Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 12:

Đào Đào Nhất Luân

01/11/2022

La Tử trợn mắt hốc mồm: "Cậu gọi cho tham mưu trưởng Ngô rồi sao?"
Sầm Qua không ư hử gì cả.

La Tử không cần anh trả lời, dù sao nếu tham mưu trưởng không đồng ý, quyền hạn này không thể cứ nói đến là đến được. Từ lâu đã nghe nói, tham mưu trưởng Ngô Kiến Bân và bố của Sầm Qua là Sầm Chấn là bạn học cùng khoá… Sầm Qua làm như vậy, tám phần là muốn giúp Triệu Tô Dạng thoát khỏi hiềm nghi. Cũng đúng, vợ anh vì chuyện này mà phiền lòng như vậy, coi như anh giúp cô ấy giải phiền đi vậy. Bởi vì ngọn nguồn của vụ án này vẫn chưa rõ ràng, La Tử lo lắng hỏi: "Sầm Qua, anh hỏi một câu nhé, nếu kết quả điều tra thật sự là do Triệu Tô Dạng hạ độc, cậu nên làm sao đây?."

"Cô ấy không phải hung thủ." La Tử cầm áo khoác lên, nghiêng người nhìn Ngô Tuyết Lộ: "Vụ án xảy ra ở phòng số mấy vậy?."

Ký túc xá sinh viên của trường Đại học Lăng Nam gồm hai người một phòng, hai phòng dùng chung phòng tắm, nhà vệ sinh và ban công. Diện tích không lớn lắm, mỗi người một bên, tầng dưới kê bàn học và tủ quần áo, tầng trên là giường rộng tầm 1.2m, một số nữ sinh còn treo màn với các hoa văn khác nhau ở bên ngoài để bảo đảm không gian riêng tư, bên ngoài nhìn vào không thấy được người bên trong. Cửa chính là cửa chống trộm, cửa sau là cửa kính, trên đó có khoá đầu tròn, có thể khoá ngược từ bên trong.

A Đông cúp điện thoại, nói với Tiểu Vương và Tiểu Đinh: "Trung tâm Điều tra Hình sự Nhà nước nói rằng, bởi vì ảnh hưởng tiêu cực của vụ đầu độc tại trường Đại học Xương Hoa nên thời gian gần đây, vụ án sinh viên bị đầu độc bỏ mạng cùng loại như vậy đều là trọng án, sau khi kết thúc điều tra phải thông báo với báo chí, vì vậy cử hai đặc vụ Sầm Qua và La Quang đến thành phố của chúng ta công tác, bọn họ có thể tham gia toàn bộ quá trình. Đương nhiên vẫn do chúng ta làm chủ xử lý."

Đang nói chuyện thì có tiếng sột soạt ngoài cửa, mấy người A Đông nhìn ra cửa, Lạc Tử và Sầm Qua đã mang giày và bao tay rồi, đứng sau lưng bọn họ không xa chính là dì Trương– người quản lý ký túc xá trường học. Khi Lạc Tử và A Đông đang nói chuyện, Sầm Qua ở hai bên cánh cửa chống trộm nhìn mấy lần rồi hỏi: "Chìa khoá kí túc xá có tổng cộng mấy cái?"

Dì Trương ló đầu ra nhìn, nhưng lại không được phép tiến vào bên trong, chỉ có thể thành thật trả lời: "Kí túc xá có hai người, mỗi người một cái, tôi cũng có một cái, nhưng nếu không có chuyện gì, chúng tôi không thể tùy tiện mở cửa được. Hôm đó, bọn họ không gọi được cho Tiểu Triệu, mới gọi tôi mở cửa cho. Mới mở cửa thì chưa có gì cả, khi bọn họ vén rèm cửa và màn lên thì… ôi…chậc chậc chậc, dọa chết người mà." Nói đến đây, bà cô trung niên không tránh khỏi cao hứng: "Sắc mặt người kia trắng bệch! Tay ôm chặt lấy cổ, miệng há rất to."



"Phòng tắm và ban công được dùng chung, những người ở kí túc xác bên cạnh nhân lúc các cô ấy không chú ý cũng có thể lẻn vào được." Sau khi A Đông trở thành người ủng hộ Triệu Tô Dạng, cũng rất tích cực bắt đầu vì cô ấy mà tẩy trắng hiềm nghi: "Chúng tôi đã kiểm tra ở đây không có chất độc, nên cần đến phòng ký túc xá bên cạnh để kiểm tra."

"Không cần đâu." Sầm Qua lên tiếng.

A Đông dùng đôi mắt mờ mịt lại nghi hoặc nhìn anh.

"Hướng Mạn ở trong lớp có nhân duyên rất tốt là chuyện rõ như ban ngày. Trong các manh mối do bạn cùng lớp cung cấp, không thấy ai nhắc đến ngoài Triệu Tô Dạng ra, còn có người khác có mâu thuẫn với cô ấy. Hai điểm mà Triệu Tô Dạng tự biện minh cho mình rất có giá trị chính là, thứ nhất, sau khi giết được Hướng Mạn, ai sẽ có cảm giác thỏa mãn, thứ hai, nguồn gốc của Natri Triazide– chất hoá học này thật sự không phải một người bình thường có thể có thể tiếp xúc được. Đầu độc cần phải đáp ứng hai điều kiện, một là nắm giữ chất độc hoặc được tạo ra từ phòng thí nghiệm, hai là có thâm thù đại hận với Hướng Mạn mới tiếp cận với cô ấy hoặc đồ dùng cá nhân của cô ấy." Sầm Qua đứng trước bàn học của Hướng Mạn, ánh mắt quét qua mấy thứ di vật linh tinh một lượt: "Người đầu độc biết rõ thói quen sinh hoạt của Hướng Mạn, trước khi đi ngủ bắt buộc chạm vào đồ vật nào hoặc ăn cái gì?"

"Kem đánh răng, bàn chải?" Tiểu Vương phản ứng lại ngay lập tức: "Những thứ này chúng tôi cũng kiểm tra rồi, đều không có độc."

Sầm Qua phủi mặt bàn, như thể anh phát hiện ra cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu cũng không dời đi.

"Chúng tôi đã kiểm tra hết những thứ có thể đưa vào miệng, đặc biệt là những thứ có thể ăn được rồi, ngay cả hộp sữa bên cạnh tủ của cô ấy cũng được khui ra và kiểm tra." A Đông bất lực trả lời, nhiều sữa như vậy, thật là lãng phí, đoán là bọn họ đã lấy đi rửa mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook