Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 38: Lực Đạo Vừa Đủ(H)

Thâu Mã Đầu

09/02/2024

Trong bóng tối bao trùm chăn bông, động tác của hai chân Thẩm Khanh Khanh đột ngột dừng lại, xung quanh im lặng, chỉ có tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực của cô.

Còn Trần Cẩn Ngôn thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đợi cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia tiêu hóa rồi phản ứng.

Em muốn tội chạm vào.

Thực ra trong tình huống như vậy Thẩm Khanh Khanh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giọng nói của người đan ông trầm thấp từ tính bị đè nén trong môi trường như vậy thực sự rất xúc động, rất dễ nuôi dưỡng một số ý nghĩ không lành mạnh.

Ngay cả khi cô chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Cẩn Ngôn, khe hở nhỏ giữa hai chân cô không tự chủ run lên, hơn nữa những thứ nhớp nháp và trơn trượt bị ép ra dọc theo hai vách âm hộ.

“Vâng.,

Trần Cẩn Ngôn một tay cầm điện thoại di động, tay kia cởi cúc kim loại trên áo sơ mi rồi từ từ thả người trở lại tay vịn của ghế văn phòng.

“Nhấc váy lên, nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận tôi .”

Vừa rồi chân cô còn giẫm lên chăn bông, váy đã bị kéo đến đùi từ lâu, cho dù cô không chủ động kéo lên, lúc này chỉ cần quấn lấy cô gái nhỏ là thoả mãn. Cặp mông căng tròn dần hé lộ.Thẩm Khanh Khanh ngoan ngoãn kéo váy lên cao hơn, đồng thời phát hiện lớp vải bông tinh khiết mềm mại chạm sượt qua làn da ma sát vào da thịt, mang đến cảm giác tê dại lạ thường, tựa như lòng bàn tay của nam nhân thật sự đang chạm vào làn da của cô vậy, từ từ lướt qua.

Cô nhận ra rằng lúc này các giác quan của mình đã được phóng đại bởi bóng tối và những lời chỉ dẫn của Trần Cẩn Ngôn ,nhưng ngay lúc đó cô không tự chủ được rùng mình , thậm chí cô còn cảm thấy Trần Cẩn Ngôn thực sự xuất hiện trong căn phòng của khách sạn nhỏ này, trong màn đêm anh chạm vào cô với bàn tay trong bức ảnh, vuốt ve lưng cô bằng lòng bàn tay khô và ấm, di chuyển lên cột sống của cô từng chút một.

Cô gái nhỏ hơi rùng mình như thể bị cào nhẹ bằng lông, rồi nghe thấy giọng nói chút run rẩy của Trần Cẩn Ngôn: “ Liệu cô có cảm nhận được?’

“Ừm, tôi cảm thấy như anh đang ở đây , thật lạ đúng chứ.”

“ oh , đương nhiên miễn cô cảm thấy thoải mái, tôi đang ở đó.” Trần Cẩn Ngôn trực tiếp bỏ qua chủ đề: “ Bây giờ hãy đặt tay vào bộ đồ ngủ của mình và chạm vào cơ thể cảm nhận như trước đây tôi đã chạm vào cô vậy, nào thả lỏng.”



Dưới cảm giác tuyệt vời như vậy, Thẩm Khanh Khanh gần như mất đi khả năng chất vấn, trên tay cô như có một sợi dây con rối, ngoan ngoãn bị người đàn ông họ Trần ở xa Diêu Thành điều khiển, từ từ đưa tay vào trong váy.

Theo lý mà nói, ngón tay của cô chẳng nổi lên hứng thú làm cho da thịt có cảm giác, nhưng điều kỳ lạ là lần này, cảm giác ngứa ngáy mà ngón tay chạm vào lan nhanh như sóng nước và xâm nhập vào từng dây thần kinh xúc giác dưới da, khiến cô vô thức muốn né tránh.

Nhưng đã quá muộn, ngay lúc đó bàn tay đã thoát khỏi sự kiểm soát của bộ não, ngay trước khi Thẩm Khanh Khanh định thần lại và muốn đổi tư thế, cô đã nắm tay trái của mình.

Rốt cuộc, cô ấy đã trở lại trạng thái chuẩn bị đi ngủ. Bộ đồ ngủ của Thẩm Khanh Khanh ở trạng tháidường như thoạt ly khỏi cơ thể, chiếc áo choàng trên người không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cô . Chỉ là ngay sau đó- cô mới nhận ra rằng ngay cả đầu nhũ hoacủa cô cũng vô tình dựng đứng lên. Ngón tay cô siết chặt vào lòng bàn tay một cách đáng thương.

Giọng vô thức phát ra những âm thanh ngắt quãng , hơi thở hổn hển của cô gái nhỏ phát ra từ ống nghe, Trần Cẩn Ngôn lúc này cũng kết nối điện thoại di động với tai nghe bluetooth, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại di động trở lại trên bàn nghe, nghe thanh âm Thẩm Khanh Khanh thở hổn hển, nhắm nghiền mắt lại liên tưởng.

Khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, cơ thể mềm mại và mảnh mai của cô gái hiện ra, cô đang vuốt ve đôi gò bồng đảo với khuôn mặt ửng hồng trong một tư thế khó xử.

“ Ừm,, anh không khỏi liên tưởng cảm xúc của Thẩm Thanh Thanh lúc này, tựa như tờ giấy trắng được biến hoá đa dang bởi người viét là anh, tim cô đập loạn xạ, và cô ấy lo lắng đến mức không thể duy trì được giọng nói ổn định của mình.

“Nói tôi nghe ,nó đã chạm vào những đâu,có làm em cảm thấy thoải mái.”

Thẩm Khanh Khanh mím môi, cổ họng như bị cảm giác xấu hổ nghẹn lại không thể phát ra tiếng.

Bởi vì cô cảm giác được Trần Cẩn Ngôn thật sự đang vuốt ve bàn tay đang không ngừng nhào nặn đè lên nhũ hoa của cô, mỗi lần anh đều nhẹ nhàng nhào nặn rồi chậm rãi áp niết đầu nũ hoa của cô, Thẩm Khanh Khanh thật sự có một loại cảm giác rằng chính mình bị Trần Cẩn Ngôn đè ở dưới. Nghĩ tới dáng vóc , cơ thể vạm vỡ của anh,Thẩm Khanh Khanh cảm thấy cơ thể như đang bùng lên một ngọn lửa khiêu khích từng giác quan trong cơ thể cô.

“Nói đi.”

Giộng điệu Trần Cẩn Ngôn đột nhiên cứng rắn ,trực tiếp chặt đứt sợi dây do dự của Thẩm Khanh Khanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook