Chương 50: Em Đấy
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Sau khi ăn một bữa trong trạng thái đơ đễnh, Lâm An Ca liền nói cô sẽ không quấy rầy nhiều, Thẩm Khanh Khanh muốn giữ cô lại xem phim và uống trà chiều, nhưng trông cô rất kiên quyết, không có chút níu kéo gì được, cũng chỉ có thể gật đầu một cách miễn cưỡng: “Vậy thì An Ca Ca, lần sau chị vẫn phải đến nhà tôi chơi nhé.”
Lâm An Ca không khỏi gật đầu, trên thực tế cô thậm chí còn không để ý đến Thẩm Khanh Khanh nói gì. Cô một mình trở về khách sạn nhỏ muốn tìm người trò chuyện, nhưng tìm trong danh bạ điện thoại cũng không tìm thấy ai có thể nói chuyện cả, đành chán nản mở Weibo.
Nhưng chủ đề về cặp cp của Trình Nặc và Chiêm Phù Phù trên mạng tìm kiếm hot của Weibo vẫn nằm trong danh sách đầu bảng, và nó đã tăng lên rất nhiều so với ngày hôm qua. Lâm An Ca trượt xuống để tìm kiếm tên nhân vật của mình, và khóa màn hình một cách cáu kỉnh khi không tìm thấy gì trong các tin.
Tại sao một số người sinh ra đã có tất cả mọi thứ và một số người từ khi sinh ra đã không có gì chứ.
Cô hơn Thẩm Khanh Khanh năm tuổi, ở tuổi gần 30, cô đã được coi là diễn viên lớn tuổi trong làng giải trí này, nhưng cô vẫn đóng vai một nữ chính không mấy nổi tiếng trong một đoàn phim cấp ba nhỏ như vậy.
Về phần Thẩm Khanh Khanh, cô từ khi sinh ra đã có quá nhiều thứ tuyệt vời đến thế, thậm chí còn có thể nổi như cồn với vai trò diễn viên phụ trong trong dòng phim hạng ba trên mạng, thậm chí
Nghĩ đến bức ảnh đó, lưng Lâm An Ca nổi cả da gà.
Điều đó chắc chắn không bình thường, ví của một người anh trai bình thường không thể là ảnh của em gái mình, và nếu có thì cũng không thể là ảnh cưới.
Còn Thẩm Khanh Khanh thì sao? Cô trong vai trò gì trong mối quan hệ này, và sự từ chối của Thẩm Thanh Hòa là Thẩm Thanh Hòa không muốn quen với cô hay là do Thẩm Khanh Khanh không muốn họ bên nhau?
Đầu Lâm An Ca như muốn nổ tung một mình suy nghĩ điều đó trong phòng, vừa hay thì điện thoại rung lên, cô vừa nghe máy thì đầu dây bên kia đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ: “An Ca, sao tiền tháng này vẫn chưa gửi đến, vợ của anh trai con đã dạm hỏi xong rồi, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, gia đình chúng ta ít nhất cũng phải có tiền đặt cọc cho căn phòng tân hôn này”
“Mẹ, con sẽ chuyển ngay sinh hoạt phí cho mẹ ngay, nhưng con thật sự không có tiền để chi trả trước phần tiền cọc này”, sự tương phản mạnh đến mức khiến người ta suy sụp, Lâm An Ca cảm thấy mình gần như không còn sức lực, thu nhập của diễn viên thì thực sự không như mẹ nghĩ, hơn nữa con vốn dĩ cũng chẳng hot tí nào.”
“An Ca à, mẹ biết con không dễ dàng gì nhưng anh trai con cũng phải lấy vợ phải không? Mẹ tin con nhất định sẽ có cách giải quyết. Không phải on đang ở trong đoàn làm phim sao? Nếu thực sự không có cách thì hỏi mượn đạo diễn một iits cũng được.”
Một người phụ nữ trung niên, trình độ học vấn thấp luôn cho rằng đạo diễn là người lớn nhất và giàu nhất trong đoàn, dù Lâm An Ca có giải thích bao nhiêu lần bà cũng không thể nhớ nổi. Hôm nay cô thật sự không còn sức lực để giải thích với mẹ, sau khi cúp điện thoại, cô yếu ớt ngồi trên giường ngây người suốt một buổi chiều, mãi đến tối mới hạ quyết tâm bấm một dãy số.
“Hồ tổng, tôi đã nghĩ về những gì ông đã nói với tôi trước đây. Tối nay ông có rảnh không?”
*
Vào ban đêm, ánh đèn vườn ẩn hiện giữa hoa lá trong khu vườn nhỏ của nhà Thẩm Khanh Khanh sáng lên, màu vàng ấm áp chắp vá giống như những mảnh sao rơi xuống sân nhỏ vậy, mỗi khi Thẩm Khanh Khanh từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách nhìn ra đều cảm thấy thoải mái.
Cô trải một tấm thảm tập yoga trên sàn, đặt máy tính bảng vào vị trí và bắt đầu ngày giảm cân đầu tiên ngay khi đeo tai nghe vào.
Cách đó không xa, ba Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Hòa đang xem phần mới của “Thanh Xuân” trong tuần này, nhưng sự chú ý của họ lại đổ dồn vào Thẩm Khanh Khanh một cách vô thức, người đang loay hoay trên thảm tập yoga một cách khó khăn.
“Bảo bối của chúng ta đang làm gì vậy?” Ba Thẩm đã hỏi câu hỏi trực tiếp nhất.
“Em ấy nói rằng sau một thời gian có một dịp quan trọng để tham dự và em ấy cần phải giảm cân xuống một chút.” Thẩm Thanh Hòa cũng nhìn theo ánh mắt của ba mẹ, “Nhưng con không cho phép em ấy ăn kiêng để giảm cân, vì vậy em ấy tính bắt đầu tập thể dục từ hôm nay.”
“Là một diễn viên thực sự là một công việc vất vả.” Mẹ Thẩm cau mày và cảm thấy rất thương cho con gái của mình, “Vậy em con đang tập thể dục gì vậy, tập bài thể dục chim cánh dục sao?”
Thẩm Thanh Hòa vốn đang uống nước, nhưng suýt chút nữa đã phun ra hết, nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng nuốt xuống nước.
Đây có phải là câu mọi người thường nói độ sát thương không lớn và sức sỉ nhục cực kỳ mạnh.
May mắn thay, chú chim cánh cụt nhỏ vừa tay vừa chân bên kia đang đeo tai nghe không nghe thấy mẹ nói gì, thấy anh trai đang nhìn mình cười thì vừa thở hổn hển và cười toe toét với anh.
Đúng là ngốc đến khiến người ta thương mà.
Sau khi tập thể dục, Thẩm Khanh Khanh nằm liệt trên đó 20 phút trước mới đứng dậy đi tắm, sau khi tắm xong, cô lặng lẽ đóng cửa, đọc lại kịch bản và ghi chú trong khi kết nối nói chuyện WeChat với Trần Cẩn Ngôn.
Kể từ khi Trần Cẩn Ngôn trở về Bội Thành, họ đã ở trong trạng thái này., chỉ cần Trần Cẩn Ngôn không họp vào buổi tối, anh ấy sẽ liên lạc với Thẩm Khanh Khanh, cũng không phải luôn huyên thuyên nói chuyện, mà việc ai nấy làm, thỉnh thoảng chợt nhớ ra thì kêu đối phương một tiếng và lập tức nhận được phản hồi như thể người ấy đang ở bên cạnh.
Vừa hay cô không đọc to lời thoại, cô chủ yếu dựa vào xem và thỉnh thoảng lẩm bẩm với giọng lí nhí, như có như không để không có cảm giác khó chịu trong quá trình làm quen.
“Đúng rồi, cô bạn nhỏ.”
Thẩm Khanh Khanh đang đọc lời thoại bên đây thì nghe Trần Cẩn Ngôn nói: “Đạo diễn muốn sắp xếp cho em thêm cảnh quay, tại sao em lại từ chối?”
Rốt cuộc, có rất nhiều chỗ trống cho các hoạt động trong khi phát sóng và quay phim, đạo diễn đã đưa Thẩm Khanh Khanh và Lưu Khải An đến để mở một cuộc họp nhỏ vào hai ngày trước, có ý là xem xét phản hồi từ khán giả, có ý muốn thêm cảnh quay cho cặp đôi Nặc Phù ngay cả trong giai đoạn sau có thể đặt phần chính của mô tả vào cặp CP của họ hỏi xem ý kiến họ cảm thấy thế nào.
Tất nhiên, Lưu Khải An hoàn toàn đồng ý, dù sao tuổi nghề của nam nghệ sĩ sẽ dài hơn, nhưng dù sao anh ta đã gần 30 tuổi rồi, cũng đã qua tuổi tiểu thịt tươi rồi, nhưng anh ta vẫn có chút không đủ tư cách để theo mẫu hình người chú, anh ta thực sự muốn nắm bắt cơ hội này.
Nhưng Thẩm Khanh Khanh lúc đó chỉ nghĩ đến một sự thay đổi như vậy, Lâm An Ca hẳn là cảm thấy rất buồn, vì vậy cô ấy đã từ chối một cách khéo léo.
“Em chỉ nghĩ rằng điều mà khán giả thích bây giờ có lẽ là tình cảm vừa đúng mức giữa Chiêm Phù Phù và Trình Nặc, nếu đem câu chuyện của họ chuyển thành tuyến chính trong phim, ngược lại gây tác dụng phụ, có lẽ khán giả xem lâu sẽ ngán, đồng thời see kéo theo độ hot của phim tụt dốc.”
Lúc đó Thẩm Khanh Khanh nói như vậy với đạo diễn, nhưng cô ấy sẽ thể hiện khía cạnh cá nhân hơn trước mặt Trần Cẩn Ngôn.
“Ngoài ra, Lâm An Ca, người đóng vai nữ chính, là bạn của em, và em không muốn làm cô ấy buồn.”
Trong chuyện này, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy Lưu Khải An là người cô có lỗi nhất, cô cũng mời anh ăn bữa cơm để xin lỗi, sau đó Lưu Khải An đã giúp cô an ủi Chung Lôi người đã càm ràm sau khi biết chuyện này.
Mọi người biết chuyện này đều nói cô bị hâm, Thẩm Khanh Khanh vừa hay cũng muốn biết ý kiến của Trần Cẩn Ngôn về vấn đề này, cô đã nghe tiếng cười ở bên kia của Trần Cẩn Ngôn, hình như không chút ngoài ý muốn với lý do của cô: “Em đấy.”
Hai chữ này có một loại cảm giác bất lực và chiều chuộng, Thẩm Khanh Khanh mặc dù cảm thấy đa phần tình cảm đều do cô tự suy diễn, nhưng cô vẫn chấp nhận mà ngọt lịm nằm lăn ra giường.
Lâm An Ca không khỏi gật đầu, trên thực tế cô thậm chí còn không để ý đến Thẩm Khanh Khanh nói gì. Cô một mình trở về khách sạn nhỏ muốn tìm người trò chuyện, nhưng tìm trong danh bạ điện thoại cũng không tìm thấy ai có thể nói chuyện cả, đành chán nản mở Weibo.
Nhưng chủ đề về cặp cp của Trình Nặc và Chiêm Phù Phù trên mạng tìm kiếm hot của Weibo vẫn nằm trong danh sách đầu bảng, và nó đã tăng lên rất nhiều so với ngày hôm qua. Lâm An Ca trượt xuống để tìm kiếm tên nhân vật của mình, và khóa màn hình một cách cáu kỉnh khi không tìm thấy gì trong các tin.
Tại sao một số người sinh ra đã có tất cả mọi thứ và một số người từ khi sinh ra đã không có gì chứ.
Cô hơn Thẩm Khanh Khanh năm tuổi, ở tuổi gần 30, cô đã được coi là diễn viên lớn tuổi trong làng giải trí này, nhưng cô vẫn đóng vai một nữ chính không mấy nổi tiếng trong một đoàn phim cấp ba nhỏ như vậy.
Về phần Thẩm Khanh Khanh, cô từ khi sinh ra đã có quá nhiều thứ tuyệt vời đến thế, thậm chí còn có thể nổi như cồn với vai trò diễn viên phụ trong trong dòng phim hạng ba trên mạng, thậm chí
Nghĩ đến bức ảnh đó, lưng Lâm An Ca nổi cả da gà.
Điều đó chắc chắn không bình thường, ví của một người anh trai bình thường không thể là ảnh của em gái mình, và nếu có thì cũng không thể là ảnh cưới.
Còn Thẩm Khanh Khanh thì sao? Cô trong vai trò gì trong mối quan hệ này, và sự từ chối của Thẩm Thanh Hòa là Thẩm Thanh Hòa không muốn quen với cô hay là do Thẩm Khanh Khanh không muốn họ bên nhau?
Đầu Lâm An Ca như muốn nổ tung một mình suy nghĩ điều đó trong phòng, vừa hay thì điện thoại rung lên, cô vừa nghe máy thì đầu dây bên kia đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ: “An Ca, sao tiền tháng này vẫn chưa gửi đến, vợ của anh trai con đã dạm hỏi xong rồi, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, gia đình chúng ta ít nhất cũng phải có tiền đặt cọc cho căn phòng tân hôn này”
“Mẹ, con sẽ chuyển ngay sinh hoạt phí cho mẹ ngay, nhưng con thật sự không có tiền để chi trả trước phần tiền cọc này”, sự tương phản mạnh đến mức khiến người ta suy sụp, Lâm An Ca cảm thấy mình gần như không còn sức lực, thu nhập của diễn viên thì thực sự không như mẹ nghĩ, hơn nữa con vốn dĩ cũng chẳng hot tí nào.”
“An Ca à, mẹ biết con không dễ dàng gì nhưng anh trai con cũng phải lấy vợ phải không? Mẹ tin con nhất định sẽ có cách giải quyết. Không phải on đang ở trong đoàn làm phim sao? Nếu thực sự không có cách thì hỏi mượn đạo diễn một iits cũng được.”
Một người phụ nữ trung niên, trình độ học vấn thấp luôn cho rằng đạo diễn là người lớn nhất và giàu nhất trong đoàn, dù Lâm An Ca có giải thích bao nhiêu lần bà cũng không thể nhớ nổi. Hôm nay cô thật sự không còn sức lực để giải thích với mẹ, sau khi cúp điện thoại, cô yếu ớt ngồi trên giường ngây người suốt một buổi chiều, mãi đến tối mới hạ quyết tâm bấm một dãy số.
“Hồ tổng, tôi đã nghĩ về những gì ông đã nói với tôi trước đây. Tối nay ông có rảnh không?”
*
Vào ban đêm, ánh đèn vườn ẩn hiện giữa hoa lá trong khu vườn nhỏ của nhà Thẩm Khanh Khanh sáng lên, màu vàng ấm áp chắp vá giống như những mảnh sao rơi xuống sân nhỏ vậy, mỗi khi Thẩm Khanh Khanh từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách nhìn ra đều cảm thấy thoải mái.
Cô trải một tấm thảm tập yoga trên sàn, đặt máy tính bảng vào vị trí và bắt đầu ngày giảm cân đầu tiên ngay khi đeo tai nghe vào.
Cách đó không xa, ba Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Hòa đang xem phần mới của “Thanh Xuân” trong tuần này, nhưng sự chú ý của họ lại đổ dồn vào Thẩm Khanh Khanh một cách vô thức, người đang loay hoay trên thảm tập yoga một cách khó khăn.
“Bảo bối của chúng ta đang làm gì vậy?” Ba Thẩm đã hỏi câu hỏi trực tiếp nhất.
“Em ấy nói rằng sau một thời gian có một dịp quan trọng để tham dự và em ấy cần phải giảm cân xuống một chút.” Thẩm Thanh Hòa cũng nhìn theo ánh mắt của ba mẹ, “Nhưng con không cho phép em ấy ăn kiêng để giảm cân, vì vậy em ấy tính bắt đầu tập thể dục từ hôm nay.”
“Là một diễn viên thực sự là một công việc vất vả.” Mẹ Thẩm cau mày và cảm thấy rất thương cho con gái của mình, “Vậy em con đang tập thể dục gì vậy, tập bài thể dục chim cánh dục sao?”
Thẩm Thanh Hòa vốn đang uống nước, nhưng suýt chút nữa đã phun ra hết, nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng nuốt xuống nước.
Đây có phải là câu mọi người thường nói độ sát thương không lớn và sức sỉ nhục cực kỳ mạnh.
May mắn thay, chú chim cánh cụt nhỏ vừa tay vừa chân bên kia đang đeo tai nghe không nghe thấy mẹ nói gì, thấy anh trai đang nhìn mình cười thì vừa thở hổn hển và cười toe toét với anh.
Đúng là ngốc đến khiến người ta thương mà.
Sau khi tập thể dục, Thẩm Khanh Khanh nằm liệt trên đó 20 phút trước mới đứng dậy đi tắm, sau khi tắm xong, cô lặng lẽ đóng cửa, đọc lại kịch bản và ghi chú trong khi kết nối nói chuyện WeChat với Trần Cẩn Ngôn.
Kể từ khi Trần Cẩn Ngôn trở về Bội Thành, họ đã ở trong trạng thái này., chỉ cần Trần Cẩn Ngôn không họp vào buổi tối, anh ấy sẽ liên lạc với Thẩm Khanh Khanh, cũng không phải luôn huyên thuyên nói chuyện, mà việc ai nấy làm, thỉnh thoảng chợt nhớ ra thì kêu đối phương một tiếng và lập tức nhận được phản hồi như thể người ấy đang ở bên cạnh.
Vừa hay cô không đọc to lời thoại, cô chủ yếu dựa vào xem và thỉnh thoảng lẩm bẩm với giọng lí nhí, như có như không để không có cảm giác khó chịu trong quá trình làm quen.
“Đúng rồi, cô bạn nhỏ.”
Thẩm Khanh Khanh đang đọc lời thoại bên đây thì nghe Trần Cẩn Ngôn nói: “Đạo diễn muốn sắp xếp cho em thêm cảnh quay, tại sao em lại từ chối?”
Rốt cuộc, có rất nhiều chỗ trống cho các hoạt động trong khi phát sóng và quay phim, đạo diễn đã đưa Thẩm Khanh Khanh và Lưu Khải An đến để mở một cuộc họp nhỏ vào hai ngày trước, có ý là xem xét phản hồi từ khán giả, có ý muốn thêm cảnh quay cho cặp đôi Nặc Phù ngay cả trong giai đoạn sau có thể đặt phần chính của mô tả vào cặp CP của họ hỏi xem ý kiến họ cảm thấy thế nào.
Tất nhiên, Lưu Khải An hoàn toàn đồng ý, dù sao tuổi nghề của nam nghệ sĩ sẽ dài hơn, nhưng dù sao anh ta đã gần 30 tuổi rồi, cũng đã qua tuổi tiểu thịt tươi rồi, nhưng anh ta vẫn có chút không đủ tư cách để theo mẫu hình người chú, anh ta thực sự muốn nắm bắt cơ hội này.
Nhưng Thẩm Khanh Khanh lúc đó chỉ nghĩ đến một sự thay đổi như vậy, Lâm An Ca hẳn là cảm thấy rất buồn, vì vậy cô ấy đã từ chối một cách khéo léo.
“Em chỉ nghĩ rằng điều mà khán giả thích bây giờ có lẽ là tình cảm vừa đúng mức giữa Chiêm Phù Phù và Trình Nặc, nếu đem câu chuyện của họ chuyển thành tuyến chính trong phim, ngược lại gây tác dụng phụ, có lẽ khán giả xem lâu sẽ ngán, đồng thời see kéo theo độ hot của phim tụt dốc.”
Lúc đó Thẩm Khanh Khanh nói như vậy với đạo diễn, nhưng cô ấy sẽ thể hiện khía cạnh cá nhân hơn trước mặt Trần Cẩn Ngôn.
“Ngoài ra, Lâm An Ca, người đóng vai nữ chính, là bạn của em, và em không muốn làm cô ấy buồn.”
Trong chuyện này, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy Lưu Khải An là người cô có lỗi nhất, cô cũng mời anh ăn bữa cơm để xin lỗi, sau đó Lưu Khải An đã giúp cô an ủi Chung Lôi người đã càm ràm sau khi biết chuyện này.
Mọi người biết chuyện này đều nói cô bị hâm, Thẩm Khanh Khanh vừa hay cũng muốn biết ý kiến của Trần Cẩn Ngôn về vấn đề này, cô đã nghe tiếng cười ở bên kia của Trần Cẩn Ngôn, hình như không chút ngoài ý muốn với lý do của cô: “Em đấy.”
Hai chữ này có một loại cảm giác bất lực và chiều chuộng, Thẩm Khanh Khanh mặc dù cảm thấy đa phần tình cảm đều do cô tự suy diễn, nhưng cô vẫn chấp nhận mà ngọt lịm nằm lăn ra giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.