Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 37: Rất Dễ Thương

Thâu Mã Đầu

09/02/2024

Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn sửng sốt, người này có mắt thẩm mỹ không vậy!

Thật ra Thẩm Thanh Hòa nói bình thường có thể xem như là không muốn để Thẩm Khanh Khanh nhảy dựng, hơn nữa anh càng cảm thấy lãnh đạm với Lâm An Ca đang mắc cỡ trước mặt.

Không có cảm giác, tốt hay xấu, đều không liên quan đến anh.

Thẩm Khanh Khanh ngược lại đã rất hào phóng mở nắp hộp bảo quản mời Lâm An Ca: “Đây là món khô thịt lợn nhà tôi làm. Nó rất ngon, chị nếm thử xem!”

Đôi mắt Lâm An Ca vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hòa, cô bị Thẩm Khanh Khanh nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đẩy nhẹ, sau đó vội vàng đưa tay vào hộp lấy một miếng, rồi cắn một miếng nhỏ, liền nhanh chóng cúi đầu: “Ngon, rất ngon.”

“Phải chứ.”

Thẩm mỹ quan của Thẩm Khanh Khanh được khẳng định, cô vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ có Lâm An Ca biết rằng cô thậm chí còn chưa nếm ra được mùi vị của khô thịt lợn như thế nào.

Thẩm Thanh Hòa cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy con lợn nhỏ háu ăn của nhà mình tỏ ra hiếu khách với người khác, vì vậy anh bước tới bước nắm cổ tay cô kéo ra ngoài: “Được rồi, em lên xe anh lấy đồ của mẹ đưa cho em mang sang, anh cũng phải về rồi.”

“Được rồi được rồi, anh nói anh dù sao về nhà cũng sẽ tiếp tục làm thêm sao lại vội vàng quay về?” Trước khi Thẩm Khanh Khanh bị lôi đi, cô đã đặt hộp thủy tinh vào phòng nghỉ: “An Ca Ca, tôi để khô thịt lợn ở đây, chị ăn tùy thích nhé!”

Thẩm Khanh Khanh đi theo Thẩm Thanh Hòa trở lại xe, đi mở cốp xe, vừa mở ra thấy trong đó không có cái gì, lập tức như con cá nóc quay đầu lại nhìn chằm chằm anh trai: “Thẩm Thanh Hòa, anh lừa em!”

Khi cô tức giận, cô thích gọi cả tên lẫn họ của Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa đi tới, vuốt một nhúm tóc ngắn mềm mượt của con lợn háu ăn, nhíu mày: “Tóc đã được cắt tỉa, không biết bao lâu mới có thể mọc lại.”

“Nó see mọc trở lại trong một hoặc hai tháng!” Thẩm Khanh Khanh hai tay chống nạnh: “Anh đừng hòng mà cho qua chuyện, đồ láo toét, đồ mẹ kêu anh mang đâu, ăn lén ăn phải không!”

Bản thân con lợn nhỏ háu ăn và luôn thích nghĩ mọi người cũng háu ăn như mình. Thẩm Thanh Hòa bất lực, và thật khó để nói rằng anh đã khó chịu vì Lâm An Cơ cứ nhìn mình, may thay hôm nay anh anh thực sự có một điều chưa nói với Thẩm Khanh Khanh: “Hôm nay một người bạn đã nhờ anh một việc, thương hiệu của họ cần một người mẫu cho sản phẩm mới vào mùa xuân năm sau, họ cần một người mẫu trẻ trung và nữ tính hơn, nên anh nói là để anh hỏi em.”

Thật sự chuyện này không mấy tiện để nói trước mặt Lâm An Ca. Thẩm Khanh Khanh gật đầu xem như chấp nhận cái cớ không hay ho gì mà anh trai mình đưa ra: “Giúp thì em không có vấn đề gì, nhưng em cũng chưa từng làm qua người mẫu, liệu tới lúc đó em có gây phiền phức cho người khác không?”



“Không sao đâu, thương hiệu nhỏ, không kén chọn.” Thẩm Thanh Hòa lại véo mặt con lợn nhỏ háu ăn một lần nữa, mềm mại, “Cô gái lợn nhỏ cũng xem như đúng rồi.”

“Nếu em là cô gái lợn nhỏ, thế anh là gì!”

“Anh trai của cô gái lợn nhỏ.”

“Thẳng đáng ghét này!” Sau khi nhét Thẩm Thanh Hòa vào trong xe, Thẩm Khanh Khanh không chút do dự đóng cửa xe lại, tươi cười vẫy tay chào anh: “Anh lợn, tạm biệt, đi đường cẩn thận!” Sau đó anh vội vàng trở lại trường học trong nháy mắt.

Thẩm Thanh Hòa đến đây tính hết không mất bao nhiêu thời gian, Thẩm Khanh Khanh sợ làm cho đoàn phim chờ lâu, nên chạy vội trở về, vẫn may đã đến đúng giờ, đạo diễn không nhịn được mà cười với cô: “Ôi, đây là học sinh cấp ba nào tới đây, quay về quay về, tối nay không có tự học.”

Thẩm Khanh Khanh đang có tâm trạng vui vẻ ngay sau khi khô thịt lợn, hehe cười vài tiếng, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Lâm An Ca, người đã chờ đợi trên phim trường từ lâu kéo sang một bên: “Khanh Khanh, tôi có thể hỏi cô chút chuyện riêng tư được không?”

“Vâng, chị cứ hỏi!” Thẩm Khanh Khanh sảng khoái nói: “Tôi nói tất cả những gì tôi biết, và không giấu giếm!”

“Anh trai của cô có bạn gái không?” Mặt Lâm An Ca đỏ ửng mắt chớp chớp, lại vội vàng giải thích: “Tôi, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi chút.”

“Ồ.”

Thẩm Khanh Khanh hiểu ra ngay, và cô kéo âm đó thật dài, sau đó lại hạ âm lượng rất thấp và nói: “Anh ấy không có bạn gái, đơn thân từ khi lọt lòng mẹ, chị có muốn tôi hỏi anh ấy cảm nhận của anh ấy về chị như thế nào không?”

“Thực sự được sao? Cám ơn cô nhé!”

Sau khi nhận được câu trả lời tích cực từ Thẩm Khanh Khanh, hai cô gái nhỏ vui vẻ tập trung vào công việc buổi tối.

Có sự bầu bạn của Lâm An Ca, ngay cả giờ làm việc dường như cũng trở nên trôi qua nhanh chóng, giữa chừng Thẩm Khanh Khanh có cảnh quay tát mặt đã quay mấy lần, nhưng cũng không đạt được hiệu quả như ý muốn của đạo diễn, vẫn là Lâm An Ca ra mặt để Thẩm Khanh Khanh xem mình là bạn diễn cùng để cô tim cảm giác.

Tóm lại, có bạn bè là rất yên tâm.



“Được rồi, qua, tản đi về nghỉ ngơi, mai đúng giờ tám giờ sáng nhé!”

Cuối cùng thì cũng đã gần mười một giờ mới quay phim xong, ngày mai sẽ là một ngày nữa từ sáng đến tối, nhưng công việc ưu tiên hàng đầu trong đầu Thẩm Khanh Khanh là thu dọn món khô thịt lợn.

Việc đầu tiên cô làm khi quay lại phòng nghỉ là lấy hộp khô lấy một miếng ăn nữa, Chung Lôi bên cạnh có chút không biết nói sao cho vừa: “Khanh Khanh em làm ơn ăn ít lại, em nhìn cái hộp này, vừa rồi sau khi em rời đi Lâm An Ca người ta một miếng cũng không ăn, ai như em ngày ngày ăn từ sáng tới tối, đừng ăn nữa.”

“Được được được rồi, em không ăn nữa, đây thực sự là miếng cuối!”

Chỗ ở cho các diễn viên của đoàn là một khách sạn nhanh gần trường, vốn dĩ trước khi Thẩm Khanh Khanh rời nhà, cha mẹ Thẩm Khanh Khanh mong cô có thể về nhà ở hàng ngày, nhưng Thẩm Khanh Khanh từ chối với lý do khoảng cách xa quá bất tiện.

May mắn thay, đoàn phim tuy nghèo nhưng cũng không phải đặc biệt nghèo, họ đã bố trí hai phòng cho diễn viên và trợ lý, nếu không thì việc Thẩm Khanh Khanh không về ở hai đêm liên tiếp đã Chung Lôi phát hiện thì đúng thật không biết giấu mặt mũi đi đâu cho vừa.

Cô gái nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ rất nhanh, trong vòng 20 phút sau khi bước vào cửa, cô đã mặc bộ đồ ngủ và trải mình trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, lăn lộn vui vẻ trước khi nhấc máy.

Việc làm đầu tiên khi cô cầm điện thoại không phải là mở Weibo hay tiktok mà là mở vào chỗ danh bạ gần như chưa được bấm vào lâu nay, dùng ngón tay trượt hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở giao diện cuộc gọi của Trần Cẩn Ngôn, cứ thế ngây ngốc cười vui.

Làm sao có thể không thích hợp, chỉ cần quen nhau lâu, tìm hiểu về nhau, thì chuyện chênh lệch tuổi tác không thành vấn đề!

Thẩm Khanh Khanh không dám chậm trễ dù một giây, vội vàng nghe máy, chỉ nghe thấy tiếng cười của người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Nghe máy nhanh vậy sao?”

“He he, rất nhanh nhỉ!” Thẩm Khanh Khanh tỏ ra khá tự hào: “Bởi vì tôi đang xem điện thoại, không ngờ anh vừa hay gọi đến.”

Điều đáng yêu nhất ở cô gái nhỏ Thẩm Khanh Khanh này chính là sự thẳng thắn, có thể nói là gần như minh bạch, không thể tìm thấy bất kỳ sự gò bó thúc ép và sự dè dặt nào ở cô ấy, kiểu đối thoại đùn đẩy qua lại như ván bạc, cô luôn không giấu giếm mọi suy nghĩ của mình và hào phóng thể hiện tất cả mọi thứ của cô trước mặt.

Thật sự dễ chịu thoải mái khi ở bên một cô gái nhỏ như vậy. Mọi người không phải mất thời gian không cần thiết để tìm hiểu dò xét, chỉ cần dịu dàng với cô, cô sẽ cho người đó tất cả sự dễ mến và đáng yêu của mình.

Cô gái nhỏ vẫn đang suy nghĩ về những gì Trần Cẩn Ngôn nói ngày hôm qua, cô có tham vọng và sẵn sàng khiến chú Trần thay đổi, kết quả là khi giao diện màn hình của điện thoại thay đổi, ba chữ Trần Cẩn Ngôn xuất hiện từ tâm trí cô đã hiện ra trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook