Chương 13:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
A Đông vẫn khăng khăng đòi kiểm tra ký túc xá bên cạnh: "Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát ra vào của tòa kí túc xá này vào ngày Hướng Mạn bị đầu độc, ngoài những sinh viên trong tòa này, còn có một vài sinh viên nam nữ cùng khoa. Ban quản lý tòa nhà đã xác định, một trong số những người lạ mặt là chuyển phát nhanh và giao đồ ăn, bọn họ không được phép lên lầu, chỉ có thể chờ ở đại sảnh. Có thể nói, không có người lạ nào có cơ hội đến tầng năm kí túc xá cả, từ góc độ này, người đầu độc chỉ có thể là người quen."
"Đồng chí đặc vụ này, Triệu Tô Dạng đến rồi." Quản lý tòa nhà ở bên ngoài kêu lên.
Triệu Tô Dạng nhìn vào bên trong, liền biết c bản thân mình không được phép tiến vào, vì vậy lùi lại mấy bước, đứng cùng quản lý tòa nhà.
A Đông mặt mày hớn hở, mang theo vui sướng cùng tò mò đánh giá cô một lần nữa, Tiểu Vương và Tiểu Đinh ở bên cạnh trợn tròn mắt. Lạc Tử không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ở một bên xem báo cáo khám nghiệm tử thi để hiểu rõ hơn. Sầm Qua bước ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Triệu Tô Dạng, anh cũng không kích động như Lạc Tử dự đoán, mà lại bình tĩnh như thể hoàn toàn không biết cô là ân nhân cứu mạng của em gái anh.
"Lại muốn hỏi cái gì?" Triệu Tô Dạng luôn đánh đòn phủ đầu.
"Cô làm tổng vệ sinh khi nào?"
"Chính là ngày Hướng Mạn bị đầu độc, cũng chính là trước hôm tôi đến thư viện một ngày." Triệu Tô Dạng nói chắc nịch: "Tôi đã ném rất nhiều đồ của cô ấy, vụn giấy, vỏ bánh kem, bánh mì đã quá hạn còn có mấy thứ linh tinh trông rất giống con gián."
"Cô ấy không có ở đó sao?"
"Không có."
"Lần cuối cô thấy cô ấy vẫn còn sống, có thấy cô ấy có chỗ nào khác với thường ngày không?"
"Không có gì không giống cả, thấy tôi lần thứ n giúp cô ấy dọn dẹp đồ đạc, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, chỉ lo nghịch điện thoại." Nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt Triệu Tô Dạng, rồi nói thêm một câu: "Cô ấy từ trước đến nay đều như vậy."
"Lúc đó cô đang làm gì?"
"Chắc là đang gõ chữ rồi, anh tra rồi, hôm đó em đã gõ hơn 12000 chữ." A Đông kích động chạy đến và muốn bắt tay cô, nhưng cảm thấy có hơi đột ngột: "Em là Quái Lực Loạn Thần."
Trên mặt Triệu Tô Dạng hiện lên một tia xấu hổ, im lặng.
"Một nhà văn viết tiểu thuyết huyền nghi trên mạng sao?" Sầm Qua sau khi nghe xong A Đông giới thiệu đầy kích động, mới nghiêng đầu mang theo vẻ nửa dò hỏi nửa tự nhủ nhìn cô.
"Là tác giả, cảm ơn." Triệu Tô Dạng sửa lại, hai tay theo bản năng đè xuống, như thế ra hiệu cho bọn họ nhỏ tiếng một chút: "Chuyện này không liên quan đến vụ án của Hướng Mạn, mấy anh đặc vụ có thể đừng nói chuyện này với người khác được không?"
A Đông kinh ngạc, anh ta một lòng muốn nổi tiếng và thu hút nhiều fan nữ, tự nhiên không hiểu sao đại thần lại khiêm tốn như vậy: "Chuyện này vì sao chứ?"
"Nhiều người hiểu lầm về các tác giả trên mạng, một mặt do ngưỡng tiểu thuyết mạng còn thấp, đề tài phong phú, một số tác giả theo đuổi tỷ lệ nhấp mà sử dụng bạo lực và nội dung khiêu dâm để thu hút độc giả, một số từ trước đến nay đều chưa đọc tiểu thuyết nhưng lại thường xem các nội dung liên quan đến văn bản mạng nên nghĩ rằng tất cả các tiểu thuyết mạng đều rất thô tục. Cá nhân tôi đã nghe có người gọi văn học trên mạng là "những người hạ lưu chỉ có thể viết ra được thứ văn chương hạ đẳng." Mặt khác, địa vị của những tác giả mạng không cao, cho dù ở trên mạng được độc giả tôn sùng là "đại thần”, nhưng trong thực tế, sau khi bị một số người phát hiện ra danh tính, khó tránh nhận được sự suy đoán và phê bình. Trên thực tế, rất nhiều tự xưng là "nhà văn đương đại” luôn coi thường những tác giả mạng, mặc dù bản thân bọn họ còn chưa xuất bản được quyền sách nào." Triệu Tô Dạng có chút kích động, mang vẻ mặt phức tạp nói rất nhiều: "Mỗi ngày tôi đều viết văn, ngoại trừ đi căn tin ra thì không ra khỏi cửa, không có thời gian giao tiếp với người khác, dù cho người khác hiểu lầm tôi, tôi cũng thấy không cần thiết phí thời gian giải thích với bọn họ. Tôi viết thể loại huyền nghi, bây giờ bạn cùng phòng của tôi bị sát hại, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nói không chừng còn cho rằng tôi viết tiểu thuyết chán rồi nên bắt đầu áp dụng chúng vào thực tế."
A Đông cực kì xem thường Tiểu Đinh, Tiểu Đinh im lặng cúi đầu, khi anh ta biết cô viết thể loại này, phản ứng đầu tiên cũng chính là như thế.
Trong lòng La Tử âm thầm thở dài, chỉ một lần "xen vào chuyện người khác”, lại có thể quen biết người như Triệu Tô Dạng– danh dự bị bêu rếu, nghi phạm số một trong vụ đầu độc, nhưng lại có nội tâm và cảnh giới hoàn toàn khác với những lời đồn đại.
"Đồng chí đặc vụ này, Triệu Tô Dạng đến rồi." Quản lý tòa nhà ở bên ngoài kêu lên.
Triệu Tô Dạng nhìn vào bên trong, liền biết c bản thân mình không được phép tiến vào, vì vậy lùi lại mấy bước, đứng cùng quản lý tòa nhà.
A Đông mặt mày hớn hở, mang theo vui sướng cùng tò mò đánh giá cô một lần nữa, Tiểu Vương và Tiểu Đinh ở bên cạnh trợn tròn mắt. Lạc Tử không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ở một bên xem báo cáo khám nghiệm tử thi để hiểu rõ hơn. Sầm Qua bước ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Triệu Tô Dạng, anh cũng không kích động như Lạc Tử dự đoán, mà lại bình tĩnh như thể hoàn toàn không biết cô là ân nhân cứu mạng của em gái anh.
"Lại muốn hỏi cái gì?" Triệu Tô Dạng luôn đánh đòn phủ đầu.
"Cô làm tổng vệ sinh khi nào?"
"Chính là ngày Hướng Mạn bị đầu độc, cũng chính là trước hôm tôi đến thư viện một ngày." Triệu Tô Dạng nói chắc nịch: "Tôi đã ném rất nhiều đồ của cô ấy, vụn giấy, vỏ bánh kem, bánh mì đã quá hạn còn có mấy thứ linh tinh trông rất giống con gián."
"Cô ấy không có ở đó sao?"
"Không có."
"Lần cuối cô thấy cô ấy vẫn còn sống, có thấy cô ấy có chỗ nào khác với thường ngày không?"
"Không có gì không giống cả, thấy tôi lần thứ n giúp cô ấy dọn dẹp đồ đạc, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, chỉ lo nghịch điện thoại." Nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt Triệu Tô Dạng, rồi nói thêm một câu: "Cô ấy từ trước đến nay đều như vậy."
"Lúc đó cô đang làm gì?"
"Chắc là đang gõ chữ rồi, anh tra rồi, hôm đó em đã gõ hơn 12000 chữ." A Đông kích động chạy đến và muốn bắt tay cô, nhưng cảm thấy có hơi đột ngột: "Em là Quái Lực Loạn Thần."
Trên mặt Triệu Tô Dạng hiện lên một tia xấu hổ, im lặng.
"Một nhà văn viết tiểu thuyết huyền nghi trên mạng sao?" Sầm Qua sau khi nghe xong A Đông giới thiệu đầy kích động, mới nghiêng đầu mang theo vẻ nửa dò hỏi nửa tự nhủ nhìn cô.
"Là tác giả, cảm ơn." Triệu Tô Dạng sửa lại, hai tay theo bản năng đè xuống, như thế ra hiệu cho bọn họ nhỏ tiếng một chút: "Chuyện này không liên quan đến vụ án của Hướng Mạn, mấy anh đặc vụ có thể đừng nói chuyện này với người khác được không?"
A Đông kinh ngạc, anh ta một lòng muốn nổi tiếng và thu hút nhiều fan nữ, tự nhiên không hiểu sao đại thần lại khiêm tốn như vậy: "Chuyện này vì sao chứ?"
"Nhiều người hiểu lầm về các tác giả trên mạng, một mặt do ngưỡng tiểu thuyết mạng còn thấp, đề tài phong phú, một số tác giả theo đuổi tỷ lệ nhấp mà sử dụng bạo lực và nội dung khiêu dâm để thu hút độc giả, một số từ trước đến nay đều chưa đọc tiểu thuyết nhưng lại thường xem các nội dung liên quan đến văn bản mạng nên nghĩ rằng tất cả các tiểu thuyết mạng đều rất thô tục. Cá nhân tôi đã nghe có người gọi văn học trên mạng là "những người hạ lưu chỉ có thể viết ra được thứ văn chương hạ đẳng." Mặt khác, địa vị của những tác giả mạng không cao, cho dù ở trên mạng được độc giả tôn sùng là "đại thần”, nhưng trong thực tế, sau khi bị một số người phát hiện ra danh tính, khó tránh nhận được sự suy đoán và phê bình. Trên thực tế, rất nhiều tự xưng là "nhà văn đương đại” luôn coi thường những tác giả mạng, mặc dù bản thân bọn họ còn chưa xuất bản được quyền sách nào." Triệu Tô Dạng có chút kích động, mang vẻ mặt phức tạp nói rất nhiều: "Mỗi ngày tôi đều viết văn, ngoại trừ đi căn tin ra thì không ra khỏi cửa, không có thời gian giao tiếp với người khác, dù cho người khác hiểu lầm tôi, tôi cũng thấy không cần thiết phí thời gian giải thích với bọn họ. Tôi viết thể loại huyền nghi, bây giờ bạn cùng phòng của tôi bị sát hại, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nói không chừng còn cho rằng tôi viết tiểu thuyết chán rồi nên bắt đầu áp dụng chúng vào thực tế."
A Đông cực kì xem thường Tiểu Đinh, Tiểu Đinh im lặng cúi đầu, khi anh ta biết cô viết thể loại này, phản ứng đầu tiên cũng chính là như thế.
Trong lòng La Tử âm thầm thở dài, chỉ một lần "xen vào chuyện người khác”, lại có thể quen biết người như Triệu Tô Dạng– danh dự bị bêu rếu, nghi phạm số một trong vụ đầu độc, nhưng lại có nội tâm và cảnh giới hoàn toàn khác với những lời đồn đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.