Chương 48: . Tiến Thoái Lưỡng Nan
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Mặc dù trước đây mỗi lần sau khi xong chuyện Trần Cẩn Ngôn hoặc dìu hoặc ôm Thẩm Khanh Khanh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhưng lần này Thẩm Khanh Khanh thật sự không thể nhấc nổi một ngón tay ôm trong vòng tay anh, giống như một con búp bê được anh nhẹ nhàng đưa vào trong bồn tắm.
Trần Cẩn Ngôn cởi áo choàng tắm mình ra đi mở vòi sen, vừa điều chỉnh nhiệt độ nướ xongc liền nghe tiếng cười của cô gái nhỏ trong bồn tắm.
“Đang cười gì vậy?”
Anh cúi xuống sờ soạng cái dái tai của cô gái nhỏ, nhỏ tính tế không khác gìmặt dây chuyền bằng ngọc bích.
“Không gì cả.” Thẩm Khanh Khanh ngồi trong bồn tắm, tự nhiên chuyển đề tài: “Lần này anh có thể ở thành phố mấy ngày?”
“Lát nữa để tôi sẽ xem qua hành trình mà Lưu Nhã gửi qua.” Trần Cẩn Ngôn sau khi nói xong, có lẽ nghĩ tới chuyện vừa rồi anh đã miễn cưỡng cô gái nhỏ, anh lại nói thêm một câu: “Tôi cố gắng nán lại lâu chút.”
Thẩm Khanh Khanh lại bật cười, thật ra cô chỉ đột nhiên nghĩ đến việc có khi nào rần Cẩn Ngôn cũng sẽ nhớ đến cô trong một tháng không gặp, nếu không thì sao mà chỉ với một ánh nhìn mà tạm thời mất kiểm soát chứ.
Có vẻ như kế hoạch tấn công Trần Cẩn Ngôn vào hôm nay cũng được thực hiện thành công!
Cô gái nhỏ tự suy nghĩ tự thấy vui, vừa tắm xong lên giường vẫn nở nụ cười trên môi khiến Trần Cẩn Ngôn càng thêm buồn cười: “Sao đêm nay vui thế?”
“Phim mà tôi diễn đã được phát sóng, anh đã ở bên cạnh tôi, và vừa rồi được làm chuyện ấy, tất nhiên tôi rất vui rồi”
!
Cô gái nhỏ đếm từng ngón tay cho Trần Cẩn Ngôn xem và khi cô nói đến chuyện ấy thì khựng lại khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Chuyện nào?”
Quả nhiên, hai má Thẩm Khanh Khanh lại đỏ lên rõ rệt, âm lượng giọng nói cứ nhẹ dần: “Chuyện làm tình đó.”
Thật ra anh không phải cứ nhất định phải nghe những lời dâm ô của cô gái nhỏ, nhưng khi Thẩm Khanh Khanh nói những lời này, cô thật sự rất đáng yêu trong bộ dạng ngượng ngùng khó xử, đáng yêu đến mức khiến anh không khỏi yêu cầu cô nói đi nói lại.
Anh ôm người vào lòng, tiếng cười trầm và êm dịu như một loại rượu nguyên chất được ủ lâu năm.
“Thế thì làm thêm chút gì đó khiến cô vui hơn thế nào?”
“Hả?” Thẩm Khanh Khanh đột nhiên tràn đầy tò mò: “Cái gì đấy?”
Trần Cẩn Ngôn lấy điện thoại của mình ra và đưa vào tay cô gái nhỏ: “Tôi đã tải xuống WeChat, nhân lúc tối nay cô Thẩm có tâm trạng tốt, có thể dạy cho tôi biết về các chức năng cơ bản của nó được không?”
Quả nhiên Thẩm Khanh Khanh đã rất vui khi anh chưa kịp nói xong, cô cầm điện thoại lên bắt đầu giới thiệu cho anh chiếc phần mềm WeChat huyền diệu này, tiện thể cô còn kết bạn trên WeChat.
*
Trần Cẩn Ngôn đã ở lại thành phố với Thẩm Khanh Khanh vài ngày trong thời gian này, và không khỏi phải rời đi cho đến khi cập nhật tiếp theo của “Thanh Xuân”.
Trước khi đi, có lẽ anh đã xem thành phẩm do đạo diễn gửi ra, nói với Thẩm Khanh Khanh: “Lại sắp bắt đầu bận nữa rồi, chuẩn bị tiếp nhận công việc nào.”
Thẩm Khanh Khanh nghĩ anh có ý sắp xếp công việc cho cô, lúc đó cô có chút không vui khi trở lại phim trường, nhưng ngày hôm sau, tên cô được đăng cùng với Chiêm Phù Phù và nó đã được tìm kiếm trên đầu bảng, cô mới biết đã xảy ra chuyện gì.
“Khanh Khanh, em nổi tiếng rồi, em có nghe thấy chị đang nói!”
Chung Lôi ã tìm kiếm trên Weibo cả ngày, và thậm chí còn phấn khích hơn cả Thẩm Khanh Khanh: “Trời ơi, chị đã phát cuồng tuyên truyền ảnh và Weibo của em trên trang tìm kiếm hot hôm nay, em xem lượng fan của em tăng lên bao nhiêu!”
Nửa tiếng trước, Chung Lôi thấy bài siêu thọai về CP Nặc Phù đã xuất hiện trên Weibo và độ hot dần tăng lên, cặp CP nổi tiếng dưới phần phát kẹo này thực sự đã đột phá vòng vây, bây giờ ai có thể nói rõ sở thích của khán giả!d
Chung Lôi, chị có thể nhỏ giọng một chút không, hôm nay An Ca chúng ta dậy lúc bốn giờ sáng để quay đó.
“Không sao đâu, chị Lý tôi không sao.”
Rõ ràng Lâm An Ca là nữ chính trong bộ phim này, hơn nữa cô thực sự làm việc chăm chỉ để đạt được từng chi tiết, nhưng cuối cùng khán giả dường như không thích thú, Thẩm Khanh Khanh ngẫm nghĩ nếu cô là cô ấy, có lẽ trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Khanh Khanh đã lo lắng về điều này khi cô nhìn thấy cuộc tìm kiếm hot hit, đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Chung Lôi đừng nói nữa, nhưng có lẽ do cô ấy quá phấn khích nên hoàn toàn không để ý đến ám hiệu của Thẩm Khanh Khanh.
Cô ghé người tới gần và nghĩ về việc mời đi ăn khuya cùng nhau tối nay, liền nghe thấy Lâm An Ca nhìn lên và nói với người quản lý của cô ấy: “Chị Lý, hãy đi mua cho tôi một ít cà phê cho tất cả các nhân viên trong phim trường, họ đã dậy từ sớm, chắc cũng mệt rồi.”
Quản lý của Lâm An Ca tên là Lý Ly, cô ấy là một quản lý kỳ cựu, vừa nghe ý Lâm An Ca liền biết ngay cô ấy có chuyện muốn nói một mình với Thẩm Khanh Khanh, vì vậy cô ta nhanh chóng kéo Chung Lôi sang một bên: “Cà phê của nhiều người như vậy tôi xách không hết, Chung Lôi chị đi cùng tôi nhé.”
Ngay sau đó trong phòng trang điểm chỉ còn lại Lâm An Ca và Thẩm Khanh Khanh, nụ cười của Lâm An Ca cũng trở nên ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Khanh Khanh: “Khanh Khanh, lần trước chuyeejn cô hứa giúp tôi hỏi đã hỏi chưa?”
“Ừm, An Ca Ca” Thẩm Khanh Khanh đã không đề cập đến Thẩm Thanh Hòa trước mặt Lâm An Ca kể từ khi cô lần chụp ảnh trước, thỉnh thoảng cô có nhắc đến cô cũng sẽ nhanh chóng thay đổi chủ đề, nhưng lần này người ta đã hỏi rõ ràng như vậy, cô cũng không thể cứ hoa loa qua chuyện vậy: “Thực sự anh của tôi không xứng với chị, thật đó, anh ấy nhiều tật xấu lắm, chị nhất định sẽ tìm được người con trai tốt hơn.”
Sự im lặng của Lâm An Ca khiến Thẩm Khanh Khanh càng thêm bất an, cô không ngừng xoa xoa hai tay như con ruồi nhỏ: “Thật đó thật đó, anh ấy không tốt chút nào, anh ấy chỉ trông cũng được, chị biết vẻ ngoài bảnh bao bên trong cầm thú đó, nó chính là để miêu tả anh trai tôi, anh ấy. thực sự không xứng đáng với An Ca Ca chị đâu!”
Có lẽ là do tâm trạng của cô ấy thực sự không tốt, Lâm An Ca vốn dĩ muốn cười với Thẩm Khanh Khanh, nhưng nước mắt đã rơi ra trước khi khóe miệng cô ấy nhếch lên, Thẩm Khanh Khanh vội vàng tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.
“Cái đó cái đó hay không thì tôi mời chị đến chơi nhà được không, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm.” Cô háo hức muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất của mình với bạn bè, chỉ để cô không còn buồn nữa: “Chị muốn ăn gì mẹ tôi đều biết làm cả, sau bữa ăn, chúng ta có thể cùng xem phim được không nào?”
Thẩm Khanh Khanh nóng lòng tới mức chỉ thiếu viết chữ “lo lắng” lên trên mặt, cuối cùng khiến Lâm An Ca không khỏi bật cười: “Trời à, Khanh Khanh ơi, đây không phải lỗi của cô, cũng không phải do anh của cô mà tôi mới khóc chỉ là do mấy hôm nay trong nhà có chút chuyện nên tâm trạng không tốt lắm.”
“Nhưng tôi thực sự là thật lòng mời cô đến nhà làm khách.” Thẩm Khanh Khanh thấy cô ngược lại quay sang an ủi mình, càng yêu quý cô hơn hẳn: “Chủ nhật này đi, đoàn quay phim được nghỉ, chọn ngày chi bằng gặp ngày!”
Mọi thứ cô đã sắp xếp tất cả và Lâm An Ca chỉ có thể nói: “Được rồi, thế thì hãy thay tôi cảm ơn mẹ của cô trước, dặn bác đừng nấu quá nhiều và đừng vất vả quá.”
Thẩm Thanh Hòa anh xem anh đã bỏ qua một thiên thần như thế nào!
Trần Cẩn Ngôn cởi áo choàng tắm mình ra đi mở vòi sen, vừa điều chỉnh nhiệt độ nướ xongc liền nghe tiếng cười của cô gái nhỏ trong bồn tắm.
“Đang cười gì vậy?”
Anh cúi xuống sờ soạng cái dái tai của cô gái nhỏ, nhỏ tính tế không khác gìmặt dây chuyền bằng ngọc bích.
“Không gì cả.” Thẩm Khanh Khanh ngồi trong bồn tắm, tự nhiên chuyển đề tài: “Lần này anh có thể ở thành phố mấy ngày?”
“Lát nữa để tôi sẽ xem qua hành trình mà Lưu Nhã gửi qua.” Trần Cẩn Ngôn sau khi nói xong, có lẽ nghĩ tới chuyện vừa rồi anh đã miễn cưỡng cô gái nhỏ, anh lại nói thêm một câu: “Tôi cố gắng nán lại lâu chút.”
Thẩm Khanh Khanh lại bật cười, thật ra cô chỉ đột nhiên nghĩ đến việc có khi nào rần Cẩn Ngôn cũng sẽ nhớ đến cô trong một tháng không gặp, nếu không thì sao mà chỉ với một ánh nhìn mà tạm thời mất kiểm soát chứ.
Có vẻ như kế hoạch tấn công Trần Cẩn Ngôn vào hôm nay cũng được thực hiện thành công!
Cô gái nhỏ tự suy nghĩ tự thấy vui, vừa tắm xong lên giường vẫn nở nụ cười trên môi khiến Trần Cẩn Ngôn càng thêm buồn cười: “Sao đêm nay vui thế?”
“Phim mà tôi diễn đã được phát sóng, anh đã ở bên cạnh tôi, và vừa rồi được làm chuyện ấy, tất nhiên tôi rất vui rồi”
!
Cô gái nhỏ đếm từng ngón tay cho Trần Cẩn Ngôn xem và khi cô nói đến chuyện ấy thì khựng lại khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Chuyện nào?”
Quả nhiên, hai má Thẩm Khanh Khanh lại đỏ lên rõ rệt, âm lượng giọng nói cứ nhẹ dần: “Chuyện làm tình đó.”
Thật ra anh không phải cứ nhất định phải nghe những lời dâm ô của cô gái nhỏ, nhưng khi Thẩm Khanh Khanh nói những lời này, cô thật sự rất đáng yêu trong bộ dạng ngượng ngùng khó xử, đáng yêu đến mức khiến anh không khỏi yêu cầu cô nói đi nói lại.
Anh ôm người vào lòng, tiếng cười trầm và êm dịu như một loại rượu nguyên chất được ủ lâu năm.
“Thế thì làm thêm chút gì đó khiến cô vui hơn thế nào?”
“Hả?” Thẩm Khanh Khanh đột nhiên tràn đầy tò mò: “Cái gì đấy?”
Trần Cẩn Ngôn lấy điện thoại của mình ra và đưa vào tay cô gái nhỏ: “Tôi đã tải xuống WeChat, nhân lúc tối nay cô Thẩm có tâm trạng tốt, có thể dạy cho tôi biết về các chức năng cơ bản của nó được không?”
Quả nhiên Thẩm Khanh Khanh đã rất vui khi anh chưa kịp nói xong, cô cầm điện thoại lên bắt đầu giới thiệu cho anh chiếc phần mềm WeChat huyền diệu này, tiện thể cô còn kết bạn trên WeChat.
*
Trần Cẩn Ngôn đã ở lại thành phố với Thẩm Khanh Khanh vài ngày trong thời gian này, và không khỏi phải rời đi cho đến khi cập nhật tiếp theo của “Thanh Xuân”.
Trước khi đi, có lẽ anh đã xem thành phẩm do đạo diễn gửi ra, nói với Thẩm Khanh Khanh: “Lại sắp bắt đầu bận nữa rồi, chuẩn bị tiếp nhận công việc nào.”
Thẩm Khanh Khanh nghĩ anh có ý sắp xếp công việc cho cô, lúc đó cô có chút không vui khi trở lại phim trường, nhưng ngày hôm sau, tên cô được đăng cùng với Chiêm Phù Phù và nó đã được tìm kiếm trên đầu bảng, cô mới biết đã xảy ra chuyện gì.
“Khanh Khanh, em nổi tiếng rồi, em có nghe thấy chị đang nói!”
Chung Lôi ã tìm kiếm trên Weibo cả ngày, và thậm chí còn phấn khích hơn cả Thẩm Khanh Khanh: “Trời ơi, chị đã phát cuồng tuyên truyền ảnh và Weibo của em trên trang tìm kiếm hot hôm nay, em xem lượng fan của em tăng lên bao nhiêu!”
Nửa tiếng trước, Chung Lôi thấy bài siêu thọai về CP Nặc Phù đã xuất hiện trên Weibo và độ hot dần tăng lên, cặp CP nổi tiếng dưới phần phát kẹo này thực sự đã đột phá vòng vây, bây giờ ai có thể nói rõ sở thích của khán giả!d
Chung Lôi, chị có thể nhỏ giọng một chút không, hôm nay An Ca chúng ta dậy lúc bốn giờ sáng để quay đó.
“Không sao đâu, chị Lý tôi không sao.”
Rõ ràng Lâm An Ca là nữ chính trong bộ phim này, hơn nữa cô thực sự làm việc chăm chỉ để đạt được từng chi tiết, nhưng cuối cùng khán giả dường như không thích thú, Thẩm Khanh Khanh ngẫm nghĩ nếu cô là cô ấy, có lẽ trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Khanh Khanh đã lo lắng về điều này khi cô nhìn thấy cuộc tìm kiếm hot hit, đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Chung Lôi đừng nói nữa, nhưng có lẽ do cô ấy quá phấn khích nên hoàn toàn không để ý đến ám hiệu của Thẩm Khanh Khanh.
Cô ghé người tới gần và nghĩ về việc mời đi ăn khuya cùng nhau tối nay, liền nghe thấy Lâm An Ca nhìn lên và nói với người quản lý của cô ấy: “Chị Lý, hãy đi mua cho tôi một ít cà phê cho tất cả các nhân viên trong phim trường, họ đã dậy từ sớm, chắc cũng mệt rồi.”
Quản lý của Lâm An Ca tên là Lý Ly, cô ấy là một quản lý kỳ cựu, vừa nghe ý Lâm An Ca liền biết ngay cô ấy có chuyện muốn nói một mình với Thẩm Khanh Khanh, vì vậy cô ta nhanh chóng kéo Chung Lôi sang một bên: “Cà phê của nhiều người như vậy tôi xách không hết, Chung Lôi chị đi cùng tôi nhé.”
Ngay sau đó trong phòng trang điểm chỉ còn lại Lâm An Ca và Thẩm Khanh Khanh, nụ cười của Lâm An Ca cũng trở nên ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Khanh Khanh: “Khanh Khanh, lần trước chuyeejn cô hứa giúp tôi hỏi đã hỏi chưa?”
“Ừm, An Ca Ca” Thẩm Khanh Khanh đã không đề cập đến Thẩm Thanh Hòa trước mặt Lâm An Ca kể từ khi cô lần chụp ảnh trước, thỉnh thoảng cô có nhắc đến cô cũng sẽ nhanh chóng thay đổi chủ đề, nhưng lần này người ta đã hỏi rõ ràng như vậy, cô cũng không thể cứ hoa loa qua chuyện vậy: “Thực sự anh của tôi không xứng với chị, thật đó, anh ấy nhiều tật xấu lắm, chị nhất định sẽ tìm được người con trai tốt hơn.”
Sự im lặng của Lâm An Ca khiến Thẩm Khanh Khanh càng thêm bất an, cô không ngừng xoa xoa hai tay như con ruồi nhỏ: “Thật đó thật đó, anh ấy không tốt chút nào, anh ấy chỉ trông cũng được, chị biết vẻ ngoài bảnh bao bên trong cầm thú đó, nó chính là để miêu tả anh trai tôi, anh ấy. thực sự không xứng đáng với An Ca Ca chị đâu!”
Có lẽ là do tâm trạng của cô ấy thực sự không tốt, Lâm An Ca vốn dĩ muốn cười với Thẩm Khanh Khanh, nhưng nước mắt đã rơi ra trước khi khóe miệng cô ấy nhếch lên, Thẩm Khanh Khanh vội vàng tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.
“Cái đó cái đó hay không thì tôi mời chị đến chơi nhà được không, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm.” Cô háo hức muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất của mình với bạn bè, chỉ để cô không còn buồn nữa: “Chị muốn ăn gì mẹ tôi đều biết làm cả, sau bữa ăn, chúng ta có thể cùng xem phim được không nào?”
Thẩm Khanh Khanh nóng lòng tới mức chỉ thiếu viết chữ “lo lắng” lên trên mặt, cuối cùng khiến Lâm An Ca không khỏi bật cười: “Trời à, Khanh Khanh ơi, đây không phải lỗi của cô, cũng không phải do anh của cô mà tôi mới khóc chỉ là do mấy hôm nay trong nhà có chút chuyện nên tâm trạng không tốt lắm.”
“Nhưng tôi thực sự là thật lòng mời cô đến nhà làm khách.” Thẩm Khanh Khanh thấy cô ngược lại quay sang an ủi mình, càng yêu quý cô hơn hẳn: “Chủ nhật này đi, đoàn quay phim được nghỉ, chọn ngày chi bằng gặp ngày!”
Mọi thứ cô đã sắp xếp tất cả và Lâm An Ca chỉ có thể nói: “Được rồi, thế thì hãy thay tôi cảm ơn mẹ của cô trước, dặn bác đừng nấu quá nhiều và đừng vất vả quá.”
Thẩm Thanh Hòa anh xem anh đã bỏ qua một thiên thần như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.