Người đàn ông rướn mi, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ôn Thư Du đang sửng sốt lập tức phản ứng lại, cô gục đầu vùi mặt vào cánh tay một lần nữa.
Sao đột nhiên anh ấy lại quay về! Lại đúng lúc cô đang trong dáng vẻ khóc lóc yếu ớt, chật vật nhất!
Tất cả nỗi ấm ức và tức giận bị đánh tan tác không kịp đề phòng, cô chợt muốn kìm nén tiếng khóc, nhưng tiếng thút thít kia đâu phải cứ muốn là dừng được.
Dù Ôn Thư Du đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị dư âm của trận khóc dữ dội tạo nên vài tiếng nấc nghẹn khe khẽ.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
Bàn tay Lương Yến Tân đặt lên cửa xe đang mở, cùi chỏ nâng lên, ngón tay ma sát trên vỏ xe.
Gương mặt thiếu nữ trong xe bị cánh tay che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt ngấn lệ đã đỏ bừng vì khóc, vài lọn tóc lơ thơ rơi xuống che đi một phần khóe mắt.
Tựa như một con thỏ với đôi mắt đỏ hoe, tỏ vẻ đáng thương vùng vẫy trong vũng bùn bẩn thỉu.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, sau đó nghiêng đầu không nhìn cô nữa, hơi nhức đầu mà nhắm hai mắt.
Anh nóng giận nên mới nói những lời đó, sau khi rời đi mới cảm thấy bản thân có hơi nghiêm khắc với cô bé chỉ mới mười mấy tuổi. Cuối cùng anh chỉ đành vòng lại, cân nhắc trước tiên cứ đưa người vào bệnh viện xử lý vết thương đã rồi nói sau.
Nào ngờ cô nhóc này lại khóc một trận nức nở trong xe.
Lương Yến Tân cong ngón tay gõ lên trán, vừa cười vừa giận.
Một tay anh đút vào túi quần, một lúc sau lại rút tay ra, nhíu mi ngồi xuống, cùi chỏ chống vào hai chân.
“Còn khóc nữa hả?”.
Thiếu nữ ồm ồm đáp lại: “Em không khóc”.
“Ừ thì không khóc”. Anh híp mắt, cất giọng chậm rãi: “Bây giờ có thể cùng anh đến bệnh viện được rồi chứ?”.
Giọng nói của người đàn ông từ tốn, thản nhiên; lời nói dỗ dành người khác mang âm điệu hơi cứng nhắc.
Ôn Thư Du quay mặt vào trong xe, chừa lại cái ót cho anh.
Lương Yến Tân lắc đầu, ngón tay chống lên trán: “Vừa nãy anh hơi nặng lời”.
Dừng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Là anh không đúng”.
Người đàn ông vừa dứt lời, Ôn Thư Du mới bình tĩnh lại đôi chút lại càng thấy tủi thân, tích tắc đã thấy nước mắt chực trào bên khóe mi.
Đây coi như là lời xin lỗi của anh ấy phải không?
“Không phải em cố ý không xuống xe”. Cô nghẹn ngào, giọng nói run rẩy xen lẫn hờn dỗi, “Nhưng em chẳng có cách nào xuống…”.
Anh đứng sau lưng thở dài, giọng nói có vẻ đã kiên nhẫn hơn ban nãy: “Là vì đau chân hả?”.
“Không phải, là…”
“Ừ?”.
Nghe được giọng nói hòa hoãn của người đàn ông, hơn nữa còn bị anh trông thấy cảnh mình khóc um sùm, Ôn Thư Du che mặt, nhắm hai mắt lại, dùng tốc độ cực nhanh nói hết một câu: “Bởi vì em làm bẩn xe anh!”.
“Làm như đây là lần đầu tiên em làm bẩn xe anh ấy?”.
“Không phải là vết bẩn từ tay em”. Bàn tay cô níu chặt ống tay áo cộc, tiếng nói ngày càng nhỏ đến đáng thương: “Em… em đến kỳ kinh nguyệt”.
Không khí đột ngột trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí lúc này càng khiến Ôn Thư Du lúng túng hơn, vẻ mặt đau khổ, càng vùi sâu vào cánh tay.
—— Đột nhiên cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Một giây sau, cô nghe tiếng anh đứng dậy, sống lưng không nhịn được mà căng cứng.
“Chỉ vì chuyện này?”.
Câu trả lời này có hơi ngoài dự tính.
Lương Yến Tân dựa lưng vào cửa xe nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ bừng bị mái tóc đen che phủ của cô gái, biểu cảm hơi phức tạp.
Ôn Thư Du gật đầu qua loa, hít mũi một cái.
Ngay lúc cô gật đầu thì nghe thấy người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thoáng chút buồn cười, nói: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc đến như vậy?”.
Chuyện nhỏ?
Có lẽ đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng địa điểm xảy ra chuyện này lại không phải ở bên cạnh người thân và bạn bè cô, mà là ở trước mặt anh.
Hơn nữa…
“Không chỉ vì chuyện này”. Ôn Thư Dư nén giọng nghẹn ngào, thút thít nói: “Vì lời anh nói cực kỳ quá đáng”.
Lương Yến Tân cắn răng chậm rãi gật đầu, tự nhủ đây chỉ là một cô bé, cần gì phải so đo với một cô nhóc kia chứ.
Anh thuận theo an ủi: “Ừ, là anh quá đáng”.
Ôn Thư Du đã bớt giận, nhưng nghĩ đến phần dưới bừa bộn của mình thì lại bắt đầu luống cuống, khó chịu: “Phải làm sao đây…”.
“Anh mang quần áo đến cho em”. Anh nói: “Vậy được rồi chứ?”.
Cô mạnh miệng “Vâng” một tiếng, rồi vội vàng bổ sung: “Lát nữa em sẽ lau sạch xe của anh”.
Ngón tay đặt trên xe của Lương Yến Tân khẽ nhúc nhích, anh nhìn đến mắt cá chân của cô, thấy vết sưng không quá nghiêm trọng mới nhướng mắt, cười một tiếng: “Cũng chẳng ai cản em”.
Nói xong, anh gọi đến một dãy số, dặn dò đơn giản mấy câu.
Ôn Thư Du nằm sấp trên gối, nghe anh dặn dò người đầu dây bên kia chuẩn bị quần áo sạch sẽ và đồ dùng cần thiết cho cô, tâm trạng tủi thân đã hoàn toàn biến mất; nhưng vành tai và da mặt cô giờ còn đỏ hơn vừa rồi.
Nghĩ đến những lời anh nói trước khi đi, trong lòng cô lại thấy lạnh tanh.
Có chăng những lời nói giận dỗi đó mới là những suy nghĩ chân thật trong tiềm thức?
“Em định cứ ngồi mãi như vậy à?”. Đột nhiên anh mở miệng hỏi.
Ôn Thư Du chần chờ giây lát, nói ra yêu cầu: “Em cần giấy”.
Khuôn mặt và lông mi cô chỉ toàn nước mắt, chắc chắn xấu chết đi được.
Vừa nói xong, chiếc bóng đến gần bao phủ lấy người cô, sau đó mùi hương xì gà mát lạnh quen thuộc ập tới.
Ôn Thư Du cứng đờ.
Nghe tiếng động, hẳn là anh đã vào trong xe tìm khăn giấy.
“Cầm lấy”.
Cô như chú đà điểu không ngẩng đầu, một tay lò mò giơ lên, nắm được hộp khăn giấy rồi theo bản năng kéo xuống, nhưng đối phương lại chẳng hề buông tay.
Cô lại dùng thêm sức để kéo.
Người đàn ông khẽ cười, đặt khăn giấy vào lòng bàn tay cô. Ôn Thư Du lập tức cầm chặt rồi rút qua loa vài tờ để lau mặt.
Điều may mắn duy nhất của cô đó là bây giờ đang là buổi tối, nếu là ban ngày thì dáng vẻ chật vật của cô càng không biết giấu đi đâu.
Một lúc sau, y tá từ bệnh viện chạy đến, gọi một tiếng “Lương tiên sinh”. Nhận được tín hiệu ẩn ý, cô y tá đặt cây nạng chống sang một bên, sau đó xoay người chậm rãi quay về.
“Cũng không thể cứ ngồi mãi ở đây chứ?”. Lương Yến Tân rướn cằm hỏi hờ hững. “Vào trong thay quần áo và xử lý vết thương đi”.
Ôn Thư Du chần chừ quay đầu nhìn anh.
Cô ngồi anh đứng, chênh lệch chiều cao càng làm nổi bật sự sâu thẳm trong đôi mắt đang rũ xuống của anh, đôi mắt hơi híp lại lười biếng lộ ra thần sắc không giận không vui.
“Nhưng mà…”. Ánh mắt cô khẽ lay động, tầm mắt dừng trên chiếc áo khoác âu phục ở trong xe.
Nhìn thấu ý đồ của cô, hai bên thái dương Lương Yến Tân giật giật: “Đừng có mơ”.
Thiếu nữ quay đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh tỏ ý khẩn cầu.
Anh liếc vào trong xe một cái, thực sự chỉ có cái áo khoác kia là dùng được.
“… Tự cầm lấy”. Anh nhíu mi, đang muốn đi sang chỗ khác để mắt không thấy tâm không phiền thì bước chân đột nhiên khựng lại: “Lấy điếu thuốc trong túi áo ra cho anh”.
Ôn Thư Du ngoan ngoãn đáp “Vâng”, rồi lấy đồ bên trong đưa sang.
Cổ tay trắng nõn của thiếu nữ lộ ra một vết xước, chắc là vô tình bị cọ phải nên cô bỗng hơi cau mày.
Lương Yến Tân liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô giây lát rồi đưa tay nhận điếu thuốc, tuyệt nhiên không nói gì.
Ôn Thư Du cúi đầu, cẩn thận buộc chiếc áo khoác âu phục của người đàn ông lên hông.
Vừa nghĩ đến chiếc áo sạch sẽ tinh tế bị bẩn như vậy, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi tội lỗi.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy có chút hả giận.
Người đàn ông không ngồi lại trong xe mà đưa lưng về kính chắn gió, đứng ở đầu xe, hiển nhiên là muốn dành không gian “riêng tư” cho cô.
Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, rọi lên khung xương tinh tế vai rộng eo thon của anh. Ôn Thư Du nhìn ngây ngẩn trong phút chốc, tiếp đó lại vội vàng lắc đầu tỉnh táo, rút khăn giấy vội vã lau chùi chiếc ghế bị bẩn.
Tựa như những hành động xấu hổ kia cũng theo đó mà được lau sạch.
Tiếng bước chân chậm rãi và tiếng gậy gõ vào mặt đất từ phía sau truyền tới.
“Xong chưa?”. Anh không di chuyển mà chỉ nghiêng đầu về phía sau, tầm mắt trùng hợp đối diện với ánh mắt mất tự nhiên của thiếu nữ.
Chỉ là một đứa trẻ. Lương Yến Tân cảm thán, vuốt nhẹ điếu thuốc.
“Xong rồi”. Ôn Thư Du dừng một lát, không dám nhìn vào anh: “… Anh sẽ gọi người tới dọn lại chứ?”.
Anh “Ừ” một tiếng, “Đi được chưa?”.
Cô gật đầu, chống gậy đi đến cửa bệnh viện tư nhân rồi cùng y tá đã chuẩn bị sẵn áo quần sạch sẽ và đồ dùng cần thiết đến phòng vệ sinh.
Nhưng khi trở ra, cô lại gặp phải một vấn đề khó khăn. Áo quần vừa bẩn vừa rách đã bị cô vứt đi, nhưng chiếc áo khoác âu phục của anh thì phải làm sao đây?
Một tay cô chống nạng, tay kia ôm áo khoác dần tiến về phía người kia.
Đi được nửa đường thì điện thoại reo lên, cô nhìn vào màn hình thì thấy tên hiển thị là giáo viên phụ trách trại hè bèn vội vàng nghe máy.
“Cô Tôn”. Cô chột dạ lên tiếng.
Tôn Nghi ân cần hỏi han vài câu, rồi nói: “Tình huống này cần phải nói với phụ huynh, cô không có số của bố mẹ em, em gửi cho cô để cô kịp thời nói chuyện với Ôn tiên sinh”.
Ôn Thư Du hoảng hốt. Nếu chuyện này bị người nhà biết được thì chắc chắn cô sẽ bị ăn mắng. Dù cô có thể làm nũng cho qua chuyện nhưng quan trọng là việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến việc cô muốn thuyết phục họ cho cô ra nước ngoài!
Mong muốn ra nước ngoài đã có từ lâu, chỉ là cô vẫn chưa tìm được cơ hội thương lượng với người nhà. Từ thái độ quan tâm thái quá của họ, cộng thêm lần đầu đi trại hè mà còn xảy ra chuyện, thì cô có mơ cũng không được ra nước ngoài.
“Thư Du? Em có đang nghe không?”.
“Em vẫn đang nghe, thưa cô”.
“Thế thì tốt, nhớ đưa cô phương thức liên lạc với gia đình em nhé”. Tôn Nghi dặn dò, “Sẽ có người chuyên phụ trách ở bệnh viện đưa em về, sau khi về nhớ nghỉ ngơi cho khỏe”.
Cô mạnh mồm đồng ý rồi cúp điện thoại.
Làm sao đây?
Cô mím chặt môi suy tư, ánh mắt nhìn về dáng người cao lớn bên ngoài cửa.
Đột nhiên một ý tưởng xẹt ngang qua đầu.
Động tác của Ôn Thư Du hơi ngập ngừng, cúi đầu vội vàng sao chép số của anh rồi gửi cho cô giáo.
Bây giờ chắc là cô nên chạy sang giải thích rồi cầu xin đối phương phối hợp với mình chứ nhỉ?
Mặc dù có thể anh lại châm chọc cô, nhưng trước mắt cô cũng chẳng có biện pháp khác.
Ngay khi Ôn Thư Du chống nạng muốn đi đến phía người kia, bỗng nhiên cúi đầu nhìn thấy điện thoại di động của anh đã sáng lên.
Tiêu rồi, Ôn Thư Du giật mình, sao lại nhanh thế chứ?!
Lương Yến Tân cau mày nhìn dãy số xa lạ, đây là số riêng của anh nên không nhiều người biết.
Anh nhấn nghe rồi đưa điện thoại lên tai.
Một giây sau, trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ rất nhẹ nhàng: “Xin chào, xin hỏi đây có phải là số của Ôn tiên sinh không? Tôi là giáo viên phụ trách trại hè lần này, Tôn Nghi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.