Chương 19: .1: Người Cắn Anh Có Phải Tôi Chăng?
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Tất nhiên, Thẩm Khanh Khanh vẫn chưa quên tấm thẻ mở đầu đó chính là ba chữ “cô bạn nhỏ”, Trần Cẩn Ngôn biết rằng cô được đoàn làm phim trước gọi là “cô bạn nhỏ”.
Lượng thông tin trong câu nói ngắn gọn của anh lớn đến mức kinh ngạc, Thẩm Khanh Khanh thậm chí không dám đứng tại chỗ mà suy nghĩ nhiều, vì sợ nếu rơi vào sẽ không thoát ra được khó ma hoàn thành công việc khâu cuối, cô lại vội cúi đầu xuống và nhỏ giọng nói một câu: “Phiền anh đợi tôi xong việc!” Lại vội vàng chui vào lớp học.
Nhưng cảm xúc không bị chi phối là chuyện không thể nào, cuối cùng vốn chỉ cần mất mười phút để bù lại những góc máy khác của cảnh vừa rồi mà cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Cũng may, đạo diễn chỉ nghĩ cả ngày hôm nay cả cô quá mệt, thấy cô liên tục xin lỗi nhân viên tại hiện trường, ngược lại ông quay sang an ủi cô mấy câu, sau khi quay xong liền giải tán ngay tại chỗ.
Thẩm Khanh Khanh sợ Trần Cẩn Ngôn đợi lâu, cô thậm chí còn không thay trang phục quay phim, cô bước ra khỏi tòa nhà dạy học cùng anh trong bộ đồng phục học sinh đó.
“Tóc của cô đã được cắt ngắn.”
Cổng trường sẽ đi qua sân vận động, Thẩm Khanh Khanh lo lắng đến mức không nói được câu nào suốt dọc đường, đầu óc cô chỉ toàn những gì Trần Cẩn Ngôn nói vừa rồi, khi được Trần Cẩn Ngôn đột ngột hỏi một câu, cô nhanh chóng sờ vào đầu, như thể cô đột nhiên nhớ ra chuyện đó vậy:
“Vâng, đúng vậy! Bởi vì Chiêm Phù Phù có kiểu tóc như vậy trong nguyên tác.”
“Công nghệ làm tóc giả bây giờ tốt hơn nhiều so với hồi đó của tôi.” Trần Cẩn Ngôn có một chút tò mò: “Tại sao cô không sử dụng tóc giả thay thế?”
Anh còn nhớ lần trước gặp Thẩm Khanh Khanh, mái tóc dài của cô ấy gần dài đến thắt lưng, hơn nữa nó đen bóng, được chăm sóc rất tốt, có thể thấy cô ấy rất nâng niu mái tóc dài của mình.
“Vì đội bộ tóc giả, tôi không thể nghĩ mình là Chiêm Phù Phù.” Khi Thẩm Khanh Khanh nhắc đến diễn xuất, tự nhiên mắt cô lại sáng lên: “Dù sao thì tóc cũng sẽ mọc lại mà.”
Hơn nữa, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy rằng nỗ lực nhỏ bé của cô ấy dành cho diễn xuất của mình so với Trần Cẩn Ngôn không gì đáng để nhắc cả, cô vẫn còn chặng đường dài phải đi.
“Ừm.”
Khóe miệng Trần Cẩn Ngôn cong lên thành hình vòng cung nhàn nhạt.
Như thế cũng trông rất đẹp.
Cô vốn trông rất non nớt, vừa rời trường không bao lâu, trên người cô vẫn còn nguyên khí chất học sinh, bây giờ cô lại cắt tóc ngắn và mặc đồng phục học sinh, như thể cô thực sự là một nữ sinh trung học của ngôi trường này.
Tuy nhiên, Thẩm Khanh Khanh lại đỏ mặt vì lời khen đơn giản nhất của Trần Cẩn Ngôn, nên cô không dám nhìn anh lần nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
“Cảm ơn cảm ơn anh.”
Khi hai người bước đến cổng trường, vết đỏ trên mặt Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng bị gió đông thổi bay: “Anh Trần, anh muốn ăn gì?”
“Ăn chút gì đó gần đây thôi.” Trần Cẩn Ngôn nói: “Cô có quen thuộc với khu phố này không?”
Đừng nói, câu hỏi này thật sự là hỏi đúng rồi, thời Trung học cơ sở và trung học phổ thông của Thẩm Khanh Khanh đều là học trung học phổ thông thứ mười, cho nên việc lựa chọn trường trung học phổ thông thứ mười lần này làm địa điểm quay khiến cô cảm thấy rất gần gũi: “Quanh đây không có nhà hàng tử tế nào, toàn là một số quán mì gì đó.”
“Thế thì ăn mì vậy.”
Năm phút sau, Thẩm Khanh Khanh đưa Trần Cẩn Ngôn đến một quán mì mà cô thường đến khi còn thời học sinh.
Mì bò né ở đây đặc biệt ngon, mì tôm tươi cũng ngon, thêm mấy món xào nhỏ cũng rất ngon. Thẩm Khanh Khanh liên tục giới thiệu Trần Cẩn Ngôn ngay khi cô vừa bước vào cửa, trước đây có rất nhiều người và mỗi lần đến đều phải xếp hang, bây giờ có lẽ là do kỳ nghỉ đông, người có phần hơn hơn.
Dù có ít người hơn trước nhưng vẫn ngồi đầy bàn gần 70% đến 80%. Thẩm Khanh Khanh dẫn Trần Cẩn Ngôn đến một chỗ ngồi trong góc, cô hơi lo lắng: “Có phải hơi ồn ào, anh có phiền không?”
“Không sao cả.” Trần Cẩn Ngôn dường như đã rất quen với nơi này, vừa ngồi vào bàn liền lấy từ trong hộp đũa hai đôi đũa dùng một lần, mỗi người một đôi, “Lần này tôi ở lại thành phố vài ngày nên không vội.”
Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ gặp lại nhau sao? Thẩm Khanh Khanh còn chưa kịp vui mừng vì tin vui này, khóe mắt thoáng qua vết vảy nhỏ trên môi dưới của anh, gọi đồ ăn xong liền ngồi vào chỗ của mình một lúc cuối cùng mới gặng ra được câu hỏi khéo léo nhất: “Anh Trần, tối hôm đó tôi có phải đã làm điều gì đó rất thô lỗ với anh?”
“Không phải.”
Lượng thông tin trong câu nói ngắn gọn của anh lớn đến mức kinh ngạc, Thẩm Khanh Khanh thậm chí không dám đứng tại chỗ mà suy nghĩ nhiều, vì sợ nếu rơi vào sẽ không thoát ra được khó ma hoàn thành công việc khâu cuối, cô lại vội cúi đầu xuống và nhỏ giọng nói một câu: “Phiền anh đợi tôi xong việc!” Lại vội vàng chui vào lớp học.
Nhưng cảm xúc không bị chi phối là chuyện không thể nào, cuối cùng vốn chỉ cần mất mười phút để bù lại những góc máy khác của cảnh vừa rồi mà cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Cũng may, đạo diễn chỉ nghĩ cả ngày hôm nay cả cô quá mệt, thấy cô liên tục xin lỗi nhân viên tại hiện trường, ngược lại ông quay sang an ủi cô mấy câu, sau khi quay xong liền giải tán ngay tại chỗ.
Thẩm Khanh Khanh sợ Trần Cẩn Ngôn đợi lâu, cô thậm chí còn không thay trang phục quay phim, cô bước ra khỏi tòa nhà dạy học cùng anh trong bộ đồng phục học sinh đó.
“Tóc của cô đã được cắt ngắn.”
Cổng trường sẽ đi qua sân vận động, Thẩm Khanh Khanh lo lắng đến mức không nói được câu nào suốt dọc đường, đầu óc cô chỉ toàn những gì Trần Cẩn Ngôn nói vừa rồi, khi được Trần Cẩn Ngôn đột ngột hỏi một câu, cô nhanh chóng sờ vào đầu, như thể cô đột nhiên nhớ ra chuyện đó vậy:
“Vâng, đúng vậy! Bởi vì Chiêm Phù Phù có kiểu tóc như vậy trong nguyên tác.”
“Công nghệ làm tóc giả bây giờ tốt hơn nhiều so với hồi đó của tôi.” Trần Cẩn Ngôn có một chút tò mò: “Tại sao cô không sử dụng tóc giả thay thế?”
Anh còn nhớ lần trước gặp Thẩm Khanh Khanh, mái tóc dài của cô ấy gần dài đến thắt lưng, hơn nữa nó đen bóng, được chăm sóc rất tốt, có thể thấy cô ấy rất nâng niu mái tóc dài của mình.
“Vì đội bộ tóc giả, tôi không thể nghĩ mình là Chiêm Phù Phù.” Khi Thẩm Khanh Khanh nhắc đến diễn xuất, tự nhiên mắt cô lại sáng lên: “Dù sao thì tóc cũng sẽ mọc lại mà.”
Hơn nữa, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy rằng nỗ lực nhỏ bé của cô ấy dành cho diễn xuất của mình so với Trần Cẩn Ngôn không gì đáng để nhắc cả, cô vẫn còn chặng đường dài phải đi.
“Ừm.”
Khóe miệng Trần Cẩn Ngôn cong lên thành hình vòng cung nhàn nhạt.
Như thế cũng trông rất đẹp.
Cô vốn trông rất non nớt, vừa rời trường không bao lâu, trên người cô vẫn còn nguyên khí chất học sinh, bây giờ cô lại cắt tóc ngắn và mặc đồng phục học sinh, như thể cô thực sự là một nữ sinh trung học của ngôi trường này.
Tuy nhiên, Thẩm Khanh Khanh lại đỏ mặt vì lời khen đơn giản nhất của Trần Cẩn Ngôn, nên cô không dám nhìn anh lần nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
“Cảm ơn cảm ơn anh.”
Khi hai người bước đến cổng trường, vết đỏ trên mặt Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng bị gió đông thổi bay: “Anh Trần, anh muốn ăn gì?”
“Ăn chút gì đó gần đây thôi.” Trần Cẩn Ngôn nói: “Cô có quen thuộc với khu phố này không?”
Đừng nói, câu hỏi này thật sự là hỏi đúng rồi, thời Trung học cơ sở và trung học phổ thông của Thẩm Khanh Khanh đều là học trung học phổ thông thứ mười, cho nên việc lựa chọn trường trung học phổ thông thứ mười lần này làm địa điểm quay khiến cô cảm thấy rất gần gũi: “Quanh đây không có nhà hàng tử tế nào, toàn là một số quán mì gì đó.”
“Thế thì ăn mì vậy.”
Năm phút sau, Thẩm Khanh Khanh đưa Trần Cẩn Ngôn đến một quán mì mà cô thường đến khi còn thời học sinh.
Mì bò né ở đây đặc biệt ngon, mì tôm tươi cũng ngon, thêm mấy món xào nhỏ cũng rất ngon. Thẩm Khanh Khanh liên tục giới thiệu Trần Cẩn Ngôn ngay khi cô vừa bước vào cửa, trước đây có rất nhiều người và mỗi lần đến đều phải xếp hang, bây giờ có lẽ là do kỳ nghỉ đông, người có phần hơn hơn.
Dù có ít người hơn trước nhưng vẫn ngồi đầy bàn gần 70% đến 80%. Thẩm Khanh Khanh dẫn Trần Cẩn Ngôn đến một chỗ ngồi trong góc, cô hơi lo lắng: “Có phải hơi ồn ào, anh có phiền không?”
“Không sao cả.” Trần Cẩn Ngôn dường như đã rất quen với nơi này, vừa ngồi vào bàn liền lấy từ trong hộp đũa hai đôi đũa dùng một lần, mỗi người một đôi, “Lần này tôi ở lại thành phố vài ngày nên không vội.”
Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ gặp lại nhau sao? Thẩm Khanh Khanh còn chưa kịp vui mừng vì tin vui này, khóe mắt thoáng qua vết vảy nhỏ trên môi dưới của anh, gọi đồ ăn xong liền ngồi vào chỗ của mình một lúc cuối cùng mới gặng ra được câu hỏi khéo léo nhất: “Anh Trần, tối hôm đó tôi có phải đã làm điều gì đó rất thô lỗ với anh?”
“Không phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.