Chương 3: .2: Cảnh Cường Bạo
Thâu Mã Đầu
08/02/2024
Trần Cẩn Ngôn bị mảng tuyết trắng kia làm cho mắt có chút choáng váng, khi đang nhíu mày di động lại rung nhẹ lên, anh nhìn thoáng qua người gọi tới rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.
Mới vừa ra khỏi lều cảnh Trần Cẩn Ngôn đã nhìn thấy bầu trời ban nãy còn đang không mây vạn dặm thế nhưng hiện giờ lại tối sầm, mây đen dày nặng treo ở giữa không trung, bão tuyết có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Điện thoại là do tài xế gọi tới, quả nhiên cũng mang đến tin tức xấu mà Trần Cẩn Ngôn đã dự đoán trước: do nguyên nhân thời tiết nên chuyến bay đã bị hoãn lại, cụ thể khi nào có thể cất cánh cũng không xác định.
Loại chuyện này ai cũng không muốn gặp phải, nhưng gặp phải thì cũng không có biện pháp nào. Sau khi Trần Cẩn Ngôn cúp điện thoại trở lại lều cảnh thì đoạn quay cảnh cường bạo đã qua, Tôn Hạo Hãn lại vội vàng đi quay cảnh tiếp theo rồi, chỉ còn lại chỉ hồng hồ ly nhỏ đang ngồi xổm hít nước mũi nhận lời khen ngợi.
Trước đây không nhìn kỹ, hiện giờ Trần Cẩn Ngôn mới phát hiện này cô gái nhỏ này có một đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, nhưng nhìn lại không hề dữ tợn, đặc biệt là khi cả người cô đang rúc ở trong chiếc áo khoác lông nhìn đạo diễn chờ được khen ngợi, đôi mắt ngập nước, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Cẩn Ngôn, bao giờ cậu đi, đêm nay chúng tôi vừa lúc sẽ đi ăn lẩu cùng với nhau, hay là cậu đi cùng chúng tôi? Dư quảng Lưu đạo diễn thấy Trần Cẩn Ngôn từ cửa tiến vào, lại nhìn về phía anh nói: Nhân tiện giới thiệu với Khanh Khan.
Nhìn ra được bạn già thật sự thích người mới này, chỉ có năm phút diễn mà đã muốn giới thiệu rồi. Trần Cẩn Ngôn im lặng một lát, chuyến bay bị ảnh hưởng do thời tiết là một mặt, về mặt khác này cũng thật đã lâu rồi chưa ăn một bữa cơm với ông bạn già.
Vậy thì đêm nay tôi mời khách đi, gọi tất cả mọi người cùng đi.
Cậu xem, chủ đầu tư chính là chủ đầu tư, tôi chỉ chờ mấy lời này của cậu thôi. Lão Lưu lập tức cười đến nỗi không nhìn thấy mắt, đêm nay có người mời chúng ta đi ăn ngon rồi, hay là dứt khoát vào thành phố ăn đi.
Toàn bộ đoàn làm phim bao gồm cả diễn viên thì một đoàn trăm người cuồn cuộn lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến một cửa hàng lẩu, và trực tiếp bao hết toàn bộ vị trí còn lại của nhà hàng người ta.
Nhân viên công tác thì ở ngồi sảnh lớn, còn diễn viên thì đi theo lão lưu lên phòng riêng ở trên tầng hai, Thẩm Khanh Khanh là nhân vật chính được chúc mừng ngày hôm nay không chỉ được vào phòng riêng mà còn ngồi cùng một bàn với diễn viên chính, đạo diễn Lưu và Trần Cẩn Ngôn.
Cô là người có thâm niên làm việc ít nhất ở trong bàn này cho nên đã tự giác ngồi ở vị trí gần cửa, thỉnh thoảng giúp người phục vụ dọn thức ăn lên bàn, các diễn viên chính ở trong đoàn phim cũng đều rất yêu quý Thẩm Khanh Khanh, còn đặt cho cô biệt danh là bạn nhỏ, ai ai cũng đều gọi rất thuận miệng, giống như người ở trên bàn ăn này đều thật sự chính là anh chị em cùng một nhạc vậy, không khí cực kỳ tốt.
Hôm nay là một cơ hội hiếm có, hay là chúng ta uống chút rượu để sưởi ấm trong cái mùa đông này đi. Lão Lưu vui vẻ đề nghị uống rượu, tất cả các diễn viên chính đều gật đầu đồng ý, các nữ diễn viên thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.
Mặc dù đạo diễn Lưu cũng không muốn lợi dụng khi người khác không tỉnh táo, nhưng mà việc các nữ diễn viên say xỉn và làm loạn ở bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường, dù có nổi tiếng đến mấy cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Nhưng chủ đầu tư và Lưu đạo diễn ở đó cho nên nào có ai dám nói không. Tuy rằng Thẩm Khanh Khanh gặp phải loại chuyện như này lần đầu tiên nhưng không có nghĩa là cô chưa từng nghe nói tới. Khi cô đang cảm thấy phiền phức thì Tôn Hạo Hãn ở bên cạnh dùng cánh tay đυ.ng vào cô và ném cho cô một ánh mắt xin lỗi. Bạn nhỏ, xin lỗi nhé, ban nãy vô tình làm cô ngã trong cảnh diễn vừa rồi. Chúng ta uống một ly nhé, tôi xin lỗi.
Tôn Hạo Hãn còn chưa nói hết thì đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Trần Cẩn Ngôn vâng lên ở bên cạnh.
Quên chuyện đó đi, trên bàn vẫn còn trẻ con đấy.
Anh nói cô vẫn còn nhỏ, anh giải thích không thích cảm giác đùa cợt như các diễn viên chính khác, dường như anh thật sự coi Thẩm Khanh Khanh như một cô bé, giọng nói đều đều, trầm thấp.
Thẩm Khanh Khanh thấy mặt nóng lên ngay lập tức, cô cúi đầu xuống.
*
Quả nhiên đàn ông lớn tuổi thật sự rất lãng mạn.
Trần Cẩn Ngôn thật sự rất tốt.
Mới vừa ra khỏi lều cảnh Trần Cẩn Ngôn đã nhìn thấy bầu trời ban nãy còn đang không mây vạn dặm thế nhưng hiện giờ lại tối sầm, mây đen dày nặng treo ở giữa không trung, bão tuyết có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Điện thoại là do tài xế gọi tới, quả nhiên cũng mang đến tin tức xấu mà Trần Cẩn Ngôn đã dự đoán trước: do nguyên nhân thời tiết nên chuyến bay đã bị hoãn lại, cụ thể khi nào có thể cất cánh cũng không xác định.
Loại chuyện này ai cũng không muốn gặp phải, nhưng gặp phải thì cũng không có biện pháp nào. Sau khi Trần Cẩn Ngôn cúp điện thoại trở lại lều cảnh thì đoạn quay cảnh cường bạo đã qua, Tôn Hạo Hãn lại vội vàng đi quay cảnh tiếp theo rồi, chỉ còn lại chỉ hồng hồ ly nhỏ đang ngồi xổm hít nước mũi nhận lời khen ngợi.
Trước đây không nhìn kỹ, hiện giờ Trần Cẩn Ngôn mới phát hiện này cô gái nhỏ này có một đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, nhưng nhìn lại không hề dữ tợn, đặc biệt là khi cả người cô đang rúc ở trong chiếc áo khoác lông nhìn đạo diễn chờ được khen ngợi, đôi mắt ngập nước, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Cẩn Ngôn, bao giờ cậu đi, đêm nay chúng tôi vừa lúc sẽ đi ăn lẩu cùng với nhau, hay là cậu đi cùng chúng tôi? Dư quảng Lưu đạo diễn thấy Trần Cẩn Ngôn từ cửa tiến vào, lại nhìn về phía anh nói: Nhân tiện giới thiệu với Khanh Khan.
Nhìn ra được bạn già thật sự thích người mới này, chỉ có năm phút diễn mà đã muốn giới thiệu rồi. Trần Cẩn Ngôn im lặng một lát, chuyến bay bị ảnh hưởng do thời tiết là một mặt, về mặt khác này cũng thật đã lâu rồi chưa ăn một bữa cơm với ông bạn già.
Vậy thì đêm nay tôi mời khách đi, gọi tất cả mọi người cùng đi.
Cậu xem, chủ đầu tư chính là chủ đầu tư, tôi chỉ chờ mấy lời này của cậu thôi. Lão Lưu lập tức cười đến nỗi không nhìn thấy mắt, đêm nay có người mời chúng ta đi ăn ngon rồi, hay là dứt khoát vào thành phố ăn đi.
Toàn bộ đoàn làm phim bao gồm cả diễn viên thì một đoàn trăm người cuồn cuộn lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến một cửa hàng lẩu, và trực tiếp bao hết toàn bộ vị trí còn lại của nhà hàng người ta.
Nhân viên công tác thì ở ngồi sảnh lớn, còn diễn viên thì đi theo lão lưu lên phòng riêng ở trên tầng hai, Thẩm Khanh Khanh là nhân vật chính được chúc mừng ngày hôm nay không chỉ được vào phòng riêng mà còn ngồi cùng một bàn với diễn viên chính, đạo diễn Lưu và Trần Cẩn Ngôn.
Cô là người có thâm niên làm việc ít nhất ở trong bàn này cho nên đã tự giác ngồi ở vị trí gần cửa, thỉnh thoảng giúp người phục vụ dọn thức ăn lên bàn, các diễn viên chính ở trong đoàn phim cũng đều rất yêu quý Thẩm Khanh Khanh, còn đặt cho cô biệt danh là bạn nhỏ, ai ai cũng đều gọi rất thuận miệng, giống như người ở trên bàn ăn này đều thật sự chính là anh chị em cùng một nhạc vậy, không khí cực kỳ tốt.
Hôm nay là một cơ hội hiếm có, hay là chúng ta uống chút rượu để sưởi ấm trong cái mùa đông này đi. Lão Lưu vui vẻ đề nghị uống rượu, tất cả các diễn viên chính đều gật đầu đồng ý, các nữ diễn viên thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.
Mặc dù đạo diễn Lưu cũng không muốn lợi dụng khi người khác không tỉnh táo, nhưng mà việc các nữ diễn viên say xỉn và làm loạn ở bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường, dù có nổi tiếng đến mấy cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Nhưng chủ đầu tư và Lưu đạo diễn ở đó cho nên nào có ai dám nói không. Tuy rằng Thẩm Khanh Khanh gặp phải loại chuyện như này lần đầu tiên nhưng không có nghĩa là cô chưa từng nghe nói tới. Khi cô đang cảm thấy phiền phức thì Tôn Hạo Hãn ở bên cạnh dùng cánh tay đυ.ng vào cô và ném cho cô một ánh mắt xin lỗi. Bạn nhỏ, xin lỗi nhé, ban nãy vô tình làm cô ngã trong cảnh diễn vừa rồi. Chúng ta uống một ly nhé, tôi xin lỗi.
Tôn Hạo Hãn còn chưa nói hết thì đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Trần Cẩn Ngôn vâng lên ở bên cạnh.
Quên chuyện đó đi, trên bàn vẫn còn trẻ con đấy.
Anh nói cô vẫn còn nhỏ, anh giải thích không thích cảm giác đùa cợt như các diễn viên chính khác, dường như anh thật sự coi Thẩm Khanh Khanh như một cô bé, giọng nói đều đều, trầm thấp.
Thẩm Khanh Khanh thấy mặt nóng lên ngay lập tức, cô cúi đầu xuống.
*
Quả nhiên đàn ông lớn tuổi thật sự rất lãng mạn.
Trần Cẩn Ngôn thật sự rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.