Chương 4: .1: Cưỡng Hôn Ảnh Đế
Thâu Mã Đầu
08/02/2024
Cũng may đạo diễn không phải là người nghe không hiểu lời nói, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, là tôi hồ đồ, đêm nay vẫn phải chụp diễn, uống rượu vào sẽ làm chậm trễ công việc, nên uống nước ngọt thôi.”
Vẻ mặt của mấy nữ diễn viên lập tức thả lỏng, vô cùng biết ơn nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, sau đó bắt đầu ồn ào nói chuyện.
Đồ ăn được gọi rất nhanh được phục vụ bưng lên, trên bàn bày kín bát đĩa, vây quanh cái nồi to ở giữa.
Mặc dù ai cũng biết Trần Cẩn Ngôn không thực sự coi Thẩm Khanh Khanh là cô bạn nhỏ, chỉ mượn cách gọi cô bạn nhỏ giống những người khác để không làm mất mặt mũi của Lưu đạo. Nhưng ba từ này được nói ra từ trong miệng của Trần Cẩn Ngôn, tất nhiên không giống với những người khác. Dù đã qua lâu rồi, nhưng Thẩn Khanh Khanh vẫn còn chìm trong dư vị, cúi đầu cười ngốc nghếch, cầm chiếc đũa trong tay, ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục. Vừa mới thò đầu vào gắp thức ăn ra, nhìn đến Tôn Hạo Hãn vừa buồn cười vừa không còn lời để nói, chủ động giúp cô vớt thức ăn lên.
“Đừng ngồi ngốc ở đấy, còn ngốc thì đồ ăn sẽ hết đấy.” Anh ta còn đổ một cốc nước ngọt riêng rồi đặt trong tầm tay của Thẩm Khanh Khanh: “Vừa rồi tôi đã nói phải tạ tội với cô, hai ta lấy nước ngọt thay rượu, uống một cốc?”
Tiền bối nổi tiếng đối xử thân thiết với mình như vậy, làm sao Thẩm Khanh Khanh có thể nói hai lời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay nâng cốc nước chanh cụng nhẹ, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“A, đúng rồi đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn biết Lưu đạo bao nhiêu tuổi rồi?”
Uống hơn ba lần nước, mấy người trên bàn hoặc ít hoặc nhiều đã nói một hai câu với Trần Cẩn Ngôn, khoảng cách giữa trên bàn cũng được kéo gần một chút, lựa chọn đề tài nói chuyện cũng càng ngày càng rộng.
“Tôi nhớ rõ tuổi của Lưu đạo và Trần ảnh đế không cách xa lắm, hình như có vài tuổi thôi.” Nữ diễn viên ngồi đối diện Thẩm Khanh Khanh chống cằm, hiển nhiên đang trêu ghẹo tóc trên đầu của đạo diễn đang dần thưa thớt: “Hai vị ngồi cùng nhau, giống như cách một thế hệ vậy?”
Mặc dù lời vui đùa này chọn cách này nói ra, nhưng cũng là sự thật. Trần Cẩn Ngôn so với đạo diễn mười phần trung niên, ngũ quan anh tuấn kiên nghị bị mặt mụn mắt híp mũi rượu của đạo diễn phụ trợ càng thêm xuất sắc. Ngay cả dù đã dần lui khỏi vòng điện ảnh, dáng người vẫn rắn chắc như cũ, dấu vết của năm tháng như bị xóa sạch.
Mọi người trên bàn bị chọc bật cười, Lưu đạo bị nói đùa vui vẻ nhất, ngoài miệng còn giãy giụa: “Tôi lớn hơn cậu ta tầm 3 tuổi, còn cùng năm với Quách Đức Lương và Lâm Chí Dĩnh, tôi thấy vậy cũng không tệ!”
Nói xong, các diễn viên trẻ tuổi cười càng vui vẻ.
Thẩm Khanh Khanh vừa ăn khoai tây vừa cười ngây ngô, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện bên khóe miệng. Tôn Hạo Hãn không mấy hứng thú với chuyện cười bên kia, chỉ ngồi đổ nước ngọt cho Thẩm Khanh Khanh, sau đó một ly thêm một ly cho cô uống.
Cuối cùng ăn xong một bữa lẩu, Thẩm Khanh Khanh cũng không ăn được mấy, nước ngọt lại uống căng bụng. Trước khi rời đi ôm từng người trên bàn một chút, sau đó vội vàng đi wc.
Cô bạn nhỏ uống xong nước ngọt giống như uống rượu, bước chân loạng choạng loạng lảo đảo.
Cũng đúng, Tôn Hạo Hãn rót quá nhiều cho người ta, chai nước trong tay của anh ta cũng cạn sạch.
Những người còn lại cũng không để chuyện nhỏ này ở trong lòng, đi xuống tầng tụ hội với những người khác, rộn ràng nhốn nháo đi ra ngoài, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Nhiều bàn ăn như vậy nên líc tính tiền cũng hơi lâu, Trần Cẩn Ngôn trả tiền xong, người đã đi về gần hết. Đúng lúc tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, ở cửa chỉ còn xe của Lưu đạo, anh đi qua nói lời tạm biệt với bạn già, thấy Tôn Hạo Hãn mở cửa xe đi xuống.
Vẻ mặt của mấy nữ diễn viên lập tức thả lỏng, vô cùng biết ơn nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, sau đó bắt đầu ồn ào nói chuyện.
Đồ ăn được gọi rất nhanh được phục vụ bưng lên, trên bàn bày kín bát đĩa, vây quanh cái nồi to ở giữa.
Mặc dù ai cũng biết Trần Cẩn Ngôn không thực sự coi Thẩm Khanh Khanh là cô bạn nhỏ, chỉ mượn cách gọi cô bạn nhỏ giống những người khác để không làm mất mặt mũi của Lưu đạo. Nhưng ba từ này được nói ra từ trong miệng của Trần Cẩn Ngôn, tất nhiên không giống với những người khác. Dù đã qua lâu rồi, nhưng Thẩn Khanh Khanh vẫn còn chìm trong dư vị, cúi đầu cười ngốc nghếch, cầm chiếc đũa trong tay, ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục. Vừa mới thò đầu vào gắp thức ăn ra, nhìn đến Tôn Hạo Hãn vừa buồn cười vừa không còn lời để nói, chủ động giúp cô vớt thức ăn lên.
“Đừng ngồi ngốc ở đấy, còn ngốc thì đồ ăn sẽ hết đấy.” Anh ta còn đổ một cốc nước ngọt riêng rồi đặt trong tầm tay của Thẩm Khanh Khanh: “Vừa rồi tôi đã nói phải tạ tội với cô, hai ta lấy nước ngọt thay rượu, uống một cốc?”
Tiền bối nổi tiếng đối xử thân thiết với mình như vậy, làm sao Thẩm Khanh Khanh có thể nói hai lời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay nâng cốc nước chanh cụng nhẹ, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“A, đúng rồi đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn biết Lưu đạo bao nhiêu tuổi rồi?”
Uống hơn ba lần nước, mấy người trên bàn hoặc ít hoặc nhiều đã nói một hai câu với Trần Cẩn Ngôn, khoảng cách giữa trên bàn cũng được kéo gần một chút, lựa chọn đề tài nói chuyện cũng càng ngày càng rộng.
“Tôi nhớ rõ tuổi của Lưu đạo và Trần ảnh đế không cách xa lắm, hình như có vài tuổi thôi.” Nữ diễn viên ngồi đối diện Thẩm Khanh Khanh chống cằm, hiển nhiên đang trêu ghẹo tóc trên đầu của đạo diễn đang dần thưa thớt: “Hai vị ngồi cùng nhau, giống như cách một thế hệ vậy?”
Mặc dù lời vui đùa này chọn cách này nói ra, nhưng cũng là sự thật. Trần Cẩn Ngôn so với đạo diễn mười phần trung niên, ngũ quan anh tuấn kiên nghị bị mặt mụn mắt híp mũi rượu của đạo diễn phụ trợ càng thêm xuất sắc. Ngay cả dù đã dần lui khỏi vòng điện ảnh, dáng người vẫn rắn chắc như cũ, dấu vết của năm tháng như bị xóa sạch.
Mọi người trên bàn bị chọc bật cười, Lưu đạo bị nói đùa vui vẻ nhất, ngoài miệng còn giãy giụa: “Tôi lớn hơn cậu ta tầm 3 tuổi, còn cùng năm với Quách Đức Lương và Lâm Chí Dĩnh, tôi thấy vậy cũng không tệ!”
Nói xong, các diễn viên trẻ tuổi cười càng vui vẻ.
Thẩm Khanh Khanh vừa ăn khoai tây vừa cười ngây ngô, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện bên khóe miệng. Tôn Hạo Hãn không mấy hứng thú với chuyện cười bên kia, chỉ ngồi đổ nước ngọt cho Thẩm Khanh Khanh, sau đó một ly thêm một ly cho cô uống.
Cuối cùng ăn xong một bữa lẩu, Thẩm Khanh Khanh cũng không ăn được mấy, nước ngọt lại uống căng bụng. Trước khi rời đi ôm từng người trên bàn một chút, sau đó vội vàng đi wc.
Cô bạn nhỏ uống xong nước ngọt giống như uống rượu, bước chân loạng choạng loạng lảo đảo.
Cũng đúng, Tôn Hạo Hãn rót quá nhiều cho người ta, chai nước trong tay của anh ta cũng cạn sạch.
Những người còn lại cũng không để chuyện nhỏ này ở trong lòng, đi xuống tầng tụ hội với những người khác, rộn ràng nhốn nháo đi ra ngoài, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Nhiều bàn ăn như vậy nên líc tính tiền cũng hơi lâu, Trần Cẩn Ngôn trả tiền xong, người đã đi về gần hết. Đúng lúc tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, ở cửa chỉ còn xe của Lưu đạo, anh đi qua nói lời tạm biệt với bạn già, thấy Tôn Hạo Hãn mở cửa xe đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.