Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 36: . Con Lợn Nhỏ Háu Ăn

Thâu Mã Đầu

09/02/2024

Sau khi nhìn Trần Cẩn Ngôn rời đi, Thẩm Khanh Khanh quay lại trường quay chuẩn bị tìm Lâm An Ca để đối câu thoại kịch bản, liền thấy rằng Lâm An Ca đã trang điểm và chụp ảnh tạo hình xong, trên người cô ta mặc đồng phục học sinh giống cô, rồi nhìn cô đầy vẻ áy náy: “Nghe nói hai ngày nay cô quay phim rất chăm chỉ để không làm chậm tiến độ của đoàn, thực sự xin lỗi, tối nay tôi sẽ mời cả đoàn đi ăn tối, cô muốn ăn gì lát nữa nói với trợ lý của tôi, được không?”

Lâm An Ca lớn hơn Thẩm Khanh Khanh vài tuổi, có thể coi là tiền bối của cô, nhưng vẻ ngoài của cô ta dịu dàng ngoan hiền nên trông có vẻ nhỏ, người dễ gần nên khiến người ta không khỏi mà có thiện cảm, thêm nữa phim quay sáng giờ rất suôn sẻ, trong nháy mắt Thẩm Khanh Khanh và Lâm An Ca rất nhanh hình thành quan hệ đồng minh đi vệ sinh ý chỉ đến mối quan hệ giữa các cô gái thân thiết đến mức họ có thể nắm tay nhau cùng đi vệ sinh.

Trong bữa tối, Thẩm Khanh Khanh và Lâm An Ca tự nhiên ngồi bên nhau, hai người trò chuyện từ kịch bản đến cuộc sống, và từ cuộc sống lại sang kịch bản, hai chiếc đầu nhỏ ghép lại với nhau thì không hề tách ra.

Vào một buổi chiều tối vài ngày sau, Thẩm Khanh Khanh nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Thanh Hòa.

Sau đó, có một buổi quay ban đêm, trong chiếc áo phao đồng phục học sinh Thẩm Khanh Khanh chạy nhanh bằng hai chân, giống như một quả bóng cao su màu xanh, nó bật ra khỏi sân vận động và chui vào xe của anh trai cô ở cổng trường.

“Đồng chí Thẩm Thanh Hòa của chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi những cuộc họp triền miên cuối năm, có thời gian rảnh đến thăm hỏi em rồi sao?” Thẩm Khanh Khanh mặc dù chỉ mới gia nhập đoàn phim được hơn một tuần, nhưng quả thực cô đã bắt đầu nhớ nhà rồi, “Cha mẹ có phải nhớ em rất nhiều không?”

“Đúng vậy, nhớ cái con lợn nhỏ háu ăn này lắm.” Khóe mắt Thẩm Thanh Hòa đầy ý cười và lấy một chiếc túi vải từ băng ghế sau, trong đó có một chiếc hộp bảo quản bằng thủy tinh trong suốt, “Nè, đó là món quà thăm hỏi cho chú lợn nhỏ háu ăn.”

“Wow, có quà, anh trai tốt quá.” Thẩm Khanh Khanh lập tức mặt mày hớn hở, sau đó nhìn lướt qua lập tức kinh ngạc hét lên: “Khô thịt lợn! Có phải do mẹ làm không!?”

Khô thịt lợn tự làm của nhà họ Thẩm mỏng như cánh ve sầu, vào miệng tan ngay, khó có thể cảm nhận được thớ thịt heo khi cắn vào, chỉ có cảm giác mềm dính vô tận, khi nhấm nháp cả hạt mè trắng được xào chín mới bắt đầu lan tỏa hương thơm của thịt trong miệng, ngon hơn nhiều bất cứ cửa hàng bán khô thịt lợn nào trên thị trường.

Ngon thì hoàn toàn ngon thật, nhưng thực sự không dễ làm, bận cả hồi lâu chỉ làm ra được một chút, Thẩm Khanh Khanh thường bám lấy mẹ để làm món này khi còn nhỏ, sau khi trưởng thành bởi vì thương mẹ nên không mấy gì nhắc nữa.

“Việc đó chủ yếu do dì làm, anh cũng phụ làm một số việc, còn mẹ thì đứng bên cạnh phụ trách hướng dẫn.” Thẩm Thanh Hòa chính là thích nhìn bộ dạng con lợn nhỏ háu ăn với hai má phồng lên của mình, “Mấy ngày nay trong đoàn làm phim thế nào, cảnh hôn đã quay xong chưa?”

“Vâng. Đã quay một shot, và một shot nữa.” Trong miệng Thẩm Khanh Khanh nhét miếng khô thịt lợn ăn nói không được rõ lắm, và như nhớ ra điều gì đó, cô nhanh chóng cho miếng khô thịt lợn trên tay vào miệng và đậy nắp hộp lại, “Đúng rồi anh ơi, em đã quen một bạn mới, em dẫn anh đi làm quen với chị đó được không, chị đó rất tốt, rất dễ thương!”

Từ nhỏ đến lớn trong miệng của Thẩm Khanh Khanh chưa bao giờ có ai không tốt và không dễ thương, Thẩm Thanh Hòa đối với bạn bè của Thẩm Khanh Khanh không mấy hứng thú lắm, nhưng để không làm mất hứng của cô anh vẫn gật đầu: “Được.”



Thẩm Khanh Khanh vội vàng để Lâm An Ca cũng nếm thử mùi vị của khô thịt lợn, lôi Thẩm Thanh Hòa như một chiếc xe ủi băng qua sân vận động quay trở lại trường quay, và lao vào căn phòng nghỉ của diễn viên vốn là văn phòng giáo viên.

“An Ca Ca, hôm nay anh trai tôi đến gặp tôi, anh ấy còn mang cho tôi món khô thịt lợn, rất ngon, chị nếm thử nhé!”

Ngay khi Lâm An Ca ngẩng đầu lên, vừa chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông, lập tức quên mất cả phản ứng, chỉ ngây người nhìn nét mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Hòa.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Thanh Hòa.”

Mãi cho đến khi người đàn ông đi đến trước mặt cô và đưa tay ra một cách lịch sự, đến lúc này Lâm An Ca mới hoàn hồn, vội vàng nắm tay người đàn ông: “Chào anh, tôi là Lâm An Ca.”

“Cảm ơn cô đã quan tâm đến em gái tôi trong suốt thời gian qua.”

“Không không, Khanh Khanh cô ấy chăm sóc tôi thì có.”

Thẩm Thanh Hòa thu tay lại, liền nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh đang cười nhìn anh trong khi ôm khô thịt lợn, ý tứ của nụ cười đó rất đơn giản dễ hiểu: Có phải là rất đáng yêu như em đã nói, em không có nói quá nè!

“Cô khách sáo quá.”

Anh ta nhẹ giọng đáp lại Lâm An Ca, rồi cho Thẩm Khanh Khanh một ánh mắt để đáp lại.

Xét cho cùng, họ là anh em lớn lên cùng nhau, và từ lâu đã phát triển sự hiểu biết ngầm có thể giao tiếp bằng mắt, Thẩm Khanh Khanh tràn đầy mong đợi, nhưng chỉ đọc được ba từ trong mắt của Thâm Thanh Hòa.

Cũng thường thôi.

So với con lợn nhỏ háu ăn này thì thua xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook