Chương 16:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
Tất cả mọi người đều ý thức được, mọi chuyện càng thêm phần phức tạp, A Đông đưa tay sờ cằm: "Xem ra cái cô Hướng Mạn này cần phải khai thác thêm..."
Mặc dù đã được loại khỏi diện tình nghi, nhưng trong lòng Triệu Tô Dạng vẫn thấy bồn chồn như trước. Nhớ tới bài báo mà ngày đầu tiên tới Đại Học Lăng Nam nhập học, rời khỏi Thiên Chương một mình để đi học cô thấy hơi buồn bã. Hướng Mạn xuất hiện rất nhiệt tình chào hỏi cô, còn mời cô ăn đặc sản quê, hai người vừa ăn vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, đến khi trời tối thì cùng nhau tới căn tin ăn cơm. Nhưng từ lúc cô phát hiện ra chuyện Hứa Mạn nói xấu cô với mọi người, mối quan hệ của hai người giống như chiếc gương đang tốt đẹp bỗng nhiên bị quăng xuống rồi nứt ra, Mặc dù trước mặt người khác Hướng Mạn luôn sắm vai là một học bá hiền lành, nhưng cô ta cũng có rất nhiều điều không muốn người khác biết. Đến hôm nay Triệu Tô Dạng mới nhận ra, cô cứ cho là mình rất hiểu Hướng Mạn, nhưng thật ra cũng chỉ nhìn được phần nổi của tảng băng chìm.
Ai có thể nhìn thấu một người cơ chứ? Ai là người nhìn thấy được toàn bộ tảng băng đây?
Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đây là tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết cuối cùng của buổi sáng ở Đại Học Lăng Nam.
A Đông khoát khoát tay: "Chúng ta cứ cơm nước xong, điều tra cuộc trò chuyện điện thoại của Hướng Mạn mấy tháng gần đây, điện thoại của cô ta sẽ giao cho ban kỹ thuật xem qua một chút, xem trước đó có để sót gì không."
Mọi người đều rời đi, Ngô Tuyết Lộ dẫn La tử và Sầm Qua tới căn tin ăn một bữa cơm bình dân. La tử khen đồ ăn ở căn tin không dứt miệng, hơn nữa còn đau đớn phát hiện ra cùng là một xuất thanh tiêu xào thịt bò nhưng trong phần ăn của Sầm Qua hầu như không có ớt xanh mà toàn là thịt! Không ngờ thế giới này với căn tin đều xấu xa giống nhau, bác gái sắp đồ ăn trong căn tin của Đại Học Lăng Nam cũng "gặp sắc nảy lòng tham".
Trong lúc ăn cơm Sầm Qua không nói nhiều, bây giờ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ăn rất chậm rãi, La tử luôn cảm thấy rằng anh là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có thể ngồi trong nhà hàng năm sao có cô nhân viên tao nhã để dùng cơm, cũng có thể ngồi ở quán ăn khuya cùng mọi người uống cả can bia lạnh, Còn không cần phải nói ngồi trong căn tin sinh viên ăn như một học trưởng lớn tuổi vừa ăn cơm vừa suy nghĩ về thị trường hàng hóa.
Lúc bọn họ đã ăn được phân nửa, La tử thấy Triệu Tô Dạng cũng vào căn tin, trước tiên dùng đĩa đi lấy cơm, rồi mở phần thức ăn còn lại, tìm một chỗ trống rồi ngồi ăn một mình. La tử huých huých khuỷu tay Sầm Qua, chỉ hướng về phía sau anh, để anh quay lại nhìn.
Sầm Qua quay đầu nhìn thoáng qua.
"Triệu Tô Dạng có vẻ khá cô độc, lúc nào cũng tới căn tin ăn cơm một mình." Ngô Tuyết Lộ nói.
La tử ngồi đối diện cười ha hả, bùi ngùi nói: "Mỹ nữ đều bị mọi người cô lập vậy đấy!"
Triệu Tô Dạng đóng gói thịt thừa với một chút xương gà vào cái đựng đồ ăn, dùng thìa khuấy lên vài cái. Nhìn kỹ thì, bên trong hộp thức ăn của cô không có rau củ, chỉ có súp cá lớn bằng bàn tay. Sau khi thu dọn bàn ăn xong, cô cầm theo túi nhựa ra khỏi căn tin.
Ở một nơi tĩnh lặng cỏ xung quanh mọc thành chùm của cả dãy ký túc xá, muôn vàn những bông hoa đỏ hồng nở rộ trên tán cây mộc miên to lớn, từ xa nhìn lại như có vô số chiếc đèn lồng nhỏ bám lên cây.
Trong chốc lát cô cởi chiếc bao nilon, hai bé mèo hoang nhỏ từ đâu thò đầu ra, cảnh giác quan sát rất lâu rồi mới tới gần. Nét mặt Triệu Tô Dạng lộ ý cười, nhìn hai bé mèo hoang nhỏ đứng rất lâu rất lâu rồi mà không dám tới gần mình, ý cười bỗng biến thành nghi ngờ. Trước kia khi cô tới đây cho mèo ăn, sẽ có ba bé mèo lần lượt xuất hiện, hôm nay chỉ có hai con còn chưa nói, không những thế chúng nó còn rất cảnh giác với cô.
Cô lùi lại vài bước, hai bé mèo mới tới gần cái túi nilon, muốn mở rộng chiếc túi nilon ra một chút, trong đó có một bé mèo như đột nhiên phát cuồng giương móng vuốt cào tới, sau đó lập tức chạy trốn. Triệu Tô Dạng thấy mu bàn tay mình có ba vết cào hiện rõ, còn suy nghĩ chẳng hiểu lý do là gì.
"Được lắm mèo ngốc nhà các em, mới vài ngày chị không tới, đã không quen chị rồi!" Triệu Tô Dạng nổi giận nói: "Lần sau không thèm tới đem cơm cho các em ăn nữa."
"Dù mèo thông minh nhưng cũng không thể hiểu tiếng người, nếu cô khôn ngoan thì tới bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi.
Bỗng nhiên có giọng nam vang lên sau lưng, khiến Triệu Tô Dạng kinh hãi nhìn lại.
Mặc dù đã được loại khỏi diện tình nghi, nhưng trong lòng Triệu Tô Dạng vẫn thấy bồn chồn như trước. Nhớ tới bài báo mà ngày đầu tiên tới Đại Học Lăng Nam nhập học, rời khỏi Thiên Chương một mình để đi học cô thấy hơi buồn bã. Hướng Mạn xuất hiện rất nhiệt tình chào hỏi cô, còn mời cô ăn đặc sản quê, hai người vừa ăn vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, đến khi trời tối thì cùng nhau tới căn tin ăn cơm. Nhưng từ lúc cô phát hiện ra chuyện Hứa Mạn nói xấu cô với mọi người, mối quan hệ của hai người giống như chiếc gương đang tốt đẹp bỗng nhiên bị quăng xuống rồi nứt ra, Mặc dù trước mặt người khác Hướng Mạn luôn sắm vai là một học bá hiền lành, nhưng cô ta cũng có rất nhiều điều không muốn người khác biết. Đến hôm nay Triệu Tô Dạng mới nhận ra, cô cứ cho là mình rất hiểu Hướng Mạn, nhưng thật ra cũng chỉ nhìn được phần nổi của tảng băng chìm.
Ai có thể nhìn thấu một người cơ chứ? Ai là người nhìn thấy được toàn bộ tảng băng đây?
Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đây là tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết cuối cùng của buổi sáng ở Đại Học Lăng Nam.
A Đông khoát khoát tay: "Chúng ta cứ cơm nước xong, điều tra cuộc trò chuyện điện thoại của Hướng Mạn mấy tháng gần đây, điện thoại của cô ta sẽ giao cho ban kỹ thuật xem qua một chút, xem trước đó có để sót gì không."
Mọi người đều rời đi, Ngô Tuyết Lộ dẫn La tử và Sầm Qua tới căn tin ăn một bữa cơm bình dân. La tử khen đồ ăn ở căn tin không dứt miệng, hơn nữa còn đau đớn phát hiện ra cùng là một xuất thanh tiêu xào thịt bò nhưng trong phần ăn của Sầm Qua hầu như không có ớt xanh mà toàn là thịt! Không ngờ thế giới này với căn tin đều xấu xa giống nhau, bác gái sắp đồ ăn trong căn tin của Đại Học Lăng Nam cũng "gặp sắc nảy lòng tham".
Trong lúc ăn cơm Sầm Qua không nói nhiều, bây giờ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ăn rất chậm rãi, La tử luôn cảm thấy rằng anh là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có thể ngồi trong nhà hàng năm sao có cô nhân viên tao nhã để dùng cơm, cũng có thể ngồi ở quán ăn khuya cùng mọi người uống cả can bia lạnh, Còn không cần phải nói ngồi trong căn tin sinh viên ăn như một học trưởng lớn tuổi vừa ăn cơm vừa suy nghĩ về thị trường hàng hóa.
Lúc bọn họ đã ăn được phân nửa, La tử thấy Triệu Tô Dạng cũng vào căn tin, trước tiên dùng đĩa đi lấy cơm, rồi mở phần thức ăn còn lại, tìm một chỗ trống rồi ngồi ăn một mình. La tử huých huých khuỷu tay Sầm Qua, chỉ hướng về phía sau anh, để anh quay lại nhìn.
Sầm Qua quay đầu nhìn thoáng qua.
"Triệu Tô Dạng có vẻ khá cô độc, lúc nào cũng tới căn tin ăn cơm một mình." Ngô Tuyết Lộ nói.
La tử ngồi đối diện cười ha hả, bùi ngùi nói: "Mỹ nữ đều bị mọi người cô lập vậy đấy!"
Triệu Tô Dạng đóng gói thịt thừa với một chút xương gà vào cái đựng đồ ăn, dùng thìa khuấy lên vài cái. Nhìn kỹ thì, bên trong hộp thức ăn của cô không có rau củ, chỉ có súp cá lớn bằng bàn tay. Sau khi thu dọn bàn ăn xong, cô cầm theo túi nhựa ra khỏi căn tin.
Ở một nơi tĩnh lặng cỏ xung quanh mọc thành chùm của cả dãy ký túc xá, muôn vàn những bông hoa đỏ hồng nở rộ trên tán cây mộc miên to lớn, từ xa nhìn lại như có vô số chiếc đèn lồng nhỏ bám lên cây.
Trong chốc lát cô cởi chiếc bao nilon, hai bé mèo hoang nhỏ từ đâu thò đầu ra, cảnh giác quan sát rất lâu rồi mới tới gần. Nét mặt Triệu Tô Dạng lộ ý cười, nhìn hai bé mèo hoang nhỏ đứng rất lâu rất lâu rồi mà không dám tới gần mình, ý cười bỗng biến thành nghi ngờ. Trước kia khi cô tới đây cho mèo ăn, sẽ có ba bé mèo lần lượt xuất hiện, hôm nay chỉ có hai con còn chưa nói, không những thế chúng nó còn rất cảnh giác với cô.
Cô lùi lại vài bước, hai bé mèo mới tới gần cái túi nilon, muốn mở rộng chiếc túi nilon ra một chút, trong đó có một bé mèo như đột nhiên phát cuồng giương móng vuốt cào tới, sau đó lập tức chạy trốn. Triệu Tô Dạng thấy mu bàn tay mình có ba vết cào hiện rõ, còn suy nghĩ chẳng hiểu lý do là gì.
"Được lắm mèo ngốc nhà các em, mới vài ngày chị không tới, đã không quen chị rồi!" Triệu Tô Dạng nổi giận nói: "Lần sau không thèm tới đem cơm cho các em ăn nữa."
"Dù mèo thông minh nhưng cũng không thể hiểu tiếng người, nếu cô khôn ngoan thì tới bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi.
Bỗng nhiên có giọng nam vang lên sau lưng, khiến Triệu Tô Dạng kinh hãi nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.