Chương 20: .2: Người Cắn Anh Có Phải Tôi Chăng?
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Đêm đó, cô thở hổn hển rên rỉ dưới người anh, bị nhấp đẩy tới nghẹn ngào, nhưng cô không quên xác nhận lại cảm xúc của anh, để xác nhận rằng anh rất thoải mái trong lần làm tình này, và cuối cùng trước khi ngất đi cuộn mình trong vòng tay của anh để cảm ơn anh, thực sự là một cô bé rất lịch sự và dễ mến.
“Thế môi của anh.”
Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để hỏi, nhưng đã bị cắt đứt bởi hai tô mì nằm ngang giữa hai người họ.
“Hai tô mì bò né, rau xào sẽ có ngay.”
“Cảm ơn”
Thẩm Khanh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể ngày hôm đó trong lúc không tỉnh táo mình đã làm chuyện quá đáng gì đó với Trần Cẩn Ngôn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không dám hỏi, chỉ dám cúi đầu mà hút mì sụt sụt.
Kiểu bầu không khí tồi tệ này tiếp tục cho đến khi Thẩm Khanh Khanh đi thanh toán sau khi ăn mì xong, bà chủ lúc này mới được rãnh rỗi nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu trước mặt, không khỏi khen ngợi một câu: “Cô bé thật ngoan biết mời chú ăn mì.”
Thẩm Khanh Khanh không nhận ra người bà chủ đang gọi là chú là ai, cô nhìn theo ánh mắt của bà chủ với vẻ mặt bàng hoàng rồi quay lại mới nhìn thấy động tác hơi khựng của chú Trần, cô không thể nhịn được cười.
“Eh, nhưng chú của cô trông rất quen mặt, có phải là ai đó ta”
Sau đó cả hai nhanh chóng chuồn khỏi quán mì trước khi bà chủ nói ra tên cụ thể.
Thẩm Khanh Khanh lon ton chạy hết quãng đường, sau khi chạy ra khỏi tới đầu đường cô thở hổn hển, vuốt lại mái tóc rối bù của mình, nhìn Trần Cẩn Ngôn đang ở bên cạnh.
“Chú Trần.”
Dù sao vừa rồi cô không nhịn được cười, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy được Trần Cẩn Ngôn hẳn là đã nhìn thấy, dứt khoát bất chấp mà mặt dày nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ dưới môi của anh.
Cô cảm thấy mình như một thỏi nam châm nhỏ, bất giác bị anh thu hút và tiến lại gần anh.
“Anh có thể cho tôi biết người bạn nhỏ đã cắn anh, có phải là tôi không?”
Trước khi cô gái nhỏ nói xong, Trần Cẩn Ngôn đã kéo cô vào một góc mà đèn đường không thể chiếu tới, giống như một con chim ưng đã bị nhắm sẵn con mỗi và tìm đúng thời điểm để sải cánh tóm lấy, hơi thở và nụ hôn cháy bỏng đã rơi lên môi cô trong khi lưng cô áp vào bức tường bê tông phía sau.
Vậy thì đúng là do cô cắn rồi? Tại sao cô lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ?
Anh Trần đúng là quá có tính công kích ghê.
“Vậy thì tôi có thể ôn lại cho cô lần nữa, cô bạn nhỏ.”
Tiếng cười kiểu này giống như một lời động viên thầm lặng, làm rung động trái tim cô.
Lần này, anh không dùng đầu lưỡi xâm nhập mà cắn nhẹ vào môi cô gái nhỏ rồi chậm rãi cọ sát.
Cuối cùng, Trần Cẩn Ngôn thực sự đã cứng lên, không những cứng, trong ánh mắt còn có ý cười nhàn nhạt.
Hửm?
Trái tim Thẩm Khanh Khanh gần như sắp nhảy ra khỏi cuống họng, trong đầu cô cô chỉ muốn liều lĩnh một phen, sau đó đưa đôi tay đã đẫm mồ hôi lặng lẽ ra sau lưng, ngẩng cao cổ nhón chân chạm nhẹ vào môi người đàn ông.
Nó không có vẻ giống như một là cắn. Trần Cẩn Ngôn không cử động, và ngay cả giọng điệu của anh ấy cũng không dao động quá nhiều. “Cô rất tò mò sao?”
Trần Cẩn Ngôn cúi xuống nhìn cô, như thể đang chiêm ngưỡng một viên ngọc trong trẻo và thuần khiết.
“Ừm.” Thẩm Khanh Khanh gật đầu, “,Tôi vẫn tò mò về những gì đã xảy ra đêm đó.”
“Có, có phải tôi đã cắn như thế này?”
“Đúng vậy.”
Khi định thần lại, Thẩm Khanh Khanh đã đứng trước mặt Trần Cẩn Ngôn.
“Thế môi của anh.”
Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để hỏi, nhưng đã bị cắt đứt bởi hai tô mì nằm ngang giữa hai người họ.
“Hai tô mì bò né, rau xào sẽ có ngay.”
“Cảm ơn”
Thẩm Khanh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể ngày hôm đó trong lúc không tỉnh táo mình đã làm chuyện quá đáng gì đó với Trần Cẩn Ngôn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không dám hỏi, chỉ dám cúi đầu mà hút mì sụt sụt.
Kiểu bầu không khí tồi tệ này tiếp tục cho đến khi Thẩm Khanh Khanh đi thanh toán sau khi ăn mì xong, bà chủ lúc này mới được rãnh rỗi nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu trước mặt, không khỏi khen ngợi một câu: “Cô bé thật ngoan biết mời chú ăn mì.”
Thẩm Khanh Khanh không nhận ra người bà chủ đang gọi là chú là ai, cô nhìn theo ánh mắt của bà chủ với vẻ mặt bàng hoàng rồi quay lại mới nhìn thấy động tác hơi khựng của chú Trần, cô không thể nhịn được cười.
“Eh, nhưng chú của cô trông rất quen mặt, có phải là ai đó ta”
Sau đó cả hai nhanh chóng chuồn khỏi quán mì trước khi bà chủ nói ra tên cụ thể.
Thẩm Khanh Khanh lon ton chạy hết quãng đường, sau khi chạy ra khỏi tới đầu đường cô thở hổn hển, vuốt lại mái tóc rối bù của mình, nhìn Trần Cẩn Ngôn đang ở bên cạnh.
“Chú Trần.”
Dù sao vừa rồi cô không nhịn được cười, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy được Trần Cẩn Ngôn hẳn là đã nhìn thấy, dứt khoát bất chấp mà mặt dày nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ dưới môi của anh.
Cô cảm thấy mình như một thỏi nam châm nhỏ, bất giác bị anh thu hút và tiến lại gần anh.
“Anh có thể cho tôi biết người bạn nhỏ đã cắn anh, có phải là tôi không?”
Trước khi cô gái nhỏ nói xong, Trần Cẩn Ngôn đã kéo cô vào một góc mà đèn đường không thể chiếu tới, giống như một con chim ưng đã bị nhắm sẵn con mỗi và tìm đúng thời điểm để sải cánh tóm lấy, hơi thở và nụ hôn cháy bỏng đã rơi lên môi cô trong khi lưng cô áp vào bức tường bê tông phía sau.
Vậy thì đúng là do cô cắn rồi? Tại sao cô lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ?
Anh Trần đúng là quá có tính công kích ghê.
“Vậy thì tôi có thể ôn lại cho cô lần nữa, cô bạn nhỏ.”
Tiếng cười kiểu này giống như một lời động viên thầm lặng, làm rung động trái tim cô.
Lần này, anh không dùng đầu lưỡi xâm nhập mà cắn nhẹ vào môi cô gái nhỏ rồi chậm rãi cọ sát.
Cuối cùng, Trần Cẩn Ngôn thực sự đã cứng lên, không những cứng, trong ánh mắt còn có ý cười nhàn nhạt.
Hửm?
Trái tim Thẩm Khanh Khanh gần như sắp nhảy ra khỏi cuống họng, trong đầu cô cô chỉ muốn liều lĩnh một phen, sau đó đưa đôi tay đã đẫm mồ hôi lặng lẽ ra sau lưng, ngẩng cao cổ nhón chân chạm nhẹ vào môi người đàn ông.
Nó không có vẻ giống như một là cắn. Trần Cẩn Ngôn không cử động, và ngay cả giọng điệu của anh ấy cũng không dao động quá nhiều. “Cô rất tò mò sao?”
Trần Cẩn Ngôn cúi xuống nhìn cô, như thể đang chiêm ngưỡng một viên ngọc trong trẻo và thuần khiết.
“Ừm.” Thẩm Khanh Khanh gật đầu, “,Tôi vẫn tò mò về những gì đã xảy ra đêm đó.”
“Có, có phải tôi đã cắn như thế này?”
“Đúng vậy.”
Khi định thần lại, Thẩm Khanh Khanh đã đứng trước mặt Trần Cẩn Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.