Chương 6: Em Thích Anh
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Thẩm Khanh Khanh thích Trần Cẩn Ngôn, đây là bí mật nho nhỏ mà mười năm trước cô đã gieo vào lòng.
Mười năm trước lúc Thẩm Khanh Khanh chính vào năm nhất sơ trung, đó là kỳ nghỉ hè, sau khi hoàn thành bài tập trong kỳ nghỉ hè theo kế hoạch đã định trong ngày liền đến rạp chiếu phim tại nhà, lật toàn bộ đĩa CD phim điện ảnh mà anh trai cô đã cất giấu, sau đó lật đến một bộ phim điện ảnh tên là (Ve Sầu).
Phim kể về câu chuyện tình yêu tuổi học trò đầy ánh nắng của mùa hè và tiếng ve kêu, hai người chia chia hợp hợp vượt qua thời gian, từ học sinh đi đến xã hội, cuối cũng vẫn chỉ là một câu chuyện cũ.
Thật kỳ lạ, khi xem bộ phim đó rõ ràng Thẩm Khanh Khanh chưa có mối tình đầu, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một cô nhóc tóc vàng, nhưng cô lại bị lây nhiễm bởi diễn xuất của Trần Cẩn Ngôn ở trong đó, ở phần cuối của phim khóc đến nỗi không thành tiếng, thậm chí cuối cũng còn kinh động đến mẹ, làm mẹ giật mình kêu lên.
Cũng chính từ ngày đó, một người tên là Trần Cẩn Ngôn đã sống trong lòng Thẩm Khanh Khanh.
Trong đoạn thời gian đó cô điên cuồng tìm kiếm rất nhiều những thông tin liên quan đến Trần Cẩn Ngôn, biết lúc tuổi mới chừng hai mươi anh bắt đầu diễn (Ve Sầu) là một thiếu niên ngây ngô, vừa mới bước chân vào giới showbiz, biết anh chính là thông qua bộ (Ve sầu) này, Trần Cẩn Ngôn trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có thể nói vừa mới xuất đạo đã đứng trên đỉnh làm bao người ngước nhìn.
Sau đó Thẩm Khanh Khanh xem tất cả những bộ phim mà Trần Cẩn Ngôn đã đóng trong suốt nhiều năm, rồi cắt xuống tất cả những cảnh có anh , những cảnh này đã trở thành món ăn tinh thần quan trọng nhất của cô trong suốt nhiều năm.
Sau khi không đến hai năm ngay lúc cô yêu Trần Cẩn Ngôn đến mức không thể kiềm chế được, Trần Cẩn Ngôn đã công bố một tin tức khiến tất cả người hâm mộ tuyệt vọng: thành lập phòng làm việc Cẩn Ngôn , và không còn hoạt động như một diễn viên.
Đoạn thời gian đó, Thẩm Khanh Khanh ngày nào cũng khóc, đôi mắt to sưng to như hột đào, làm cho cha Thẩm và mẹ Thẩm rất lo lắng, bọn họ cảm thấy đứa con gái nhỏ đáng yêu của mình là truy tinh truy đến điên rồi, về sau vẫn là anh trai có cách, đồng ý với cô về sau có thể ghi danh vào Học viện Điện ảnh đi trên con đường giống như Trần Cẩn Ngôn, như vậy mới khiến Thẩm Khanh Khanh một lần nữa khôi phục lại ý chí.
Sau khi trở thành sinh viên Học viện Điện ảnh, Thẩm Khanh Khanh ngày đêm mong ngóng, đã không còn dám quá chờ mong được gặp mặt Trần Cẩn Ngôn nữa, thậm chí đối với đóng phim, cô cũng chỉ muốn có thể đóng bộ phim mà anh đã đầu tư là tốt rồi.
Ngay sau đúng một năm sau khi cô tốt nghiệp và chính thức bước chân vào làng giải trí, cuối cùng thì cơ hội cũng đến.
Ngày cô tiến vào đoàn phim thành phố rơi một trận tuyết lớn nhất trong những năm gần đây, nhưng Thẩm Khanh Khanh vẫn vui vẻ tràn đầy sức sống đến đây, thậm chí cô còn đọc qua kịch bản của các nhân vật khác, chỉ để hiểu rõ hơn tất cả các mặt về nhân vật mà mình muốn diễn, thậm chí cô đã viết tiểu sử cho vai diễn nhỏ này chỉ trong một đêm, đây đều là những câu chuyện mà nhân viên đoàn phim từng được Trần Cẩn Ngôn dẫn dắt kể lại, lại được Thẩm Khanh Khanh nhớ kỹ trong lòng, chỉ vì có thể đi trên con đường mà Trần Cẩn Ngôn đã từng đi.
Cô chính là thích Trần Cẩn Ngôn như vậy.
Mà bên này Trần Cẩn Ngôn bị cô gái nhỏ cưỡng hôn gần như không tốn chút ức nào đẩy cô ra, sau đó đem người dễ như trở bàn tay đem nhé vào chỗ ngồi phía sau, sau đó chính mình đi vòng qua ghế phụ ngồi xuống và nói với tài xế :"Đến bệnh viện gần nhất."
"Được." Trước khi tài xế khởi động xe giống như nghe được âm thanh rên rỉ đau đớn của cô gái từ hàng ghế sau, nhưng khi nghe kỹ thì giống như nói mớ, anh ta quay lại nhìn thoáng qua, thấy cô gái nhỏ ngồi phía sau mặc một chiếc áo khoác lông màu hồng cuộn mình thành một đoàn, đôi mắt vô thần khép hờ, đôi môi lại không ngừng đóng đóng mở mở, không biết đang lẩm bẩm cái gì,"Cậu Trần, cô ấy đây là"
"Không giống như say rượu."
"Bị hạ thuốc rôi."Cảm giác mềm mại thơm tho từ bờ môi người con gái giống như còn lưu lại trên môi, Trần Cẩn Ngôn dựa lưng vào ghế cau mày nhéo nhéo sống mũi, "Có thể là chất gây ảo giác, nhanh đến bệnh viện đi.
Loại chuyện này thực ra cũng không hiếm trong làng giải trí, đặc biệt là với các cô gái, vốn là người mới vào nghề, lại không có người chống lưng không có gia thế và lai lịch, khi bị bắt nạt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống cơn giận, cho nên thường xuyên hấp dẫn đến một số con sói nhân phẩm thấp kém.
Tài xế nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, gật đầu nhanh chóng chạy xe về hướng bệnh viện gần nhất.
Nhưng dù sao trời vừa mới đổ cơn tuyết lớn, tuyết trên đường còn chưa kịp thu dọn, tốc độ của các phương tiện xung quanh rất chậm, một khi gặp đèn đỏ liền có thể xảy ra ùn tắc.
Người tài xế dần dần hiểu ra tiếng nỉ non lặp đi lặp lại của cô gái là nói:
"Trần Cẩn Ngôn"
Đó là tên của Trần Cẩn Ngôn.
*
Như văn án đã nói, đây là một đôi có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn.
Mình rất thích loại CP có khoảng cách tuổi tác lớn này, và mình cũng thích kiểu đàn ông lớn tuổi hơn, mong các bạn nào không thích thì cứ im lặng bỏ đi, đừng nói là chính mình không thích, mình cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nó, cảm ơn các bạn.
Mười năm trước lúc Thẩm Khanh Khanh chính vào năm nhất sơ trung, đó là kỳ nghỉ hè, sau khi hoàn thành bài tập trong kỳ nghỉ hè theo kế hoạch đã định trong ngày liền đến rạp chiếu phim tại nhà, lật toàn bộ đĩa CD phim điện ảnh mà anh trai cô đã cất giấu, sau đó lật đến một bộ phim điện ảnh tên là (Ve Sầu).
Phim kể về câu chuyện tình yêu tuổi học trò đầy ánh nắng của mùa hè và tiếng ve kêu, hai người chia chia hợp hợp vượt qua thời gian, từ học sinh đi đến xã hội, cuối cũng vẫn chỉ là một câu chuyện cũ.
Thật kỳ lạ, khi xem bộ phim đó rõ ràng Thẩm Khanh Khanh chưa có mối tình đầu, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một cô nhóc tóc vàng, nhưng cô lại bị lây nhiễm bởi diễn xuất của Trần Cẩn Ngôn ở trong đó, ở phần cuối của phim khóc đến nỗi không thành tiếng, thậm chí cuối cũng còn kinh động đến mẹ, làm mẹ giật mình kêu lên.
Cũng chính từ ngày đó, một người tên là Trần Cẩn Ngôn đã sống trong lòng Thẩm Khanh Khanh.
Trong đoạn thời gian đó cô điên cuồng tìm kiếm rất nhiều những thông tin liên quan đến Trần Cẩn Ngôn, biết lúc tuổi mới chừng hai mươi anh bắt đầu diễn (Ve Sầu) là một thiếu niên ngây ngô, vừa mới bước chân vào giới showbiz, biết anh chính là thông qua bộ (Ve sầu) này, Trần Cẩn Ngôn trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có thể nói vừa mới xuất đạo đã đứng trên đỉnh làm bao người ngước nhìn.
Sau đó Thẩm Khanh Khanh xem tất cả những bộ phim mà Trần Cẩn Ngôn đã đóng trong suốt nhiều năm, rồi cắt xuống tất cả những cảnh có anh , những cảnh này đã trở thành món ăn tinh thần quan trọng nhất của cô trong suốt nhiều năm.
Sau khi không đến hai năm ngay lúc cô yêu Trần Cẩn Ngôn đến mức không thể kiềm chế được, Trần Cẩn Ngôn đã công bố một tin tức khiến tất cả người hâm mộ tuyệt vọng: thành lập phòng làm việc Cẩn Ngôn , và không còn hoạt động như một diễn viên.
Đoạn thời gian đó, Thẩm Khanh Khanh ngày nào cũng khóc, đôi mắt to sưng to như hột đào, làm cho cha Thẩm và mẹ Thẩm rất lo lắng, bọn họ cảm thấy đứa con gái nhỏ đáng yêu của mình là truy tinh truy đến điên rồi, về sau vẫn là anh trai có cách, đồng ý với cô về sau có thể ghi danh vào Học viện Điện ảnh đi trên con đường giống như Trần Cẩn Ngôn, như vậy mới khiến Thẩm Khanh Khanh một lần nữa khôi phục lại ý chí.
Sau khi trở thành sinh viên Học viện Điện ảnh, Thẩm Khanh Khanh ngày đêm mong ngóng, đã không còn dám quá chờ mong được gặp mặt Trần Cẩn Ngôn nữa, thậm chí đối với đóng phim, cô cũng chỉ muốn có thể đóng bộ phim mà anh đã đầu tư là tốt rồi.
Ngay sau đúng một năm sau khi cô tốt nghiệp và chính thức bước chân vào làng giải trí, cuối cùng thì cơ hội cũng đến.
Ngày cô tiến vào đoàn phim thành phố rơi một trận tuyết lớn nhất trong những năm gần đây, nhưng Thẩm Khanh Khanh vẫn vui vẻ tràn đầy sức sống đến đây, thậm chí cô còn đọc qua kịch bản của các nhân vật khác, chỉ để hiểu rõ hơn tất cả các mặt về nhân vật mà mình muốn diễn, thậm chí cô đã viết tiểu sử cho vai diễn nhỏ này chỉ trong một đêm, đây đều là những câu chuyện mà nhân viên đoàn phim từng được Trần Cẩn Ngôn dẫn dắt kể lại, lại được Thẩm Khanh Khanh nhớ kỹ trong lòng, chỉ vì có thể đi trên con đường mà Trần Cẩn Ngôn đã từng đi.
Cô chính là thích Trần Cẩn Ngôn như vậy.
Mà bên này Trần Cẩn Ngôn bị cô gái nhỏ cưỡng hôn gần như không tốn chút ức nào đẩy cô ra, sau đó đem người dễ như trở bàn tay đem nhé vào chỗ ngồi phía sau, sau đó chính mình đi vòng qua ghế phụ ngồi xuống và nói với tài xế :"Đến bệnh viện gần nhất."
"Được." Trước khi tài xế khởi động xe giống như nghe được âm thanh rên rỉ đau đớn của cô gái từ hàng ghế sau, nhưng khi nghe kỹ thì giống như nói mớ, anh ta quay lại nhìn thoáng qua, thấy cô gái nhỏ ngồi phía sau mặc một chiếc áo khoác lông màu hồng cuộn mình thành một đoàn, đôi mắt vô thần khép hờ, đôi môi lại không ngừng đóng đóng mở mở, không biết đang lẩm bẩm cái gì,"Cậu Trần, cô ấy đây là"
"Không giống như say rượu."
"Bị hạ thuốc rôi."Cảm giác mềm mại thơm tho từ bờ môi người con gái giống như còn lưu lại trên môi, Trần Cẩn Ngôn dựa lưng vào ghế cau mày nhéo nhéo sống mũi, "Có thể là chất gây ảo giác, nhanh đến bệnh viện đi.
Loại chuyện này thực ra cũng không hiếm trong làng giải trí, đặc biệt là với các cô gái, vốn là người mới vào nghề, lại không có người chống lưng không có gia thế và lai lịch, khi bị bắt nạt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống cơn giận, cho nên thường xuyên hấp dẫn đến một số con sói nhân phẩm thấp kém.
Tài xế nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, gật đầu nhanh chóng chạy xe về hướng bệnh viện gần nhất.
Nhưng dù sao trời vừa mới đổ cơn tuyết lớn, tuyết trên đường còn chưa kịp thu dọn, tốc độ của các phương tiện xung quanh rất chậm, một khi gặp đèn đỏ liền có thể xảy ra ùn tắc.
Người tài xế dần dần hiểu ra tiếng nỉ non lặp đi lặp lại của cô gái là nói:
"Trần Cẩn Ngôn"
Đó là tên của Trần Cẩn Ngôn.
*
Như văn án đã nói, đây là một đôi có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn.
Mình rất thích loại CP có khoảng cách tuổi tác lớn này, và mình cũng thích kiểu đàn ông lớn tuổi hơn, mong các bạn nào không thích thì cứ im lặng bỏ đi, đừng nói là chính mình không thích, mình cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nó, cảm ơn các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.