Chương 7: Anh Đừng Đi
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Giọng cô gái rất nhỏ, có thể là vì khó chịu còn mang theo chút nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói khiến tài xế nghe cũng thấy hoảng sợ.
Chiếc xe vẫn đang dừng đèn đỏ, không thể di chuyển, tài xế quay đầu nhìn Trần Cẩn Ngôn, thì thấy anh không chút biểu cảm nhìn điều hướng rồi chỉ vào một khách sạn cao cấp cách ngã tư phía trước khoảng chừng 100m: Tuyết rơi nhiều quá, không đi bệnh viện nữa, tôi để cô xuống đây trước, rồi tôi gọi bác sĩ quen biết để hỏi xem có biện pháp nào không.
Được a.
Sau khi hết đèn đỏ, ngay lập tức tài xế tranh thủ chuyển làn lái xe dừng trước cửa khách sạn.
Trần Cẩn Ngôn bước xuống xe và kéo tiểu hồ ly đỏ đang cuộn tròn thành quả bóng ra khỏi ghế sau, thấy cô gần như không thể đứng dậy, người tài xế tiến về phía trước với vẻ lo lắng: Trần tiên sinh, anh có cần tôi giúp đỡ cô ấy lên lưng không?
Đôi má của cô gái nhỏ đã ửng hồng, khóe mắt còn hơi ẩm ướt, nhìn thực sự làm cho người ta đau lòng.
Không cần đâu.
Trần Cẩn Ngôn cúi xuống, đưa hai tay qua đầu gối cô, trực tiếp bế người lên.
Nhưng có lẽ tôi cần phiền anh mở giúp cửa phòng, đi thôi.
Chìa khóa xe giao cho người gác cửa của khách sạn, tài xế đi theo Trần Cẩn Ngôn mở cửa phòng lên tận tầng cao nhất, Trần Cẩn Ngôn đặt tiểu hồ ly đỏ lên giường, quay đầu lại bắt đầu liên lạc với bác sĩ mà anh quen biết.
Ngay khi đầu bên kia có người bắt máy, Trần Cẩn Ngôn liền đi đến một phòng khác và bắt đầu tập trung vào việc trao đổi với bác sĩ. Anh mô tả ngắn gọn về nguyên nhân và tình hình hiện tại, chợt nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của bác sĩ ở đầu dây bên kia: Bây giờ người này ừm haiz..
Trần Cẩn Ngôn không còn nhiều kiên nhẫn để nghe bạn mình thở dài cảm thán, chỉ truy hỏi đến cùng: Có cách nào tạm thời làm dịu đi không?
Không có, loại thuốc này hấp thu rất nhanh, cho dù đưa đi rửa ruột bây giờ thì cũng đã quá muộn rồi. Giọng điệu của bác sĩ ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, nhưng mà cảm giác khó chịu chỉ là tạm thời, chịu đựng một lúc là qua được. Loại thuốc này gây ảo giác, kích thích tình dục, không có hại gì, cùng lắm thì chỉ có tác dụng phụ nhẹ.
Nếu như cậu vội, thì cậu cứ để cô ấy trong phòng khách sạn một đêm là được. Nếu lo lắng thì cậu có thể mua hai viên melatonin hoặc để tôi gửi qua cho cậu hai viên thuốc ngủ.
Có lẽ là bởi vì đã quen với loại tình huống này, người bạn bác sĩ ở đầu dây bên kia điện thoại giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như phát lạnh, Trần Cẩn Ngôn cũng không nhiều lời, nói cảm ơn sau đó liền cúp điện thoại.
Trong thời gian Trần Cẩn Ngôn gọi điện thoại tài xế không dám rời đi, anh ta không biết mình có thể làm gì cho cô bé đáng thương này, vì vậy anh ta chỉ có thể rót một cốc nước cho cô bé đang cuộn tròn rơi nước mắt trên giường: Uống một chút nước đi, thật là tạo nghiệp mà.
Thẩm Khanh Khanh có hơi mơ hồ, nhưng vẫn xuất phát từ phép lịch sự, cô từ trên giường ngồi dậy, vươn tay nhận lấy ly nước, kết quả là ly nước vừa mới đưa tới trước người còn chưa kịp uống tay đã mềm nhũn làm đổ xuống.
Tài xế theo bản năng muốn lau đi, nhưng lại không dám đụng tới Thẩm Khanh Khanh, lúng túng mà nhìn Trần Cẩn Ngôn đã quay trở lại: Cậu ra xe chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống nhanh thôi.
Sau khi tài xế rời đi, Thẩm Khanh Khanh dưới sự trợ giúp của ly nước cũng tỉnh lại một chút, cuối cùng nhận ra người rời đi là tài xế chứ không phải là Trần Cẩn Ngôn, đồng thời cũng hiểu được chính là Trần Cẩn Ngôn đã đưa cô đến nơi này là thật.
Cô đại khái cũng đoán được chắc là có thứ gì đó được thả vào trong nước ngô, cô cố gắng lấy tay chống đỡ thân mình khó khăn ngồi ở trên giường, khi nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, đôi mắt cô đã bị cái loại cảm giác khó chịu này tra tấn đến đỏ bừng, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra khỏi hốc mắt.
Khi cô đi vào nhà vệ sinh, chiếc áo lông đang ở trạng thái mở, sau đó cô còn không chú ý kéo khóa lên, ly nước vừa rồi đổ vào người cô, bây giờ chiếc áo len ôm sát đã ướt một mảng lớn, đặc biệt là phần ngực, chiếc áo len tuy không trong suốt nhưng càng ôm sát vào da, càng làm nổi bật hết những đường cong xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Trần Cận Ngôn đương nhiên không có khả năng thật sự cho Thẩm Khanh Khanh uống hai viên thuốc ngủ, anh đứng bên cạnh giường, có lẽ đang suy nghĩ nên nói gì để giải thích sự việc một cách đơn giản nhất lại có tác dụng an ủi nhất định thì lại thấy cô gái nhỏ dè dặt mà vươn tay, nắm lấy cổ tay áo của anh. .
Anh cụp mắt xuống, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cô, đôi con ngươi đen láy kia vô cùng trong trẻo, trong đó hiển thị rõ ràng ảnh ngược của hắn.
Môi Thẩm Khanh Khanh khẽ nhúc nhích, trầm mặc hồi lâu, mới cẩn thận nghẹn ra một câu nhỏ như muỗi:
Anh đừng đi.
Chiếc xe vẫn đang dừng đèn đỏ, không thể di chuyển, tài xế quay đầu nhìn Trần Cẩn Ngôn, thì thấy anh không chút biểu cảm nhìn điều hướng rồi chỉ vào một khách sạn cao cấp cách ngã tư phía trước khoảng chừng 100m: Tuyết rơi nhiều quá, không đi bệnh viện nữa, tôi để cô xuống đây trước, rồi tôi gọi bác sĩ quen biết để hỏi xem có biện pháp nào không.
Được a.
Sau khi hết đèn đỏ, ngay lập tức tài xế tranh thủ chuyển làn lái xe dừng trước cửa khách sạn.
Trần Cẩn Ngôn bước xuống xe và kéo tiểu hồ ly đỏ đang cuộn tròn thành quả bóng ra khỏi ghế sau, thấy cô gần như không thể đứng dậy, người tài xế tiến về phía trước với vẻ lo lắng: Trần tiên sinh, anh có cần tôi giúp đỡ cô ấy lên lưng không?
Đôi má của cô gái nhỏ đã ửng hồng, khóe mắt còn hơi ẩm ướt, nhìn thực sự làm cho người ta đau lòng.
Không cần đâu.
Trần Cẩn Ngôn cúi xuống, đưa hai tay qua đầu gối cô, trực tiếp bế người lên.
Nhưng có lẽ tôi cần phiền anh mở giúp cửa phòng, đi thôi.
Chìa khóa xe giao cho người gác cửa của khách sạn, tài xế đi theo Trần Cẩn Ngôn mở cửa phòng lên tận tầng cao nhất, Trần Cẩn Ngôn đặt tiểu hồ ly đỏ lên giường, quay đầu lại bắt đầu liên lạc với bác sĩ mà anh quen biết.
Ngay khi đầu bên kia có người bắt máy, Trần Cẩn Ngôn liền đi đến một phòng khác và bắt đầu tập trung vào việc trao đổi với bác sĩ. Anh mô tả ngắn gọn về nguyên nhân và tình hình hiện tại, chợt nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của bác sĩ ở đầu dây bên kia: Bây giờ người này ừm haiz..
Trần Cẩn Ngôn không còn nhiều kiên nhẫn để nghe bạn mình thở dài cảm thán, chỉ truy hỏi đến cùng: Có cách nào tạm thời làm dịu đi không?
Không có, loại thuốc này hấp thu rất nhanh, cho dù đưa đi rửa ruột bây giờ thì cũng đã quá muộn rồi. Giọng điệu của bác sĩ ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, nhưng mà cảm giác khó chịu chỉ là tạm thời, chịu đựng một lúc là qua được. Loại thuốc này gây ảo giác, kích thích tình dục, không có hại gì, cùng lắm thì chỉ có tác dụng phụ nhẹ.
Nếu như cậu vội, thì cậu cứ để cô ấy trong phòng khách sạn một đêm là được. Nếu lo lắng thì cậu có thể mua hai viên melatonin hoặc để tôi gửi qua cho cậu hai viên thuốc ngủ.
Có lẽ là bởi vì đã quen với loại tình huống này, người bạn bác sĩ ở đầu dây bên kia điện thoại giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như phát lạnh, Trần Cẩn Ngôn cũng không nhiều lời, nói cảm ơn sau đó liền cúp điện thoại.
Trong thời gian Trần Cẩn Ngôn gọi điện thoại tài xế không dám rời đi, anh ta không biết mình có thể làm gì cho cô bé đáng thương này, vì vậy anh ta chỉ có thể rót một cốc nước cho cô bé đang cuộn tròn rơi nước mắt trên giường: Uống một chút nước đi, thật là tạo nghiệp mà.
Thẩm Khanh Khanh có hơi mơ hồ, nhưng vẫn xuất phát từ phép lịch sự, cô từ trên giường ngồi dậy, vươn tay nhận lấy ly nước, kết quả là ly nước vừa mới đưa tới trước người còn chưa kịp uống tay đã mềm nhũn làm đổ xuống.
Tài xế theo bản năng muốn lau đi, nhưng lại không dám đụng tới Thẩm Khanh Khanh, lúng túng mà nhìn Trần Cẩn Ngôn đã quay trở lại: Cậu ra xe chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống nhanh thôi.
Sau khi tài xế rời đi, Thẩm Khanh Khanh dưới sự trợ giúp của ly nước cũng tỉnh lại một chút, cuối cùng nhận ra người rời đi là tài xế chứ không phải là Trần Cẩn Ngôn, đồng thời cũng hiểu được chính là Trần Cẩn Ngôn đã đưa cô đến nơi này là thật.
Cô đại khái cũng đoán được chắc là có thứ gì đó được thả vào trong nước ngô, cô cố gắng lấy tay chống đỡ thân mình khó khăn ngồi ở trên giường, khi nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, đôi mắt cô đã bị cái loại cảm giác khó chịu này tra tấn đến đỏ bừng, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra khỏi hốc mắt.
Khi cô đi vào nhà vệ sinh, chiếc áo lông đang ở trạng thái mở, sau đó cô còn không chú ý kéo khóa lên, ly nước vừa rồi đổ vào người cô, bây giờ chiếc áo len ôm sát đã ướt một mảng lớn, đặc biệt là phần ngực, chiếc áo len tuy không trong suốt nhưng càng ôm sát vào da, càng làm nổi bật hết những đường cong xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Trần Cận Ngôn đương nhiên không có khả năng thật sự cho Thẩm Khanh Khanh uống hai viên thuốc ngủ, anh đứng bên cạnh giường, có lẽ đang suy nghĩ nên nói gì để giải thích sự việc một cách đơn giản nhất lại có tác dụng an ủi nhất định thì lại thấy cô gái nhỏ dè dặt mà vươn tay, nắm lấy cổ tay áo của anh. .
Anh cụp mắt xuống, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cô, đôi con ngươi đen láy kia vô cùng trong trẻo, trong đó hiển thị rõ ràng ảnh ngược của hắn.
Môi Thẩm Khanh Khanh khẽ nhúc nhích, trầm mặc hồi lâu, mới cẩn thận nghẹn ra một câu nhỏ như muỗi:
Anh đừng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.