Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 43: Yên Tâm Thoải Mái Giữ Lại Bên Cạnh

Thâu Mã Đầu

09/02/2024

Dự tính《Thanh xuân》có tổng cộng 21 tập, trong tiết tấu chia thành ba phần, hiện tại phần thứ nhất chính là bảy tập đầu tiên đã gần hoàn thành. Theo kế hoạch định trước sẽ đổ bộ các trang web lớn vào ngày Lễ Tình Nhân Valentine trắng 14 tháng 3, mối tuần chiếu hai tập, nội dung kế tiếp lựa chọn phương thức vừa chụp vừa chiếu tiếp tục chiếu.

Chỗ tốt của phương thức này chính là tài chính sẽ được thu hồi tương đối nhanh, còn có thể vừa chụp chiếu vừa tiếp tục kéo tài trợ, rất phù hợp với ekip nghèo túng này. Nhưng khuyết điểm là thời gian ngắn nhiệm vụ nặng, không may trong quá trình chiếu ra người xem phản hồi lại không đúng với mong muốn, toàn bộ ekip chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn.

Nhưng những cái lợi và hại đó là chuyện của đạo diễn và người chế tác, 《Thanh xuân》sắp được chiếu ra, việc khác nhau lớn nhất của Thẩm Khanh Khanh là mấy ngày sau cô phải vội vàng chụp poster tuyên truyền, và quay chụp một ít phỏng vấn của đoàn phim để làm đoạn ngoài lề.

Cuối cùng, vào ngày 13 tháng 4, Thẩm Khanh Khanh ngồi canh ba mẹ và Thẩm Thanh Hòa, bốn người ngồi trước TV trong phòng khách, giống như chờ đợi khoảnh khắc giao thừa, ngồi chờ hai tập đầu tiên được chiếu.

Đối tượng miêu tả của hai tập đầu chủ yếu là vai nam nữ chính, Thẩm Khanh Khanh cơ hồ không có suất diễn, chỉ có cảnh thái độ của Chiêm Phù Phù khi đối xử với nữ chủ và các bạn học khác, cùng thái độ khi đối xử với Trình Nặc, hoàn toàn là hai thái độ khác nhau, miêu tả qua về tâm sự của thiếu nữ. Nhưng chỉ với suất diễn ra kính ngắn ngủi, cô đã được người nhà, đặc biệt là ba mẹ nhất trí tán thành:

“Bà xã, bảo bảo của chúng ta sao có thể đáng yêu đến vây!”

“Ông xã, kỹ thuật diễn của bảo bảo sao có thể tuyệt đến vậy!”

Ba mẹ của cô có phải quá phù hoa hay không! Thẩm Khanh Khanh chưa bao giờ có thể trông cậy vào hai người ngốc nghếch chiều con đưa ra đánh giá chân chính, chỉ có thể gửi tất cả hy vọng vào sự tồn tại khách quan duy nhất trong nhà - Thẩm Thanh Hòa.

“Anh, anh cảm thấy thế nào?” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Khanh Khanh xem phim chính mình đóng cùng với người nhà. Cô vẫn đang trong giai đoạn xấu hổ không quá thói quen, lúc hỏi chuyện âm thanh nhỏ hơn thường ngày ầm ĩ ồn ào rất nhiều: “Có ý kiến gì có thể nói thẳng, em có thể đứng vững!”

“Hai tập này suất diễn của em quá ít, tạm thời chưa nhìn ra cái gì!” Quả nhiên Thẩm Thanh Hòa không phụ sự kỳ vọng của cô, vừa mở miệng đã không giống với đôi ba mẹ “Khanh Khanh là tuyệt nhất”, còn giơ tay xoa đầu nhỏ của Thẩm Khanh Khanh: “Nhưng với người ngoài nghề, anh thấy em diễn rất tự nhiên, cắn chữ nói ra cũng rất thoải mái, ít nhất đạt điểm trên tiêu chuẩn.”

“Ha ha!”

Thẩm Khanh Khanh ưỡn ngực: “Em sẽ tiếp tục cố gắng, cảm ơn anh trai!”

“Đúng rồi bảo bảo, ngày mai con phải trở về ekip đúng không?” Ba Thẩm khen xong con gái lại nghĩ đến sáng mai cô gái nhỏ phải đi, trên mặt không giấu được mất mát: “Tuần sau còn có nghỉ phép hay không, còn có thể trở về nhà ở hai ngày hay không?”

“Ừm…” Thẩm Khanh Khanh tưởng tượng đến tuần sau, đôi mắt hơi nheo lại: “Tuần sau chắc không được! Đến lúc đó ba mẹ nhớ con thì gọi điện thoại cho con!”

Thật ra cũng không phải là giả, chủ yếu tuần sau Trần Cẩn Ngôn muốn đến đây thăm cô.

Từ sau Tết m Lịch tặng xong quà, Thẩm Khanh Khanh cũng quá vội nên không kịp suy nghĩ đến anh, lúc phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã hơn một tháng không gặp mặt. Bất ngờ nghe anh nói muốn đến đây, vui vẻ giống như bầu trời rớt bánh có nhân.



Bởi vì có hẹn gặp mặt với Trần Cẩn Ngôn, một tuần diễn này Thẩm Khanh Khanh quay rất nhiệt tình. Đến trước ngày gặp mặt Trần Cẩn Ngôn một buổi tối, càng kích động như vừa tiêm máu gà. Rõ ràng chụp xong phim đã gần 11 giờ, tan tầm đi tìm Trần Cẩn Ngôn vừa chạy vừa nhảy.

Xe của Trần Cẩn Ngôn đỗ ở ven đường gần đó, Thẩm Khanh Khanh giống như một chú mèo con tinh nghịch lại thò lại gần chui lên xe, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển, khóe miệng không tự giác cong lên: “Chú Trần!”

“Ừ.” Trần Cẩn Ngôn liếc nhìn cô, hai tay đỡ bánh lái nâng dây lên nói: “Đai an toàn.”

Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng kéo xong đai an toàn, đôi mắt tràn ngập chờ mong về đêm nay: “Chúng ta muốn đi đâu vậy?”

“Về khách sạn trước.” Anh nói: “Có chút việc muốn tâm sự với em.”

Hình như đêm nay Trần Cẩn Ngôn không giống như lúc trước, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại có một cảm giác khoảng cách. Cho dù giờ phút này bọn họ ngồi chung một chiếc xe, cho dù cô duỗi tay có thể chạm vào anh, nhưng loại cảm giác khoảng cách này cũng không ngắn lại nửa phần.

Tâm tư của Thẩm Khanh Khanh bắt đầu căng thẳng.

Đến khách sạn, trong phòng đã được khách sạn chuẩn bị sẵn rượu vang đỏ mà anh yêu cầu. Anh cầm một ly rượu đưa cho Thẩm Khanh Khanh: “Muốn uống chút không?”

Thẩm Khanh Khanh lắc đầu, hiện tại cô không có tâm tư uống gì cả.

Trần Cẩn Ngôn cũng không miễn cưỡng cô, đổ một chút cho chính mình, ngồi xuống trên sô pha, sau đó bảo cô cũng ngồi xuống. Thẩm Khanh Khanh thấp thỏm ngồi xuống, nhưng lại không cảm giác được cảm giác mềm mại thoải mái đàn hồi của sô pha: “Chú Trần, là em làm sai cái gì khiến anh không vui vẻ sao?”

“Không phải.” Có lẽ Trần Cẩn Ngôn đã nhìn ra cô đang khẩn trương, giọng điệu hơi dịu lại: “Là em vẫn luôn từ chối tôi, tôi muốn biết nguyên nhân của em.”

Thẩm Khanh Khanh ngây ngốc trả lời, có lẽ cũng đoán được bởi vì chuyện mừng tuổi kia: “Em…Em không thiếu tiền, mặc dù trước mắt em còn chưa lấy được thù lao đóng phim, nhưng em cũng không có yêu cầu dùng tiền. Hơn nữa, em có cảm giác nếu em nhận tiền của anh, tất cả giống như một cuộc giao dịch vậy….”

“Em có thể cho rằng đó là cách yêu thương em của tôi.” Trần Cẩn Ngôn nói: “Không cần nghĩ mọi việc quá khó khăn như vậy, cô bạn nhỏ.”

“Chú Trần, em đã rất thỏa mãn rồi. Anh chỉ cần mua cho em một cốc trà sữa hoặc mua cho em một hộp chocolate em cũng đã rất vui vẻ…” Cô gái nhỏ nhấp môi nói: “Em thật sự không phải muốn những cái đó…”

“Em cam tâm tình nguyện…..Ở bên cạnh anh.”

Cam tâm tình nguyện.



Giọng nói của cô tràn đầy tủi thân, giống như chó con bị hiểu lầm. Cổ họng của Trần Cẩn Ngôn hơi đọng lại, nhưng ở chuyện này anh luôn rất kiên quyết: “Nhưng đồ vật tôi cho em, em luôn không nhận. Điều này làm tôi không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp tục giữ em lại bên cạnh mình.”

Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng cảm xúc lại quá bình tình đến mức lý trí vô tình.

Anh muốn, trước nay không phải thích và yêu của cô, chỉ muốn cô làm bạn bên cạnh mà thôi.

Cô đã chuẩn bị tâm lý trước, từ lúc Trần Cẩn Ngôn lần lượt muốn tặng cho cô các món quà ngoài ý muốn, cô đã cảm giác được quan hệ của bọn họ không phải quan hệ yêu đương như trong suy nghĩ của cô. Nhưng cô đã bắt đầu trở nên tham lam và may mắn khi được anh liên tục cho vào sự dịu dàng.

Vậy nên khi loại lòng tham và may mắn không thực tế này bị giọng điệu bình tĩnh của Trần Cẩn Ngôn chọc phá, Thẩm Khanh Khanh giống như từ đám mây rơi xuống, không có một chút cảm giác chân thật nào cả.

“Ý của anh….Nếu em không chịu tiếp nhận anh tặng, anh sẽ kết thúc mối quan hệ này…..Phải không?”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt nhìn anh có chút bất an lo lắng, lại có chút khó hiểu. Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt khẳng định của Trần Cẩn Ngôn, trở nên hơi đờ đẫn.

Nếu như mối quan hệ này kết thúc, có thể về sau bọn họ sẽ không thể gặp mặt nhau như lúc trước,

Chỉ mới hiện ra giả thiết như vậy trong đầu, trong nháy mắt cảm giác mãnh liệt không tha bao trùm tất cả các cảm xúc khác của cô. Cô đã nếm qua hương vị ngon ngọt, sao có thể ngoan ngoãn trở lại một thế giới không có Trần Cẩn Ngôn?

“Vậy….Về sau nah tặng đồ em đều sẽ nhận, có phải em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh đúng không?”

Chỉ cần ở lại là được.

Trong đầu có một giọng nói vẫn luôn nói cho cô, trước ở lại, kết thúc ở chỗ này có lẽ sẽ thật sự kết thúc.

Trần Cẩn Ngôn nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài, hướng cô mở hai tay: “Lại đây đi, quái vật nhỏ.”

Tiền và tài nguyên,là thứ từ xưa đến nay người trong vòng luôn muốn bằng mọi cách, nhưng đến chỗ cô dường như đã biến thành một củ khoai lang bỏng tay, anh phải nói đến nước này mới ngoan ngoãn nhận lấy.

Quái vật nhỏ Thẩm Khanh Khanh không cảm thấy mình quái chỗ nào cả, cô im lặng đứng lên thuận theo ý anh nhào vào lòng ngực của Trần Cẩn Ngôn, tất cả giống như trở về lúc trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Cẩn Ngôn mút hôn thái dương của cô, sức lực vẫn dịu dàng như cũ, đôi môi mềm mại tạm thời làm dịu đi miệng vết thương đang mang đến đau đớn trong lòng quái vật nhỏ, dường như đã khép lại dưới sự thân mật này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook