Chương 15:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
Thế nhưng Triệu Tô Dạng lại tự động ngó lơ câu nói cuối cùng của anh, xoay người đi về phía tủ của mình: "Nếu như sự hiềm nghi đối với tôi gần như đã được xóa bỏ, đồ dùng cá nhân cũng bị các người khám xét qua một lần, bây giờ tôi có thể lấy vài món đi tắm rửa không? Sự thật là đã ba bốn ngày trôi qua rồi tôi vẫn mặc một chiếc áo khoác. Nhân tiện có thể cầm theo giấy bút với máy tính không?"
"Có thể, có thể, chậm trễ ra chương mới đúng là không tốt." A Đông phất phất tay tỏ vẻ 'cứ tự nhiên'.
"Không được nhắc lại chuyện này." Triệu Tô Dạng trừng mắt cáu gắt.
"Triệu Tô Dạng." So với lúc cợt nhả cùng A Đông thì vô cùng khác, Sầm Qua có vẻ vô cùng nghiêm túc tập trung vào công việc: "Trước khi tìm ra hung thủ, tốt nhất là cô đừng rời khỏi trường."
Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày.
Anh nói câu này vô cùng lạnh lùng và hung ác. La Tử còn cảm thấy uất ức thay cho Triệu Tô Dạng. Anh ta nhìn về phía Sầm Qua nháy mắt vài cái, như muốn nói: "Cô ta chính là người hiến tủy cho em gái anh đó nha." Thấy anh chẳng mảy mảy phản ứng lại, thì anh ta vội chạy ra hòa giải: "Ý của anh ấy là, vì sự an toàn của cô, ở lại trường học vẫn tốt hơn nhiều.
Cô nghe xong, nếp nhăn giữa lông mày cũng giãn ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Sầm Qua lặng lẽ đứng một bên trong phòng ký túc xá, quan sát bàn của Hướng Mạn một lần nữa, bỗng nhiên cầm lấy lọ vitamin, xé chiếc nhãn dán ra khỏi lọ nhựa một cách thuần thục, nghiêng đống thuốc bên trong qua một bên, mở đèn để bàn, rồi đặt lọ thuốc dưới ánh sáng đèn để soi. Chỉ thấy anh nở một nụ cười, mở miệng nói: "Mánh khóe mà mấy tên buôn lậu ma túy hay dùng, chắc chắn hung thủ cũng biết rất rõ."
Mọi người đều đi qua, chỉ thấy ở chỗ mà chiếc nhãn đã bị xé ra có một vòng nhỏ, hung thủ đã đụng tay đụng chân trên chiếc lọ, trước tiên cẩn thận xé chiếc nhãn, sau đó đục một lỗ trên lọ nhựa, rồi dán vào lần nữa, như vậy là có thể bỏ viên thuốc giả vào.
"Hung thủ cũng chẳng quan tâm Hướng Mạn uống phải thuốc độc hôm đó hay một hôm nào khác, 'hắn' biết rõ rồi sẽ có lúc cô ta xui xẻo nghĩ rằng đó là vitamin rồi uống." Sầm Qua đổ nốt mấy viên thuốc màu nâu còn lại ra, viên nào cũng gần giống như thuốc cảm cúm hình con nhộng.
"Cả lọ vitamin mà chỉ có đúng một viên thuốc độc, 'hắn' hiểu rất rõ cần dùng bao nhiêu liều lượng Natri Triazide là có thể dẫn tới tử vong, nếu thật sự uống vào, một viên thôi là sẽ chết, cho nên qua kiểm tra những viên thuốc còn lại mới không có độc tố."
Triệu Tô Dạng thấy hơi mất kiềm chế nói: "Thuốc này, từng viên từng viên một, là viên con nhộng đứng đơn lẻ chẳng lẽ lại không cọ lên những viên thuốc khác?"
Tiểu Vương nghiêm túc nhìn báo cáo nghiệm thi: "Pháp ý giải thích rằng: trạng thái rắn của Natri Triazide là tinh thể trắng kết tinh. Tôi cũng hiểu rằng nếu đúng là bao con nhộng, không thể dễ dàng phát hiện được bên trong có độc. Có thể nào hung thủ đem kết tinh màu trắng của Natri Triazide bao quanh viên thuốc? Điều này sao có thể chứ?"
Sầm Qua cười lắc đầu: "Có thể. Hung thủ là kẻ nắm chắc loại kỹ thuật chuyên nghiệp này, 'hắn' cũng có phòng thí nghiệm riêng với hóa phẩm, cho dù hắn có trộm một chút để chế tạo thì người khác cũng không phát hiện ra."
“Sao Hướng Mạn lại đắc tội loại người như vậy chứ?" Triệu Tô Dạng cảm thấy không thể tin được nên hỏi lại: "Khoa chúng tôi bình thường hầu như không tiếp xúc với loại người như vậy."
Tiểu Vương cũng tiện đó mà nhắc lại chuyện xưa: "Không phải có một nam sinh khoa hóa theo đuổi cậu sao?" Dứt lời não bộ cũng tự động được khai sáng: "Bởi vì cậu ta không theo đuổi được cậu nên mới ghi hận trong lòng, mua một lọ thuốc chăm sóc sức khỏe bên trong đã hạ độc để tặng cho cậu, sợ rằng tự mình đưa thì cậu sẽ từ chối, nên mới nhờ Hướng Mạn chuyển giúp, ai ngờ Hứa Mạn lại ham giữ lại để dùng, cuối cùng bị tên kia ngộ sát!"
"Này đủ rồi đấy!" A Đông tát vào ót cậu ta một cái.
Triệu Tô Dạng cũng không tỏ ra khó chịu, sự động não của Tiểu Vương lại giúp cô có thêm nhiều manh mối trong lòng, cô ngây ngẩn dựa vào cạnh tủ, lông mi dài hơi vểnh lên tạo thành độ cong hoàn hảo, tiếng kêu của Tiểu Vương kết thúc, chỉ nghe thấy cô nói: "Một sinh viên khoa hóa không thể có phòng thí nghiệm riêng, muốn đạt tới trình độ này hơn nữa còn che được mắt người để sử dụng những hóa phẩm kịch độc như vậy, ngoại trừ là người mà người hướng dẫn thạc sĩ rất coi trọng, tiến sĩ nghiên cứu sinh, hoặc vốn bản thân người đó là một thạc sĩ, tiến sĩ hướng dẫn, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ ra, hận thù sâu sắc tới mức nào mà lại dùng chiêu thức cao siêu như vậy ra tay với Hướng Mạn, một sinh viên bình thường lại là sát thủ. Chẳng lẽ Hướng Mạn nắm được điểm yếu gì của 'hắn'?"
"Có thể, có thể, chậm trễ ra chương mới đúng là không tốt." A Đông phất phất tay tỏ vẻ 'cứ tự nhiên'.
"Không được nhắc lại chuyện này." Triệu Tô Dạng trừng mắt cáu gắt.
"Triệu Tô Dạng." So với lúc cợt nhả cùng A Đông thì vô cùng khác, Sầm Qua có vẻ vô cùng nghiêm túc tập trung vào công việc: "Trước khi tìm ra hung thủ, tốt nhất là cô đừng rời khỏi trường."
Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày.
Anh nói câu này vô cùng lạnh lùng và hung ác. La Tử còn cảm thấy uất ức thay cho Triệu Tô Dạng. Anh ta nhìn về phía Sầm Qua nháy mắt vài cái, như muốn nói: "Cô ta chính là người hiến tủy cho em gái anh đó nha." Thấy anh chẳng mảy mảy phản ứng lại, thì anh ta vội chạy ra hòa giải: "Ý của anh ấy là, vì sự an toàn của cô, ở lại trường học vẫn tốt hơn nhiều.
Cô nghe xong, nếp nhăn giữa lông mày cũng giãn ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Sầm Qua lặng lẽ đứng một bên trong phòng ký túc xá, quan sát bàn của Hướng Mạn một lần nữa, bỗng nhiên cầm lấy lọ vitamin, xé chiếc nhãn dán ra khỏi lọ nhựa một cách thuần thục, nghiêng đống thuốc bên trong qua một bên, mở đèn để bàn, rồi đặt lọ thuốc dưới ánh sáng đèn để soi. Chỉ thấy anh nở một nụ cười, mở miệng nói: "Mánh khóe mà mấy tên buôn lậu ma túy hay dùng, chắc chắn hung thủ cũng biết rất rõ."
Mọi người đều đi qua, chỉ thấy ở chỗ mà chiếc nhãn đã bị xé ra có một vòng nhỏ, hung thủ đã đụng tay đụng chân trên chiếc lọ, trước tiên cẩn thận xé chiếc nhãn, sau đó đục một lỗ trên lọ nhựa, rồi dán vào lần nữa, như vậy là có thể bỏ viên thuốc giả vào.
"Hung thủ cũng chẳng quan tâm Hướng Mạn uống phải thuốc độc hôm đó hay một hôm nào khác, 'hắn' biết rõ rồi sẽ có lúc cô ta xui xẻo nghĩ rằng đó là vitamin rồi uống." Sầm Qua đổ nốt mấy viên thuốc màu nâu còn lại ra, viên nào cũng gần giống như thuốc cảm cúm hình con nhộng.
"Cả lọ vitamin mà chỉ có đúng một viên thuốc độc, 'hắn' hiểu rất rõ cần dùng bao nhiêu liều lượng Natri Triazide là có thể dẫn tới tử vong, nếu thật sự uống vào, một viên thôi là sẽ chết, cho nên qua kiểm tra những viên thuốc còn lại mới không có độc tố."
Triệu Tô Dạng thấy hơi mất kiềm chế nói: "Thuốc này, từng viên từng viên một, là viên con nhộng đứng đơn lẻ chẳng lẽ lại không cọ lên những viên thuốc khác?"
Tiểu Vương nghiêm túc nhìn báo cáo nghiệm thi: "Pháp ý giải thích rằng: trạng thái rắn của Natri Triazide là tinh thể trắng kết tinh. Tôi cũng hiểu rằng nếu đúng là bao con nhộng, không thể dễ dàng phát hiện được bên trong có độc. Có thể nào hung thủ đem kết tinh màu trắng của Natri Triazide bao quanh viên thuốc? Điều này sao có thể chứ?"
Sầm Qua cười lắc đầu: "Có thể. Hung thủ là kẻ nắm chắc loại kỹ thuật chuyên nghiệp này, 'hắn' cũng có phòng thí nghiệm riêng với hóa phẩm, cho dù hắn có trộm một chút để chế tạo thì người khác cũng không phát hiện ra."
“Sao Hướng Mạn lại đắc tội loại người như vậy chứ?" Triệu Tô Dạng cảm thấy không thể tin được nên hỏi lại: "Khoa chúng tôi bình thường hầu như không tiếp xúc với loại người như vậy."
Tiểu Vương cũng tiện đó mà nhắc lại chuyện xưa: "Không phải có một nam sinh khoa hóa theo đuổi cậu sao?" Dứt lời não bộ cũng tự động được khai sáng: "Bởi vì cậu ta không theo đuổi được cậu nên mới ghi hận trong lòng, mua một lọ thuốc chăm sóc sức khỏe bên trong đã hạ độc để tặng cho cậu, sợ rằng tự mình đưa thì cậu sẽ từ chối, nên mới nhờ Hướng Mạn chuyển giúp, ai ngờ Hứa Mạn lại ham giữ lại để dùng, cuối cùng bị tên kia ngộ sát!"
"Này đủ rồi đấy!" A Đông tát vào ót cậu ta một cái.
Triệu Tô Dạng cũng không tỏ ra khó chịu, sự động não của Tiểu Vương lại giúp cô có thêm nhiều manh mối trong lòng, cô ngây ngẩn dựa vào cạnh tủ, lông mi dài hơi vểnh lên tạo thành độ cong hoàn hảo, tiếng kêu của Tiểu Vương kết thúc, chỉ nghe thấy cô nói: "Một sinh viên khoa hóa không thể có phòng thí nghiệm riêng, muốn đạt tới trình độ này hơn nữa còn che được mắt người để sử dụng những hóa phẩm kịch độc như vậy, ngoại trừ là người mà người hướng dẫn thạc sĩ rất coi trọng, tiến sĩ nghiên cứu sinh, hoặc vốn bản thân người đó là một thạc sĩ, tiến sĩ hướng dẫn, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ ra, hận thù sâu sắc tới mức nào mà lại dùng chiêu thức cao siêu như vậy ra tay với Hướng Mạn, một sinh viên bình thường lại là sát thủ. Chẳng lẽ Hướng Mạn nắm được điểm yếu gì của 'hắn'?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.