Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 54: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. Dương bị lừa
Hà Thị Kiều Anh
20/04/2021
"Thật phí công anh luôn yêu mày. Vậy mà mày nhẫn tâm, bóp nát con tim đó như thế. Làm vậy người đau hơn lại là chính mày đấy ngốc ạ?
Bác sĩ cho người nhà vào thăm. Mẹ Nam(Thu Hà)cản không cho Dương vaò. Dương không quan tâm lời của ai cả. Cậu cứ thế chạy thẳng vào giường bệnh. Nhìn anh nằm đó, hai chân bó bột trắng hết lên tới đùi. Cậu ôm miệng lại khóc, em đã gây ra chuyện gì vậy nè. Em chỉ muốn chúng ta chia tay là lỗi của em, em cắm sừng, bỏ rơi anh để anh bớt đau khổ hơn khi biết sự thật phũ phàng kia. Thế nhưng em đã sai rồi, giá như em thẳng thắn với anh. Cùng nhau đối mặt thì tôt biết mấy.... Cậu chạy nhanh lại chỗ anh nằm,ôm nằm.
Thu Hà(Mẹ Nam) muốn vào đuổi Dương ra. Ba Nam cản laị" Dù sao đó cũng là người con trai chúng ta yêu. Có lẽ bây giờ nó mong gặp cậu ta nhất đấy. Để cậu ta ở lại đi, chúng ta ra ngoài chờ."
"Anh tỉnh rồi à, anh có biết anh nằm đây bao lâu rồi không. Ca phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. Anh có thấy đâu chỗ nài nữa không?" Dương hỏi
"Em ấy lo lắng cho mình sao? Nhìn con mắt sưng hết rồi. Sao tay lại có vết thương. Chân cũng bị thương sao? Nếu em lo lắng cho anb như thế, vì sao lại nói chia tay anh. Vì sao lại vứt chiếc nhẫn đính ước đó đi. Em đã từng nói sẽ cất giữ nó cẩn thận mà. Em có nỗi khổ nào khó nói phải không? Anh không tin em yêu anh ta. " - Nam nghĩ
" Dao anh không nói gi, anh không nói được sao? Để em gọi bác sĩ. " Dương nói.
" Anh không sao, anh khỏe rồi. Mà anh với em đâu có thân thiết vậy đâu? " - Nam đáp
" Anh nói vậy là ý gì, anh không nhớ em là ai à?"Dương hỏi Nam
" Em là bạn của người yêu bạn thân anh.Chúng ta gặp nhau vài lần rồi. "
Anh ấy không nhớ mình là người yêu anh ấy sao.?
Dương chạy ra ngoại gọi bác sĩ vào khám cho Nam. Tất cả mọi người cũng theo vào luôn.
...
Nam nháy mắt với Otis, để cậu đuổi hết mọi người ra.
Otis: Mọi người ra ngoài hết đi, tôi cần khám lại cho bệnh nhân.
..
"Bác sĩ tôi nhờ anh giúo một việc được không? Anh hãy nói với họ là tôi bị mất trí nhớ." Nam nhờ Bác sĩ
"Tôi là bác sĩ, tôi không thể làm trái đạo đức nghề nghiệp được." Otis đáp
Nam cầm tay otis cầu xin anh đấy, giúp tôi đi làm ơn... Làm ơn đi.
.. Otis cảm thấy có luồng điện chạy vào người. Cảm giác khó tả.
"Được rồi tôi sẽ giúp. Mà nè sau này gọi em là Otis được rồi. Em ít tuổi hơn anh" Otis đáp.
"Bác sĩ con trai chúng tôi sao rồi"
"Cậu ta bị mắc hội chứng mất trí nhớ tạm thời. Vì bin một cú sốc nào đó quá lớn. Khiến não bộ cậu ta sản sinh ra kháng thể bảo vệ, tránh bị tổn thương. Nên phần ký ức liên quan tới người làm cậu ta tổn thương cậu ta quên hết" - Otis nói
..
Tât cả vào gặp Nam..
Lần lượt từng người hỏi Nam, có nhớ họ không? Nam đều nhớ hết, chỉ mỗi Dương cậu chỉ nhớ Duong là bạn mới quen mà thôi.
"Tùng:Mày không nhớ cậu ta là ai thật à. Người mày yeu đấy" Tùng hỏi
Nam vẫn tỏ vẻ không quen. Nãy giờ vì mới tỉnh lại, nên câu không cử động chân gi cả. Giờ mới cứ động thì thấy hai chân nhấc lên không được.
"Ba mẹ, chân của cin làm sao thế."
"Dương nhanh miệng trả lời . Tại anh mới tỉnh, sức khỏe con yếu nên không cử động được thôi. Vài ngày nữa sẽ ổn."
"Mọi người nói thật đi, có phải con tàn phế rồi không? Nam hỏi
" Chỉ là tạm thời không đại được thôi từ từ sẽ ổn. Anh đừng lo."
Nam tức giận, ném hết trái cây, gối dao xuống đất.
" Tôi không cần sự thương hại của ai cả, đôu chân này tôi còn phải đứng trên sân khấu hát. Còn phải nhảy, sự nghiệp của tôi chì vừa mới bắt đầu thôi. Vậy mà em bảo tôi đừng lo sao?... (Nam đấm hai tay lên hai chân của mình). Đi hết đi tôi không cần ai thuong hại cả, về hết đi. Ba mẹ cũng về đi, lúc này con không muốn nói chuyện. " Nam nói trong lúc tức giận
Tất cả mọi người đều tôn trọng Nam, sợ ảnh hướng đến tinh thần của cậu. Nên tất cả đã ra về.
" Ngày tai nạn đó tôi đã không biết rằng. Người đau nhất chính là em, phài tự mình cắt đứt tình yêu mình rất coi trọng. Tự mình phải từ bỏ người mình yêu nhất. Tôi đã không hề biết lý do em chia tay tôi, đều vì tôi cả. Lúc em bị tất cà mọi người trách móc, chửi bới tôi cũng không hề biết. Em là người truyền máu cho tôi. Cứu mạng sống cho tôi, tôi cũng không biết. "
" Sao mọi người về hết rồi, em khiong về đi."
" Em ở lại cham sóc anh nha, "- Dương đáp
"Anh với em đâu có thân lắm".
"Chưa thân từ từ sẽ thân. Em gọt trái cây anh ăn nha." - Dương đáp
*Điều Dương mong muốn nhất bây giờ là ờ lại chăm sóc anh. Cho tới khi chân anh có thề đi lại...
... Linh Miu hẹn găpn Linh Mai
"Linh Mai ngày mai tôi sẽ trở về Mỹ. Không ở đây với cậu nữa, không bảo vệ cậu, không chăm sóc cậu được nữa.Nhuwng có một chuyện tôi muốn nói rõ rành với cậu" Linh Miu nói
"Cậu nói đi" Linh Mai đáp
"Cậu có tình cảm với tôi không?
" xin lỗi cậu, nhưng mình chỉ nghĩ rằng chíng ta là bạn thân thôi. " Linh Mai đáp
" Mình hiểu rôi, cậu ở lại mạnh khỏe"
Bác sĩ cho người nhà vào thăm. Mẹ Nam(Thu Hà)cản không cho Dương vaò. Dương không quan tâm lời của ai cả. Cậu cứ thế chạy thẳng vào giường bệnh. Nhìn anh nằm đó, hai chân bó bột trắng hết lên tới đùi. Cậu ôm miệng lại khóc, em đã gây ra chuyện gì vậy nè. Em chỉ muốn chúng ta chia tay là lỗi của em, em cắm sừng, bỏ rơi anh để anh bớt đau khổ hơn khi biết sự thật phũ phàng kia. Thế nhưng em đã sai rồi, giá như em thẳng thắn với anh. Cùng nhau đối mặt thì tôt biết mấy.... Cậu chạy nhanh lại chỗ anh nằm,ôm nằm.
Thu Hà(Mẹ Nam) muốn vào đuổi Dương ra. Ba Nam cản laị" Dù sao đó cũng là người con trai chúng ta yêu. Có lẽ bây giờ nó mong gặp cậu ta nhất đấy. Để cậu ta ở lại đi, chúng ta ra ngoài chờ."
"Anh tỉnh rồi à, anh có biết anh nằm đây bao lâu rồi không. Ca phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. Anh có thấy đâu chỗ nài nữa không?" Dương hỏi
"Em ấy lo lắng cho mình sao? Nhìn con mắt sưng hết rồi. Sao tay lại có vết thương. Chân cũng bị thương sao? Nếu em lo lắng cho anb như thế, vì sao lại nói chia tay anh. Vì sao lại vứt chiếc nhẫn đính ước đó đi. Em đã từng nói sẽ cất giữ nó cẩn thận mà. Em có nỗi khổ nào khó nói phải không? Anh không tin em yêu anh ta. " - Nam nghĩ
" Dao anh không nói gi, anh không nói được sao? Để em gọi bác sĩ. " Dương nói.
" Anh không sao, anh khỏe rồi. Mà anh với em đâu có thân thiết vậy đâu? " - Nam đáp
" Anh nói vậy là ý gì, anh không nhớ em là ai à?"Dương hỏi Nam
" Em là bạn của người yêu bạn thân anh.Chúng ta gặp nhau vài lần rồi. "
Anh ấy không nhớ mình là người yêu anh ấy sao.?
Dương chạy ra ngoại gọi bác sĩ vào khám cho Nam. Tất cả mọi người cũng theo vào luôn.
...
Nam nháy mắt với Otis, để cậu đuổi hết mọi người ra.
Otis: Mọi người ra ngoài hết đi, tôi cần khám lại cho bệnh nhân.
..
"Bác sĩ tôi nhờ anh giúo một việc được không? Anh hãy nói với họ là tôi bị mất trí nhớ." Nam nhờ Bác sĩ
"Tôi là bác sĩ, tôi không thể làm trái đạo đức nghề nghiệp được." Otis đáp
Nam cầm tay otis cầu xin anh đấy, giúp tôi đi làm ơn... Làm ơn đi.
.. Otis cảm thấy có luồng điện chạy vào người. Cảm giác khó tả.
"Được rồi tôi sẽ giúp. Mà nè sau này gọi em là Otis được rồi. Em ít tuổi hơn anh" Otis đáp.
"Bác sĩ con trai chúng tôi sao rồi"
"Cậu ta bị mắc hội chứng mất trí nhớ tạm thời. Vì bin một cú sốc nào đó quá lớn. Khiến não bộ cậu ta sản sinh ra kháng thể bảo vệ, tránh bị tổn thương. Nên phần ký ức liên quan tới người làm cậu ta tổn thương cậu ta quên hết" - Otis nói
..
Tât cả vào gặp Nam..
Lần lượt từng người hỏi Nam, có nhớ họ không? Nam đều nhớ hết, chỉ mỗi Dương cậu chỉ nhớ Duong là bạn mới quen mà thôi.
"Tùng:Mày không nhớ cậu ta là ai thật à. Người mày yeu đấy" Tùng hỏi
Nam vẫn tỏ vẻ không quen. Nãy giờ vì mới tỉnh lại, nên câu không cử động chân gi cả. Giờ mới cứ động thì thấy hai chân nhấc lên không được.
"Ba mẹ, chân của cin làm sao thế."
"Dương nhanh miệng trả lời . Tại anh mới tỉnh, sức khỏe con yếu nên không cử động được thôi. Vài ngày nữa sẽ ổn."
"Mọi người nói thật đi, có phải con tàn phế rồi không? Nam hỏi
" Chỉ là tạm thời không đại được thôi từ từ sẽ ổn. Anh đừng lo."
Nam tức giận, ném hết trái cây, gối dao xuống đất.
" Tôi không cần sự thương hại của ai cả, đôu chân này tôi còn phải đứng trên sân khấu hát. Còn phải nhảy, sự nghiệp của tôi chì vừa mới bắt đầu thôi. Vậy mà em bảo tôi đừng lo sao?... (Nam đấm hai tay lên hai chân của mình). Đi hết đi tôi không cần ai thuong hại cả, về hết đi. Ba mẹ cũng về đi, lúc này con không muốn nói chuyện. " Nam nói trong lúc tức giận
Tất cả mọi người đều tôn trọng Nam, sợ ảnh hướng đến tinh thần của cậu. Nên tất cả đã ra về.
" Ngày tai nạn đó tôi đã không biết rằng. Người đau nhất chính là em, phài tự mình cắt đứt tình yêu mình rất coi trọng. Tự mình phải từ bỏ người mình yêu nhất. Tôi đã không hề biết lý do em chia tay tôi, đều vì tôi cả. Lúc em bị tất cà mọi người trách móc, chửi bới tôi cũng không hề biết. Em là người truyền máu cho tôi. Cứu mạng sống cho tôi, tôi cũng không biết. "
" Sao mọi người về hết rồi, em khiong về đi."
" Em ở lại cham sóc anh nha, "- Dương đáp
"Anh với em đâu có thân lắm".
"Chưa thân từ từ sẽ thân. Em gọt trái cây anh ăn nha." - Dương đáp
*Điều Dương mong muốn nhất bây giờ là ờ lại chăm sóc anh. Cho tới khi chân anh có thề đi lại...
... Linh Miu hẹn găpn Linh Mai
"Linh Mai ngày mai tôi sẽ trở về Mỹ. Không ở đây với cậu nữa, không bảo vệ cậu, không chăm sóc cậu được nữa.Nhuwng có một chuyện tôi muốn nói rõ rành với cậu" Linh Miu nói
"Cậu nói đi" Linh Mai đáp
"Cậu có tình cảm với tôi không?
" xin lỗi cậu, nhưng mình chỉ nghĩ rằng chíng ta là bạn thân thôi. " Linh Mai đáp
" Mình hiểu rôi, cậu ở lại mạnh khỏe"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.