Chương 42: . Anh À, Anh Nên Tìm Cho Em Một Chị Dâu Đi
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Trường trung học phổ thông khai giảng sớm, chưa tới nguyên tiêu họ đã phải trở lại trường, cả đoàn làm phim đã thức trắng đêm trước khi các học sinh nhập học, cuối cùng họ cũng xem như quay xong mấy cảnh quay và thông báo rằng họ sẽ nghỉ một ngày vào ngày mai để ngủ bù. Thẩm Khanh Khanh mới chợp mắt chưa được hai tiếng đồng hồ ỏ khách sạn, lại bị cuộc gọi của Thẩm Thanh Hòa đánh thức.
“Con lợn lười nhác, anh đã ở trước cửa trường Trung học thứ mười, em đi ra nào.”
Thẩm Khanh Khanh không rửa mặt đánh răng, mắt vẫn nhắm nghiền cứ thế xốc áo khoác lên và đi ra ngoài, lên xe một cách nhếch nhác, Thẩm Thanh Hòa nhìn cô như chưa ngủ dậy thấy mà thương liền đưa tay ra véo mặt của con lợn nhỏ lười nhác: “Tối qua em lại quay ban đêm sao?”
“Hôm nay ở đây không được quay nữa, nên hôm qua phải thức trắng đêm.” Thẩm Khanh Khanh cứ lấy tay dụi mắt như rái cá biển nhỏ đang rửa mặt, Thẩm Thanh Hòa đưa tay lên lấy bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ra khỏi mặt, kéo hai chiếc khăn ướt đơn giản mà lau cho cô.
“Nếu em rất buồn ngủ, chúng ta hãy về nhà và ngủ được không nào? Còn chuyện chụp ảnh để sau hẳn nỏi.”
“Vậy thì làm sao được, đã nói trước hết rồi, một đám người đang đợi em.” Thẩm Khanh Khanh nghe xong cũng không buồn ngủ nữa, khóe miệng nhếch lên cao: “Đồng chí Thẩm Thanh Hòa, em thấy thái độ làm việc của anh không đúng lắm!”
Đây là những gì ba Thẩm thường nói với Thẩm Thanh Hòa, giọng điệu và thần thái của ông đã được Thẩm Khanh Khanh học mười vẹn mười, không có gì thích tìm chuyện soi mói ra để nói chọc tức.
Lòng tốt của Thẩm Thanh Hòa bị xem như thừa, vì vậy anh đã thu dọn khăn ướt trên tay và đưa đứa nhỏ vô lương tâm này đến địa điểm quay phim.
Thẩm Khanh Khanh không biết lúc trước rốt cuộc là ai tìm Thẩm Thanh Hòa để nhờ giúp đỡ, nói chung là cô mơ hồ mà đồng ý rồi, chỉ biết là chụp ảnh lễ phục, cô luôn lo lắng mình sẽ không trụ được, nhưng chỉ sau khi cô đến, cô mới nhận ra rằng nó nào là lễ phục mà là váy cưới.
Chỉ là, thương hiệu áo cưới này có xuất xứ từ Pháp, trước đó đã phát triển ở Châu u và bắt đầu mở rộng sang Châu Á trong hai năm trở lại đây, năm nay mới lần đầu tiên du nhập vào trong nước. Đặc điểm của thương hiệu này là sự nhẹ nhàng và sống động, hy sinh sự linh thiêng và trang trọng của một số mẫu váy cưới để cân bằng cảm giác nữ tính, nhiều kiểu dáng không giống váy cưới truyền thống, Thẩm Khanh Khanh ngẫm nghĩ đứa trai thẳng như anh mình nhầm lẫn cũng là chuyện thường tình.
Khi Thẩm Khanh Khanh đang trang điểm, Thẩm Thanh Hòa đặc biệt lái xe đến cửa hàng cô thích đóng gói một ít bánh bao nhân cua làm bữa sáng cho con lợn nhỏ háu ăn.
Quả nhiên Thẩm Khanh Khanh lúc đầu còn không mở nổi con mắt, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa và lồng bánh bao cô liền không còn buồn ngủ nữa, cô ăn đến mức khiến chuyên viên trang điểm cũng sợ hãi: “Bà cô của tôi ơi, cô ăn từng ngụm nhỏ chút, ăn trôi cả son luôn rồi.”
Lúc đầu Thẩm Khanh Khanh khá lo lắng khi làm việc ở đây với một thương hiệu mà cô chưa từng nghe đến, nhưng không hiểu sao mọi người ở đây rất thân thiện với cô, cô cũng dần dần buông lỏng ra.
Sau khi trang điểm, Thẩm Khanh Khanh đứng trên sân khấu bị mấy người vây quanh để chỉnh trang lại cổ áo và váy cho cô, cô chợt nhớ tới sứ mệnh lớn lao mà Lâm An Ca đã giao cho mình, liền nhanh chóng vẫy tay với Thẩm Thanh Hòa người đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã mà chờ đợi: “Anh ơi, lại đây một lát!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thẩm Thanh Hòa tưởng là chuyện lớn gì, nhưng khi bước tới, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang xắn váy ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh có nhớ người chị dễ thương mà lần trước em giới thiệu cho anh không?”
“Không nhớ lắm.” Thẩm Thanh Hòa nói thực tình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì xảy ra!” Thẩm Khanh Khanh dậm chân tức giận bởi người đàn ông thẳng thắn này: “Là cô gái tên Lâm An Ca, người có vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách dễ thương đó!”
“Đó là những gì em nói về từng người bạn nữ của em.” Nhưng nói đến đây, Thẩm Thanh Hòa mơ hồ nhớ ra người con gái đã nhìn chằm chằm vào anh trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng anh không có cảm nhận gì khác ngoại trừ việc anh cảm thấy người đó thật thiếu lịch sự.
“Có lẽ có thể đại khái là vậy chăng, nhưng An Ca Ca thì khác, cô ấy dễ thương hơn một chút so với tất cả những người bạn của em trước đây.”
Thẩm Khanh Khanh dùng móng tay so sánh cái gọi là kích thước chút chút, sau đó lại nói: “Hơn nữa chị ấy rất dịu dàng, giống như một người chị lớn, chị ấy cũng rất chăm sóc em, em thực sự rất thích chị ấy!”
Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn không chút cảm xúc: “Sau đó thì sao?”
“Anh à,có phải đã đến lúc anh nên tìm cho em một người chị dâu?”
Để kiểm tra hiệu quả tổng thể, nhân viên bên cạnh nâng tấm vạt trắng trên váy của cô gái nhỏ lên, kêu cô nở nụ cười hé lộ ra một loại ngây thơ và thuần khiết, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa nhìn cô, ánh mắt và biểu cảm được khống chế bình tĩnh hơn cả bình thường.
“Ba mẹ không vội, em ngược lại vội thay cho anh.”
“Hehe.” Thẩm Khanh Khanh cười như một con cún nhỏ: “Hoàng thượng, thần là tiểu thái giám của ngài!”
Những điều đáng ghét được Thẩm Khanh Khanh nói một cách vô cùng dễ thương, Thẩm Thanh Hòa muốn giận cũng không giận nổi, vì vậy anh chỉ có thể bất đắc dĩ và cưng chiều mà đưa tay mà day day trán cô: “Anh không có cảm giác với cô ấy, em cũng đừng nói thẳng với cô ấy, dù sao thì sau khi quay xong phim này thì ít qua lại là được.”
Thẩm Khanh Khanh tru môi, nhưng trong vô thức bị Thẩm Thanh Hòa làm mất trọng điểm: “An Ca Ca mới không hời hợt như vậy, cho dù chị ấy không thể thành với anh, chị ấy nhất định sẽ kiên trì giữ mối tình bạn với em!”
Cách nhìn của Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn không như nhau: “Dù sao thì về sau hãy cố gắng nói ít về anh với cô ấy, biết chưa?”
“Được thôi.”
Cả đêm qua thức trắng và hôm nay không hề nghỉ ngơi, sau khi chụp xong Thẩm Khanh Khanh mệt đến mức co người vào trên ghế phụ và ngủ thiếp đi, Thẩm Thanh Hòa lấu chiếc áo khoác được chuẩn bị sẵn đắp lên trên người cô, cũng không lái xe rời đi ngay lập tức, mà chỉ ngồi vào ghế lái nhìn Thẩm Khanh Khanh đang ngủ say, trong đầu anh nhớ lại lúc nãy cô nói với anh với nụ cười rạng rỡ và đáng yêu: “Anh à, có phải đã đến lúc anh nên tìm cho em một người chị dâu?”
Cô đã lớn và sắp sửa bay khỏi đôi cánh của anh.
Mi tâm của Thẩm Thanh Hòa nhảy giật nhói môt cái.
“Con lợn lười nhác, anh đã ở trước cửa trường Trung học thứ mười, em đi ra nào.”
Thẩm Khanh Khanh không rửa mặt đánh răng, mắt vẫn nhắm nghiền cứ thế xốc áo khoác lên và đi ra ngoài, lên xe một cách nhếch nhác, Thẩm Thanh Hòa nhìn cô như chưa ngủ dậy thấy mà thương liền đưa tay ra véo mặt của con lợn nhỏ lười nhác: “Tối qua em lại quay ban đêm sao?”
“Hôm nay ở đây không được quay nữa, nên hôm qua phải thức trắng đêm.” Thẩm Khanh Khanh cứ lấy tay dụi mắt như rái cá biển nhỏ đang rửa mặt, Thẩm Thanh Hòa đưa tay lên lấy bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ra khỏi mặt, kéo hai chiếc khăn ướt đơn giản mà lau cho cô.
“Nếu em rất buồn ngủ, chúng ta hãy về nhà và ngủ được không nào? Còn chuyện chụp ảnh để sau hẳn nỏi.”
“Vậy thì làm sao được, đã nói trước hết rồi, một đám người đang đợi em.” Thẩm Khanh Khanh nghe xong cũng không buồn ngủ nữa, khóe miệng nhếch lên cao: “Đồng chí Thẩm Thanh Hòa, em thấy thái độ làm việc của anh không đúng lắm!”
Đây là những gì ba Thẩm thường nói với Thẩm Thanh Hòa, giọng điệu và thần thái của ông đã được Thẩm Khanh Khanh học mười vẹn mười, không có gì thích tìm chuyện soi mói ra để nói chọc tức.
Lòng tốt của Thẩm Thanh Hòa bị xem như thừa, vì vậy anh đã thu dọn khăn ướt trên tay và đưa đứa nhỏ vô lương tâm này đến địa điểm quay phim.
Thẩm Khanh Khanh không biết lúc trước rốt cuộc là ai tìm Thẩm Thanh Hòa để nhờ giúp đỡ, nói chung là cô mơ hồ mà đồng ý rồi, chỉ biết là chụp ảnh lễ phục, cô luôn lo lắng mình sẽ không trụ được, nhưng chỉ sau khi cô đến, cô mới nhận ra rằng nó nào là lễ phục mà là váy cưới.
Chỉ là, thương hiệu áo cưới này có xuất xứ từ Pháp, trước đó đã phát triển ở Châu u và bắt đầu mở rộng sang Châu Á trong hai năm trở lại đây, năm nay mới lần đầu tiên du nhập vào trong nước. Đặc điểm của thương hiệu này là sự nhẹ nhàng và sống động, hy sinh sự linh thiêng và trang trọng của một số mẫu váy cưới để cân bằng cảm giác nữ tính, nhiều kiểu dáng không giống váy cưới truyền thống, Thẩm Khanh Khanh ngẫm nghĩ đứa trai thẳng như anh mình nhầm lẫn cũng là chuyện thường tình.
Khi Thẩm Khanh Khanh đang trang điểm, Thẩm Thanh Hòa đặc biệt lái xe đến cửa hàng cô thích đóng gói một ít bánh bao nhân cua làm bữa sáng cho con lợn nhỏ háu ăn.
Quả nhiên Thẩm Khanh Khanh lúc đầu còn không mở nổi con mắt, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa và lồng bánh bao cô liền không còn buồn ngủ nữa, cô ăn đến mức khiến chuyên viên trang điểm cũng sợ hãi: “Bà cô của tôi ơi, cô ăn từng ngụm nhỏ chút, ăn trôi cả son luôn rồi.”
Lúc đầu Thẩm Khanh Khanh khá lo lắng khi làm việc ở đây với một thương hiệu mà cô chưa từng nghe đến, nhưng không hiểu sao mọi người ở đây rất thân thiện với cô, cô cũng dần dần buông lỏng ra.
Sau khi trang điểm, Thẩm Khanh Khanh đứng trên sân khấu bị mấy người vây quanh để chỉnh trang lại cổ áo và váy cho cô, cô chợt nhớ tới sứ mệnh lớn lao mà Lâm An Ca đã giao cho mình, liền nhanh chóng vẫy tay với Thẩm Thanh Hòa người đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã mà chờ đợi: “Anh ơi, lại đây một lát!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thẩm Thanh Hòa tưởng là chuyện lớn gì, nhưng khi bước tới, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang xắn váy ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh có nhớ người chị dễ thương mà lần trước em giới thiệu cho anh không?”
“Không nhớ lắm.” Thẩm Thanh Hòa nói thực tình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì xảy ra!” Thẩm Khanh Khanh dậm chân tức giận bởi người đàn ông thẳng thắn này: “Là cô gái tên Lâm An Ca, người có vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách dễ thương đó!”
“Đó là những gì em nói về từng người bạn nữ của em.” Nhưng nói đến đây, Thẩm Thanh Hòa mơ hồ nhớ ra người con gái đã nhìn chằm chằm vào anh trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng anh không có cảm nhận gì khác ngoại trừ việc anh cảm thấy người đó thật thiếu lịch sự.
“Có lẽ có thể đại khái là vậy chăng, nhưng An Ca Ca thì khác, cô ấy dễ thương hơn một chút so với tất cả những người bạn của em trước đây.”
Thẩm Khanh Khanh dùng móng tay so sánh cái gọi là kích thước chút chút, sau đó lại nói: “Hơn nữa chị ấy rất dịu dàng, giống như một người chị lớn, chị ấy cũng rất chăm sóc em, em thực sự rất thích chị ấy!”
Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn không chút cảm xúc: “Sau đó thì sao?”
“Anh à,có phải đã đến lúc anh nên tìm cho em một người chị dâu?”
Để kiểm tra hiệu quả tổng thể, nhân viên bên cạnh nâng tấm vạt trắng trên váy của cô gái nhỏ lên, kêu cô nở nụ cười hé lộ ra một loại ngây thơ và thuần khiết, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa nhìn cô, ánh mắt và biểu cảm được khống chế bình tĩnh hơn cả bình thường.
“Ba mẹ không vội, em ngược lại vội thay cho anh.”
“Hehe.” Thẩm Khanh Khanh cười như một con cún nhỏ: “Hoàng thượng, thần là tiểu thái giám của ngài!”
Những điều đáng ghét được Thẩm Khanh Khanh nói một cách vô cùng dễ thương, Thẩm Thanh Hòa muốn giận cũng không giận nổi, vì vậy anh chỉ có thể bất đắc dĩ và cưng chiều mà đưa tay mà day day trán cô: “Anh không có cảm giác với cô ấy, em cũng đừng nói thẳng với cô ấy, dù sao thì sau khi quay xong phim này thì ít qua lại là được.”
Thẩm Khanh Khanh tru môi, nhưng trong vô thức bị Thẩm Thanh Hòa làm mất trọng điểm: “An Ca Ca mới không hời hợt như vậy, cho dù chị ấy không thể thành với anh, chị ấy nhất định sẽ kiên trì giữ mối tình bạn với em!”
Cách nhìn của Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn không như nhau: “Dù sao thì về sau hãy cố gắng nói ít về anh với cô ấy, biết chưa?”
“Được thôi.”
Cả đêm qua thức trắng và hôm nay không hề nghỉ ngơi, sau khi chụp xong Thẩm Khanh Khanh mệt đến mức co người vào trên ghế phụ và ngủ thiếp đi, Thẩm Thanh Hòa lấu chiếc áo khoác được chuẩn bị sẵn đắp lên trên người cô, cũng không lái xe rời đi ngay lập tức, mà chỉ ngồi vào ghế lái nhìn Thẩm Khanh Khanh đang ngủ say, trong đầu anh nhớ lại lúc nãy cô nói với anh với nụ cười rạng rỡ và đáng yêu: “Anh à, có phải đã đến lúc anh nên tìm cho em một người chị dâu?”
Cô đã lớn và sắp sửa bay khỏi đôi cánh của anh.
Mi tâm của Thẩm Thanh Hòa nhảy giật nhói môt cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.