Chương 47: Mất Kiểm Soát Trong Chốc Lát
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Tay của Thẩm Khanh Khanh đã hơi không trụ được nữa, cô bây giờ thật sự muốn ôm đầu của mình gục đầu vào cái gối giống như đang ở trên bàn học, rơi hết những giọt nước mắt vô dụng vào đó.
Cô biết rằng Trần Cẩn Ngôn không di chuyển nhiều sau khi đút nó vào, chỉ là duy trì múc độ va chạm nhẹ nhàng và chậm rãi, không ngừng cọ xát quy đầu của mình vào nhị hoa mềm mại sâu trong cô, để cho khoái cảm tự nhiên khiến cơ thể cô thả lỏng.
Chiêu trò này thật hữu dụng, huyệt thịt của Thẩm Khanh Khanh bắt đầu trở nên mềm mại và trơn trượt, không còn gắt gao quấn lấy dương vật của người đàn ông nữa, mà bắt đầu hấp thụ, có lúc co rút lại có lúc thả lỏng theo nhịp ra vào của anh ta.
Nơi đó của cô tuy rằng vẫn se khits một cách đáng kinh ngạc, cho dù có thả lỏng cũng không thể thả lỏng đến đâu, mỗi lần vào sâu bên trong, có thể nói là sự phóng túng của Trần Cẩn Ngôn, nhưng cũng có thể nói là sự kiềm chế của anh.
Ưm ư, cô gái nhỏ thực sự là sướng quá rồi. Lưng cô quay hướng lên nên Trần Cẩn Ngôn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng không cần phải nhìn vào biểu cảm của cô để xác nhận xem cô có thoải mái hay không.
Cô rên rỉ như một con mèo con trong cơn phát dục, tiểu huyệt nhỏ bé có từng nếp gấp nhỏ đã bị nước âm thấm đẫm, và vành tai đỏ ửng lên như màu hồng ngọc trong veo có thể thấy rõ được sự sung sướng trong cô.
Tai của Thẩm Khanh Khanh trông khá dễ thương, vành tai và dái tai đều nhỏ, sụn mỏng đến mức gần như trong suốt, bây giờ căng tràn máu lại được ánh đèn trần của phòng khách sạn chiếu vào, giống như một chiếc lá non trên một nhánh cây thậm chí cả các tĩnh mạch của mạch máu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trần Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm nó một lúc trong khi đang đụ, sau đó chạm vào nó bằng tay trái của mình, thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì nhiều, anh lại véo nó và xoa nó bằng đầu ngón tay của mình.
Thật sự là rất mỏng, anh cũng không dám mạnh tay, cũng giống như cô, nhìn đâu cũng thấy mỏng manh, tính tế như một khối ngọc được tạc từ ngọc bích trắng nõn, tựa hồ mạnh tay một chút là xúc phạm lên nét đẹp trời ban này.
“Ư ưm anh, anh đang làm gì vậy?”
Cô gái nhỏ bị sờ một hồi rồi khó khăn chống tay xuống giường, quay người lại với khuôn mặt ửng hồng, không chút ngoài ý muốn trên hai bờ má đó đều giàn giụa nước mắt, cả đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, từ hốc mắt đến lông mi như đều bị gột rửa qua thậm chí ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng lại quyến rũ hấp dẫn khiến anh nhấp mạnh một cú vào sâu bên trong, khiến cô thút thít mà gục đầu xuống.
Ham muốn kiểm soát đã xâm nhập vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của anh, và anh luôn có cách riêng trong chuyện chăn gối, anh sẽ không làm khó người bạn tình của mình, dù nhanh hay chậm thì luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Nhưng lúc này tay anh đang bóp mạnh vào chiếc eo thon mềm mại của cô gái, toàn bộ eo và lưng, bao gồm cả cơ bắp đùi sau đều căng chặt, dùng sức đẩy mạnh vào nơi đó, đụ vào trong khiến Thẩm Khanh Khanh rơi vào trong trạng thái tay chân luống cuống, mãi cho đến khi lên đỉnh mấy lần rồi mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cơ thể của cô gái nhỏ đỏ hồng lên đầy khiêu gợi sau khi lên đỉnh nhiều lần, hai tay mềm nhũn đến mức chống đỡ không nổi trên giường, ngay từ đầu cái kiểu có thể coi là tư thế quỳ đã trở thành hoàn toàn nằm sấp trên giường.
Đôi mắt rưng rưng đầy nước mắt, đôi môi hơi hé mở nhưng lại chẳng phát ra được tiếng động nào, cho đến khi Trần Cẩn Ngôn giảm tốc độ cúi xuống đầy vẻ áy náy hôn lên đốt sống cổ sau gáy cô: “Thật xin lỗi vừa rồi anh mất tập trung.”
Anh hôn dịu dàng và cẩn thận, dọc xuống theo từng đốt xương, và cả mồ hôi trên da của cô gái nhỏ cũng đều được thâu tóm hết cả.
Tính chất an ủi của một nụ hôn như vậy là quá mạnh. Thẩm Khanh Khanh thoáng thút thít: “Vừa rồi quá nhanh đi”
Vô số cú nhấp đụ vừa rồi vừa nhanh vừa mạnh, gần như tước đi mọi giác quan của cô, khiến cô không thể nghe hay nói, cả thế giới này dường như chỉ còn lại tiếng nước nơi hai người quấn lấy và cọ xát vào nhau.
“Là lỗi của tôi.” Trần Cẩn Ngôn chỉ đơn giản là kéo dương vật ra, lật ngửa cô gái nhỏ xuống và nhét cả cây vào người cô, sau đó cúi người ôm cô: “Cô không biết ánh nhìn vừa rồi của cô quyến rũ đến mức nào.”
Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô từng chút một, từ cằm lên má, rồi đến chóp mũi và lông mi, như thể một chủ nhân bởi vô tình giẫm phải đuôi của thú cưng rồi vội vàng bế lên và không ngừng vuốt ve xin lỗi.
“Chú Trần.”
Cô gái nhỏ đã bị đụ tới mềm nhũn, cả tay cũng không nhấc lên được, giọng nói kèm theo tiếng khóc như bay vào khe hở mềm mại trong lòng người ta. Sự dịu dàng trong sâu thẳm của cô lại bị quy đầu người đàn ông đè nén, và cơn đau buốt tê dại khiến cô cuộn mình trong vòng tay của Trần Cẩn Ngôn và run rẩy.
“Ư.”
Cô lại lên đỉnh rồi.
Cô biết rằng Trần Cẩn Ngôn không di chuyển nhiều sau khi đút nó vào, chỉ là duy trì múc độ va chạm nhẹ nhàng và chậm rãi, không ngừng cọ xát quy đầu của mình vào nhị hoa mềm mại sâu trong cô, để cho khoái cảm tự nhiên khiến cơ thể cô thả lỏng.
Chiêu trò này thật hữu dụng, huyệt thịt của Thẩm Khanh Khanh bắt đầu trở nên mềm mại và trơn trượt, không còn gắt gao quấn lấy dương vật của người đàn ông nữa, mà bắt đầu hấp thụ, có lúc co rút lại có lúc thả lỏng theo nhịp ra vào của anh ta.
Nơi đó của cô tuy rằng vẫn se khits một cách đáng kinh ngạc, cho dù có thả lỏng cũng không thể thả lỏng đến đâu, mỗi lần vào sâu bên trong, có thể nói là sự phóng túng của Trần Cẩn Ngôn, nhưng cũng có thể nói là sự kiềm chế của anh.
Ưm ư, cô gái nhỏ thực sự là sướng quá rồi. Lưng cô quay hướng lên nên Trần Cẩn Ngôn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng không cần phải nhìn vào biểu cảm của cô để xác nhận xem cô có thoải mái hay không.
Cô rên rỉ như một con mèo con trong cơn phát dục, tiểu huyệt nhỏ bé có từng nếp gấp nhỏ đã bị nước âm thấm đẫm, và vành tai đỏ ửng lên như màu hồng ngọc trong veo có thể thấy rõ được sự sung sướng trong cô.
Tai của Thẩm Khanh Khanh trông khá dễ thương, vành tai và dái tai đều nhỏ, sụn mỏng đến mức gần như trong suốt, bây giờ căng tràn máu lại được ánh đèn trần của phòng khách sạn chiếu vào, giống như một chiếc lá non trên một nhánh cây thậm chí cả các tĩnh mạch của mạch máu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trần Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm nó một lúc trong khi đang đụ, sau đó chạm vào nó bằng tay trái của mình, thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì nhiều, anh lại véo nó và xoa nó bằng đầu ngón tay của mình.
Thật sự là rất mỏng, anh cũng không dám mạnh tay, cũng giống như cô, nhìn đâu cũng thấy mỏng manh, tính tế như một khối ngọc được tạc từ ngọc bích trắng nõn, tựa hồ mạnh tay một chút là xúc phạm lên nét đẹp trời ban này.
“Ư ưm anh, anh đang làm gì vậy?”
Cô gái nhỏ bị sờ một hồi rồi khó khăn chống tay xuống giường, quay người lại với khuôn mặt ửng hồng, không chút ngoài ý muốn trên hai bờ má đó đều giàn giụa nước mắt, cả đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, từ hốc mắt đến lông mi như đều bị gột rửa qua thậm chí ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng lại quyến rũ hấp dẫn khiến anh nhấp mạnh một cú vào sâu bên trong, khiến cô thút thít mà gục đầu xuống.
Ham muốn kiểm soát đã xâm nhập vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của anh, và anh luôn có cách riêng trong chuyện chăn gối, anh sẽ không làm khó người bạn tình của mình, dù nhanh hay chậm thì luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Nhưng lúc này tay anh đang bóp mạnh vào chiếc eo thon mềm mại của cô gái, toàn bộ eo và lưng, bao gồm cả cơ bắp đùi sau đều căng chặt, dùng sức đẩy mạnh vào nơi đó, đụ vào trong khiến Thẩm Khanh Khanh rơi vào trong trạng thái tay chân luống cuống, mãi cho đến khi lên đỉnh mấy lần rồi mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cơ thể của cô gái nhỏ đỏ hồng lên đầy khiêu gợi sau khi lên đỉnh nhiều lần, hai tay mềm nhũn đến mức chống đỡ không nổi trên giường, ngay từ đầu cái kiểu có thể coi là tư thế quỳ đã trở thành hoàn toàn nằm sấp trên giường.
Đôi mắt rưng rưng đầy nước mắt, đôi môi hơi hé mở nhưng lại chẳng phát ra được tiếng động nào, cho đến khi Trần Cẩn Ngôn giảm tốc độ cúi xuống đầy vẻ áy náy hôn lên đốt sống cổ sau gáy cô: “Thật xin lỗi vừa rồi anh mất tập trung.”
Anh hôn dịu dàng và cẩn thận, dọc xuống theo từng đốt xương, và cả mồ hôi trên da của cô gái nhỏ cũng đều được thâu tóm hết cả.
Tính chất an ủi của một nụ hôn như vậy là quá mạnh. Thẩm Khanh Khanh thoáng thút thít: “Vừa rồi quá nhanh đi”
Vô số cú nhấp đụ vừa rồi vừa nhanh vừa mạnh, gần như tước đi mọi giác quan của cô, khiến cô không thể nghe hay nói, cả thế giới này dường như chỉ còn lại tiếng nước nơi hai người quấn lấy và cọ xát vào nhau.
“Là lỗi của tôi.” Trần Cẩn Ngôn chỉ đơn giản là kéo dương vật ra, lật ngửa cô gái nhỏ xuống và nhét cả cây vào người cô, sau đó cúi người ôm cô: “Cô không biết ánh nhìn vừa rồi của cô quyến rũ đến mức nào.”
Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô từng chút một, từ cằm lên má, rồi đến chóp mũi và lông mi, như thể một chủ nhân bởi vô tình giẫm phải đuôi của thú cưng rồi vội vàng bế lên và không ngừng vuốt ve xin lỗi.
“Chú Trần.”
Cô gái nhỏ đã bị đụ tới mềm nhũn, cả tay cũng không nhấc lên được, giọng nói kèm theo tiếng khóc như bay vào khe hở mềm mại trong lòng người ta. Sự dịu dàng trong sâu thẳm của cô lại bị quy đầu người đàn ông đè nén, và cơn đau buốt tê dại khiến cô cuộn mình trong vòng tay của Trần Cẩn Ngôn và run rẩy.
“Ư.”
Cô lại lên đỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.