Chương 51: Bảo Vệ
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Thẩm Khanh Khanh kê sau lưng một chiếc gối mềm để tựa lưng vào, lúc nằm lên cái gối lông ngỗng cô híp mắt thoải mái nói: "Chú Trần, nửa tháng nữa là tới lễ trao giải đúng không?"
"Đúng vậy, lần này được tổ chức ở Đồng Thành, tới lúc đó anh sẽ đến đón em."
Cô gái nhỏ ném kịch bản lên đầu giường, cuộn tròn cả cơ thể trong chăn bông.
Cơ thể thoải mái khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Thẩm Khanh Khanh bất giác muốn làm nũng với anh: "Chú Trần, em chỉ có thể đợi tới lễ trao giải mới được gặp anh sao, lỡ như bây giờ em nhớ anh thì phải làm sao đây?"
Ở trong cảm giác thoải mái Thẩm Khanh Khanh cứ như vậy để lộ tấm lòng mình cho đối phương nhìn thấy, lúc cô nhìn thấy người mình thích thì không tự chủ được muốn bay qua giống như chú cún nhỏ cực kỳ đáng thương để lộ bụng của mình muốn được chủ nhân vuốt ve.
Trần Cẩn Ngôn ở bên kia mỉm cười nói: "Tuần sau anh có sắp xếp một công việc đơn giản ở Bội Thành cho em, lúc đó thuận tiện tới thăm anh là được rồi đúng không?"
Hả?
Thẩm Khanh Khanh vui vẻ ở trên giường lăn lộn, lần đầu tiên bị sắp xếp công tác mà cô cảm thấy sung sướng như vậy.
Một tuần sau, Thẩm Khanh Khanh đến Bội Thành, Lưu Nhã tới đón cô. Sau khi đến nơi Thẩm Khanh Khanh mới biết được 'công việc đơn giản' mà Trần Cẩn Ngôn nói chính là chụp ảnh giới thiệu cho bộ sưu tập mới nhất của nhãn hàng cao cấp trong nước, việc này tới Chung Lôi cũng phải kinh ngạc, nhưng cô ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần giúp cô chuẩn bị cho buổi chụp ảnh.
Cũng thật là trùng hợp, bởi vì Thẩm Khanh Khanh vào đoàn sớm nên buổi chụp hình tuyên truyền cho bộ phim 'Thanh xuân' cũng đã xong, khiến tần xuất cô về nhà gần đây càng ngày càng nhiều làm bố mẹ Thẩm ở nhà lo muốn chết.
Chắc Trần Cẩn Ngôn biết chuyện này nên mới đặc biệt thay mặt bọn họ nói cho cô biết.
Lần này Thẩm Khanh Khanh tới Bội Thành chủ yếu là ký hợp đồng. Lúc ký hợp đồng được ký kết, người bên nhãn hàng còn đặc biệt cười mập mờ với cô, anh ta còn nói anh Trần thật yêu thương cô, tới hợp đồng anh ấy phải đọc trước mấy lần mới để cho cô ký.
Thẩm Khanh Khanh còn chưa kịp hiểu gì, đã bị Chung Lôi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm.
Cô biết tính cách Chung Lôi là vậy, nhưng cô cũng không muốn nói cho Chung Lôi biết quá nhiều chuyện.
Nếu đó thực sự là về chuyện hẹn hò, cô có thể nói với tất cả mọi người trên thế giới.
Sau khi ký hợp đồng thì họ thương lượng thời gian quay quảng cáo, lúc Thẩm Khanh Khanh bước vào thang máy thì nhận được cuộc gọi của Trần Cẩn Ngôn.
"Anh hết bận rồi, đang chờ em dưới bãi đỗ xe."
Cô để Chung Lôi một mình quay lại khách sạn, còn mình thì xuống bãi đỗ xe gặp Trần Cẩn Ngôn. Anh vừa sờ đầu cô vừa nói: "Đổi công ty mới có hài lòng không?"
Thẩm Khanh Khanh không quên tới hợp đồng lúc nãy, cô đi tới vừa ôm vừa hôn lên khóe môi anh.
"Cảm ơn chú Trần."
Cô ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn để Trần Cẩn Ngôn chở tới tới nhà của anh.
Nơi này nằm ở trung tâm Bội Thành, Trần Cẩn Ngôn xây phòng làm việc ở đây còn nhà thì nằm ngay bên cạnh.
Trần Cẩn Ngôn thực sự thích khung cảnh ở đây, không những vậy ở đây cũng thuận tiện với công việc hơn.
Loại tâm trạng này cũng ảnh hưởng tới phong cách trang trí phòng của anh, ở phòng khách không có nhiều đồ đạc, ngay cả phòng sách cũng như vậy.
"Buổi tối em muốn ăn gì?"
Trần Cẩn Ngôn từ phòng bếp bước ra cầm theo chai sữa chuối cho cô.
"Cái này là cho em sao?"
Thẩm Khanh Khanh nhận chai sữa chuối đã được mở nắp hỏi: "Làm sao anh biết em thích uống thứ này?"
"Anh để ý trước khi em ăn cơm luôn uống thứ này." Trần Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó bật ti vi lên rồi nói: "Nơi này của anh có chút buồn, em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn."
Anh vẫn còn công việc chưa giải quyết, nên để cô ở phòng khách vừa xem tivi vừa nghỉ ngơi, còn bản thân thì vào phòng sách làm việc.
Thẩm Khanh Khanh thích cảm giác tất cả mọi thứ được sắp xếp tốt như vậy, nhưng cũng có thể vì những lời đó là do Trần Cẩn Ngôn nói đi.
Thẩm Khanh Khanh sau khi uống hết chai sữa chuối thì đọc kỹ danh sách thành phần ở mặt sau vài lần, Trần Cẩn Ngôn vừa bước ra nhìn thấy cảnh này thì bật cười: "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
Bọn họ cùng tới một nhà hàng Nhật Bản.
Nếu Thẩm Khanh Khanh có bảng xếp hạng những ngày ngày hài lòng nhất trong cuộc đời mình, cô nghĩ rằng ngày này chắc chắn sẽ nằm trong top ba, nếu không muốn nói nó là ngày đứng đầu.
............ Đó là nếu như ngày hôm nay kết thúc tại đây là.
Lúc tối, Thẩm Khanh Khanh nhận được cuộc gọi của Chung Lôi.
"Khanh Khanh, em đã vào Weibo chưa?"
Nghe vậy Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng vào Weibo, thì thấy một bài viết đang được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.
Bài viết rất dài, Thẩm Khanh Khanh cố gắng đọc lướt qua, thì nhìn thấy tên của mình, cô nhanh chóng xem video dưới bài viết.
Trong video Thẩm Khanh Khanh mặc đồng phục của Chiêm Phù, vẻ mặt vô hồn nhìn Lâm An Ca, sau đó giơ tay lên đánh cô ta.
Đoạn video này Thẩm Khanh Khanh cũng có chút ấn tượng với đoạn phim này, lúc đó cô cùng một diễn viên phụ đóng cảnh này, nhưng cô làm thế nào cũng không thể nhập vai được, cho nên Lâm An Ca đã đưa cô ra khỏi phim trường rồi giúp cô tìm cảm giác.
Sau khi tìm được cảm giác, Lâm An Ca còn cũng rất vui lòng chủ động giúp cô sửa lại cảnh này, nó cũng chính là cảnh trong video.
"Có chuyện gì sao?"
Thẩm Khanh Khanh nghe thấy giọng nói của Trần Cẩn Ngôn cùng ánh mắt quan tâm của anh thì lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là xảy ra chút hiểu lầm."
Có thể là nhân viên đoàn phim tình cơ quay được cảnh này, sau đó đăng lên Weibo............. hoặc ở đâu đó nên bị hiểu lầm.
Chỉ cần chờ Lâm An Ca ra mặt giải thích thì không sao.
Nhưng cho tới khi Thẩm Khanh Khanh trở lại nhà của Trần Cẩn Ngôn, thì đã có vô số fan tràn vào Weibo của Thẩm Khanh Khanh cùng Lâm An Ca muốn nghe giải thích, nhưng Lâm An Ca vẫn duy trì yên lặng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Thẩm Khanh Khanh rõ ràng hiện lên dòng chữ lo lắng.
Anh luôn chờ cô chủ động nhờ mình giúp đỡ, nhưng Thẩm Khanh Khanh vẫn luôn không nói với anh.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Cẩn Ngôn, Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng lựa chọn nói mọi chuyện cho anh.
"Sau này có xãy ra những chuyện như vậy phải nói với anh."
Anh không vào Weibo không có nghĩa là không biết mấy thủ đoạn của bọn người này, hơn nữa để tin tức nhanh chóng leo lên hot search chắc chắn phải có người trợ giúp châm lửa.
"Không phải..........." Thẩm Khanh Khanh cúi đầu nói: "Thật ra hôm đó.........."
Cô muốn giải thích cho Trần Cẩn Ngôn rằng cô không phải loại người tùy tiện đánh người khác, nhưng Trần Cẩn Ngôn nghe xong chỉ nhẹ nhàng nói với cô: "Em đi tắm trước đi, để anh tìm một bộ phim lát nữa chúng ta cùng xem."
Trần Cẩn Ngôn vốn không cần lời giải thích của cô.
Cô gái nhỏ thấy vậy ngoan ngoãn gật đầu bước vào phòng tắm, Trần Cẩn Ngôn đi đến cửa sổ trong suốt gọi điện.
"Giúp tôi dọn dẹp một chuyện."
Không biết phía bên kia nói gì, Trần Cẩn Ngôn chỉ nói 'Ừ'
"Không cần làm loạn với bọn họ, bên kia ra bao nhiêu tôi ra gấp đôi, tôi chỉ có một yêu cầu............"
"Tối nay bằng mọi cách, phải đè nó xuống cho tôi."
"Đúng vậy, lần này được tổ chức ở Đồng Thành, tới lúc đó anh sẽ đến đón em."
Cô gái nhỏ ném kịch bản lên đầu giường, cuộn tròn cả cơ thể trong chăn bông.
Cơ thể thoải mái khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Thẩm Khanh Khanh bất giác muốn làm nũng với anh: "Chú Trần, em chỉ có thể đợi tới lễ trao giải mới được gặp anh sao, lỡ như bây giờ em nhớ anh thì phải làm sao đây?"
Ở trong cảm giác thoải mái Thẩm Khanh Khanh cứ như vậy để lộ tấm lòng mình cho đối phương nhìn thấy, lúc cô nhìn thấy người mình thích thì không tự chủ được muốn bay qua giống như chú cún nhỏ cực kỳ đáng thương để lộ bụng của mình muốn được chủ nhân vuốt ve.
Trần Cẩn Ngôn ở bên kia mỉm cười nói: "Tuần sau anh có sắp xếp một công việc đơn giản ở Bội Thành cho em, lúc đó thuận tiện tới thăm anh là được rồi đúng không?"
Hả?
Thẩm Khanh Khanh vui vẻ ở trên giường lăn lộn, lần đầu tiên bị sắp xếp công tác mà cô cảm thấy sung sướng như vậy.
Một tuần sau, Thẩm Khanh Khanh đến Bội Thành, Lưu Nhã tới đón cô. Sau khi đến nơi Thẩm Khanh Khanh mới biết được 'công việc đơn giản' mà Trần Cẩn Ngôn nói chính là chụp ảnh giới thiệu cho bộ sưu tập mới nhất của nhãn hàng cao cấp trong nước, việc này tới Chung Lôi cũng phải kinh ngạc, nhưng cô ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần giúp cô chuẩn bị cho buổi chụp ảnh.
Cũng thật là trùng hợp, bởi vì Thẩm Khanh Khanh vào đoàn sớm nên buổi chụp hình tuyên truyền cho bộ phim 'Thanh xuân' cũng đã xong, khiến tần xuất cô về nhà gần đây càng ngày càng nhiều làm bố mẹ Thẩm ở nhà lo muốn chết.
Chắc Trần Cẩn Ngôn biết chuyện này nên mới đặc biệt thay mặt bọn họ nói cho cô biết.
Lần này Thẩm Khanh Khanh tới Bội Thành chủ yếu là ký hợp đồng. Lúc ký hợp đồng được ký kết, người bên nhãn hàng còn đặc biệt cười mập mờ với cô, anh ta còn nói anh Trần thật yêu thương cô, tới hợp đồng anh ấy phải đọc trước mấy lần mới để cho cô ký.
Thẩm Khanh Khanh còn chưa kịp hiểu gì, đã bị Chung Lôi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm.
Cô biết tính cách Chung Lôi là vậy, nhưng cô cũng không muốn nói cho Chung Lôi biết quá nhiều chuyện.
Nếu đó thực sự là về chuyện hẹn hò, cô có thể nói với tất cả mọi người trên thế giới.
Sau khi ký hợp đồng thì họ thương lượng thời gian quay quảng cáo, lúc Thẩm Khanh Khanh bước vào thang máy thì nhận được cuộc gọi của Trần Cẩn Ngôn.
"Anh hết bận rồi, đang chờ em dưới bãi đỗ xe."
Cô để Chung Lôi một mình quay lại khách sạn, còn mình thì xuống bãi đỗ xe gặp Trần Cẩn Ngôn. Anh vừa sờ đầu cô vừa nói: "Đổi công ty mới có hài lòng không?"
Thẩm Khanh Khanh không quên tới hợp đồng lúc nãy, cô đi tới vừa ôm vừa hôn lên khóe môi anh.
"Cảm ơn chú Trần."
Cô ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn để Trần Cẩn Ngôn chở tới tới nhà của anh.
Nơi này nằm ở trung tâm Bội Thành, Trần Cẩn Ngôn xây phòng làm việc ở đây còn nhà thì nằm ngay bên cạnh.
Trần Cẩn Ngôn thực sự thích khung cảnh ở đây, không những vậy ở đây cũng thuận tiện với công việc hơn.
Loại tâm trạng này cũng ảnh hưởng tới phong cách trang trí phòng của anh, ở phòng khách không có nhiều đồ đạc, ngay cả phòng sách cũng như vậy.
"Buổi tối em muốn ăn gì?"
Trần Cẩn Ngôn từ phòng bếp bước ra cầm theo chai sữa chuối cho cô.
"Cái này là cho em sao?"
Thẩm Khanh Khanh nhận chai sữa chuối đã được mở nắp hỏi: "Làm sao anh biết em thích uống thứ này?"
"Anh để ý trước khi em ăn cơm luôn uống thứ này." Trần Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó bật ti vi lên rồi nói: "Nơi này của anh có chút buồn, em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn."
Anh vẫn còn công việc chưa giải quyết, nên để cô ở phòng khách vừa xem tivi vừa nghỉ ngơi, còn bản thân thì vào phòng sách làm việc.
Thẩm Khanh Khanh thích cảm giác tất cả mọi thứ được sắp xếp tốt như vậy, nhưng cũng có thể vì những lời đó là do Trần Cẩn Ngôn nói đi.
Thẩm Khanh Khanh sau khi uống hết chai sữa chuối thì đọc kỹ danh sách thành phần ở mặt sau vài lần, Trần Cẩn Ngôn vừa bước ra nhìn thấy cảnh này thì bật cười: "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
Bọn họ cùng tới một nhà hàng Nhật Bản.
Nếu Thẩm Khanh Khanh có bảng xếp hạng những ngày ngày hài lòng nhất trong cuộc đời mình, cô nghĩ rằng ngày này chắc chắn sẽ nằm trong top ba, nếu không muốn nói nó là ngày đứng đầu.
............ Đó là nếu như ngày hôm nay kết thúc tại đây là.
Lúc tối, Thẩm Khanh Khanh nhận được cuộc gọi của Chung Lôi.
"Khanh Khanh, em đã vào Weibo chưa?"
Nghe vậy Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng vào Weibo, thì thấy một bài viết đang được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.
Bài viết rất dài, Thẩm Khanh Khanh cố gắng đọc lướt qua, thì nhìn thấy tên của mình, cô nhanh chóng xem video dưới bài viết.
Trong video Thẩm Khanh Khanh mặc đồng phục của Chiêm Phù, vẻ mặt vô hồn nhìn Lâm An Ca, sau đó giơ tay lên đánh cô ta.
Đoạn video này Thẩm Khanh Khanh cũng có chút ấn tượng với đoạn phim này, lúc đó cô cùng một diễn viên phụ đóng cảnh này, nhưng cô làm thế nào cũng không thể nhập vai được, cho nên Lâm An Ca đã đưa cô ra khỏi phim trường rồi giúp cô tìm cảm giác.
Sau khi tìm được cảm giác, Lâm An Ca còn cũng rất vui lòng chủ động giúp cô sửa lại cảnh này, nó cũng chính là cảnh trong video.
"Có chuyện gì sao?"
Thẩm Khanh Khanh nghe thấy giọng nói của Trần Cẩn Ngôn cùng ánh mắt quan tâm của anh thì lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là xảy ra chút hiểu lầm."
Có thể là nhân viên đoàn phim tình cơ quay được cảnh này, sau đó đăng lên Weibo............. hoặc ở đâu đó nên bị hiểu lầm.
Chỉ cần chờ Lâm An Ca ra mặt giải thích thì không sao.
Nhưng cho tới khi Thẩm Khanh Khanh trở lại nhà của Trần Cẩn Ngôn, thì đã có vô số fan tràn vào Weibo của Thẩm Khanh Khanh cùng Lâm An Ca muốn nghe giải thích, nhưng Lâm An Ca vẫn duy trì yên lặng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Thẩm Khanh Khanh rõ ràng hiện lên dòng chữ lo lắng.
Anh luôn chờ cô chủ động nhờ mình giúp đỡ, nhưng Thẩm Khanh Khanh vẫn luôn không nói với anh.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Cẩn Ngôn, Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng lựa chọn nói mọi chuyện cho anh.
"Sau này có xãy ra những chuyện như vậy phải nói với anh."
Anh không vào Weibo không có nghĩa là không biết mấy thủ đoạn của bọn người này, hơn nữa để tin tức nhanh chóng leo lên hot search chắc chắn phải có người trợ giúp châm lửa.
"Không phải..........." Thẩm Khanh Khanh cúi đầu nói: "Thật ra hôm đó.........."
Cô muốn giải thích cho Trần Cẩn Ngôn rằng cô không phải loại người tùy tiện đánh người khác, nhưng Trần Cẩn Ngôn nghe xong chỉ nhẹ nhàng nói với cô: "Em đi tắm trước đi, để anh tìm một bộ phim lát nữa chúng ta cùng xem."
Trần Cẩn Ngôn vốn không cần lời giải thích của cô.
Cô gái nhỏ thấy vậy ngoan ngoãn gật đầu bước vào phòng tắm, Trần Cẩn Ngôn đi đến cửa sổ trong suốt gọi điện.
"Giúp tôi dọn dẹp một chuyện."
Không biết phía bên kia nói gì, Trần Cẩn Ngôn chỉ nói 'Ừ'
"Không cần làm loạn với bọn họ, bên kia ra bao nhiêu tôi ra gấp đôi, tôi chỉ có một yêu cầu............"
"Tối nay bằng mọi cách, phải đè nó xuống cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.