Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 55: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. Ghen
Hà Thị Kiều Anh
20/04/2021
*Dương quay lại phòng bệnh*
"Em nói gì với bác sĩ thế?" Nam hỏi
"Không có gì, em chỉ hỏi tình hình của anh thôi" - Dương đáp
" Vậy thôi em về trước nha" Dương nói
"Em không nấu cháo cho anh à. Em không biết anh thích ăn cháo gì làm sao em nấu cho anh được" - Dương đáp
"Cháo gì cũng được, em nấu anh ăn thử đi.Chứ giờ đâu còn ai chăm sóc anh đâu. Hay em chê anh tàn tật nên không muốn chăm sóc. Hazz biết mà ai cũng vậy thôi," Nam nói
"Em đâu có ý đó. Thôi được em sẽ về nấu cháo mang vào cho anh. Chỉ lần này thôi" - Dương đáp
"Ưm cảm ơn em" - Nam đáp
" Vậy nha Bye bye" - Dương đáp
Dương đi thẳng về nhà Nam mua đồ để nấu cháo. Sau khi nấu xong Dương goịnđieenjncho mẹ Linh Mai.
"Alo bác gái à, cháu quyết định rồi. Cháu sẽ nghe lời bác đi Mỹ chữa bệnh." Duong nói
"Đúng rồi đấy, cháu biết vậy là tốt. Mình chữa càng sớm càng tốt. Để lâu bệnh nặng thêm, hối hận không kịp " Mẹ Linh Mai đáp
"Dạ, cháu cũng nghĩ vậy. Hôm qua cháu coz nói chuyện với bác sĩ rồi. Tình hình cháu đã nghiêm trọng hơn rồi." - Dương đáp
"Sao cháu không nói cho mẹ cháu biết" Mẹ LM
"Tạm thời thì chưa bác à. Vì ngoại cháu vừa mất chưa lâu. Bà còn đau buồn lắm, cháu không muốn bà lo lắng thêm. - Dương đáp
" Con là đứa hiểu chuyện. Thôi được rồi tất cả để bác lo. Đặt vé máy bay, chuẩn bị chỗ ở, tìm trường học,tìm bệnh viện tốt" Me Linh Mai nói
"dạ con cảm ơn bác, sau này con sẽ báo đáp ân tình của bác" - Dương đáp
"Con không cần khách sáo, đây là bác đền ơn con mà. Bác không yên tâm khi con đi Mỹ một mình, bạn sẽ nói Linh Mai đi cùng con" Mẹ Linh Mai nói
"Dạ không cần đâu bác, cháu tự chăm sóc bản thân được bác đừng lo" - Dương đáp
"Linh Mai ở Mỹ quen rồi, nó đi cùng con bác yên tâm hơn nhiều. Nghe lời bác đi, để bác nói chuyện với nó" Mẹ Linh Mai đáp
"Dạ cháu cảm ơn bác, vậy thôi cháu cúo máy đây", - Dương đáp
"Ừ, tạm biệt cháu"
. Dương chuẩn bị cháo đem vào viện cho Nam. Cậu đi tới cửa phòng bệnh, thấy Nam và Otis đang ở đó. Thấy Nam nhìn, Dương vội vàng nấp vào bên cửa.
"Anh đã ăn gì chưa?" Otis hỏi
"Anh chưa, lát nữa có người đem cháo cho anh" - Nam đáp
"Anh ăn cùng em nha," Otis đáp
"Anh nghĩ là ăn cơm cuộn hơi khó tiêu đấy"
(Nam định không ăn, nhưng khi thấy Dương ngoài cửa cậu cố tình ăn để thử xem Dương có ghen hay không?).
"Nhưng không sao anh sẽ thử 1 miếng, xem em nấu ăn thế nào" - Nam đáp
"Anh thấy sao, ngon không?" Otis đáp
"Ừm ngon thật đấy, món cơm cuộn ngon nhất anh từng ăn." (Tôi đã cố tình nói lớn để em nghe thấy)
"Vậy anh ăn nhiều vào, em cũng ăn cùng anh" Otis nói
"Có hát cơm dính trên má em kìa?" Nam đáp
"Đâu anh, chỗ nào vậy? Otis đáp
" Để anh giúp(Nam dưa tay lên gỡ hạt cơm dính trên má của Otis)
Otis hai má nóng ran lên. Tim đạo loạn. "Em đi trước nha, anh ăn từ từ. Rồi chạy luôn"
.. Hai người cũng nhanh quá đấy. Không lẽ mình mới nói chia tay mấy ngày mà đã tìm người mới thay thế rồi sao? Đồ đàn ông đáng ghét, thay bồ như thay áo. "Đây là món cơm cuộn ngon nhất anh từng ăn" gớm chứ mọi lần em làm cho anh ăn. Anh cũng bảo ngon đó thôi. Phát ghét, lại còn "có hạt cơm dính trên má em kìa" thả thính lung tung. Chết với em.
* Dương đứng ngoài của bắt đầu tưởng tượng*
.
"Võ Đình Nam anh hứa với em cái gì, anh hứa không thả thính lung tung mà. Sao giờ không giữ lời thế, anh muốn em xử anh như thế nào. Con nữa em làm cơm cuộn cho anh ăn không ngon à, sao anh nói của người ta là ngon nhất hả... Võ Đình Nam... quỳ xuống cho em...
"Anh anh xin lỗi. Thê tử đại nhân làm ơn tha cho anh lần này, không có lần sau đâu. Nam giơ tay xin tha thứ....
Dương đứng cười ha ha ha 1 mình."
Giật mình tỉnh lại, chết mình tưởng tượng sao? Dúng rồi, chứ sự thật đâu có thế. Nếu anh có thể quên em mà yêu người khác được thì tốt..
Xem ra Otis có vẻ hợp với anh Nam, hy vọng anh ấy sẽ giúo mình chăm sóc tốt cho anh Nam.
... Dương cố gắng quên muộn phiền, nở nụ cười bước vào.
"Anh đói chưa, em lấy cháo anh ăn" - Dương đáp
"Anh không đói, em để đó đi" - Nam đáp
"Ăn cơm cuộn no rồi à" - Dương đáp
"Em nhìn lén, nghe lén anh sao? Không lẽ em ghen à" - Nam đáp
"Anh bớt ảo tưởng đi, chúng ta không phải là gì của nhau đâu mà ghen." - Dương đáp
"Không là gì của nhau, sao có nhẫn cặp giống nhau thế." - Nam đáp
"À cái này là của anh, anh làm rơi em lượm được mà quên trả anh. Giờ trả nè" - Dương đáp
"Em nói gì với bác sĩ thế?" Nam hỏi
"Không có gì, em chỉ hỏi tình hình của anh thôi" - Dương đáp
" Vậy thôi em về trước nha" Dương nói
"Em không nấu cháo cho anh à. Em không biết anh thích ăn cháo gì làm sao em nấu cho anh được" - Dương đáp
"Cháo gì cũng được, em nấu anh ăn thử đi.Chứ giờ đâu còn ai chăm sóc anh đâu. Hay em chê anh tàn tật nên không muốn chăm sóc. Hazz biết mà ai cũng vậy thôi," Nam nói
"Em đâu có ý đó. Thôi được em sẽ về nấu cháo mang vào cho anh. Chỉ lần này thôi" - Dương đáp
"Ưm cảm ơn em" - Nam đáp
" Vậy nha Bye bye" - Dương đáp
Dương đi thẳng về nhà Nam mua đồ để nấu cháo. Sau khi nấu xong Dương goịnđieenjncho mẹ Linh Mai.
"Alo bác gái à, cháu quyết định rồi. Cháu sẽ nghe lời bác đi Mỹ chữa bệnh." Duong nói
"Đúng rồi đấy, cháu biết vậy là tốt. Mình chữa càng sớm càng tốt. Để lâu bệnh nặng thêm, hối hận không kịp " Mẹ Linh Mai đáp
"Dạ, cháu cũng nghĩ vậy. Hôm qua cháu coz nói chuyện với bác sĩ rồi. Tình hình cháu đã nghiêm trọng hơn rồi." - Dương đáp
"Sao cháu không nói cho mẹ cháu biết" Mẹ LM
"Tạm thời thì chưa bác à. Vì ngoại cháu vừa mất chưa lâu. Bà còn đau buồn lắm, cháu không muốn bà lo lắng thêm. - Dương đáp
" Con là đứa hiểu chuyện. Thôi được rồi tất cả để bác lo. Đặt vé máy bay, chuẩn bị chỗ ở, tìm trường học,tìm bệnh viện tốt" Me Linh Mai nói
"dạ con cảm ơn bác, sau này con sẽ báo đáp ân tình của bác" - Dương đáp
"Con không cần khách sáo, đây là bác đền ơn con mà. Bác không yên tâm khi con đi Mỹ một mình, bạn sẽ nói Linh Mai đi cùng con" Mẹ Linh Mai nói
"Dạ không cần đâu bác, cháu tự chăm sóc bản thân được bác đừng lo" - Dương đáp
"Linh Mai ở Mỹ quen rồi, nó đi cùng con bác yên tâm hơn nhiều. Nghe lời bác đi, để bác nói chuyện với nó" Mẹ Linh Mai đáp
"Dạ cháu cảm ơn bác, vậy thôi cháu cúo máy đây", - Dương đáp
"Ừ, tạm biệt cháu"
. Dương chuẩn bị cháo đem vào viện cho Nam. Cậu đi tới cửa phòng bệnh, thấy Nam và Otis đang ở đó. Thấy Nam nhìn, Dương vội vàng nấp vào bên cửa.
"Anh đã ăn gì chưa?" Otis hỏi
"Anh chưa, lát nữa có người đem cháo cho anh" - Nam đáp
"Anh ăn cùng em nha," Otis đáp
"Anh nghĩ là ăn cơm cuộn hơi khó tiêu đấy"
(Nam định không ăn, nhưng khi thấy Dương ngoài cửa cậu cố tình ăn để thử xem Dương có ghen hay không?).
"Nhưng không sao anh sẽ thử 1 miếng, xem em nấu ăn thế nào" - Nam đáp
"Anh thấy sao, ngon không?" Otis đáp
"Ừm ngon thật đấy, món cơm cuộn ngon nhất anh từng ăn." (Tôi đã cố tình nói lớn để em nghe thấy)
"Vậy anh ăn nhiều vào, em cũng ăn cùng anh" Otis nói
"Có hát cơm dính trên má em kìa?" Nam đáp
"Đâu anh, chỗ nào vậy? Otis đáp
" Để anh giúp(Nam dưa tay lên gỡ hạt cơm dính trên má của Otis)
Otis hai má nóng ran lên. Tim đạo loạn. "Em đi trước nha, anh ăn từ từ. Rồi chạy luôn"
.. Hai người cũng nhanh quá đấy. Không lẽ mình mới nói chia tay mấy ngày mà đã tìm người mới thay thế rồi sao? Đồ đàn ông đáng ghét, thay bồ như thay áo. "Đây là món cơm cuộn ngon nhất anh từng ăn" gớm chứ mọi lần em làm cho anh ăn. Anh cũng bảo ngon đó thôi. Phát ghét, lại còn "có hạt cơm dính trên má em kìa" thả thính lung tung. Chết với em.
* Dương đứng ngoài của bắt đầu tưởng tượng*
.
"Võ Đình Nam anh hứa với em cái gì, anh hứa không thả thính lung tung mà. Sao giờ không giữ lời thế, anh muốn em xử anh như thế nào. Con nữa em làm cơm cuộn cho anh ăn không ngon à, sao anh nói của người ta là ngon nhất hả... Võ Đình Nam... quỳ xuống cho em...
"Anh anh xin lỗi. Thê tử đại nhân làm ơn tha cho anh lần này, không có lần sau đâu. Nam giơ tay xin tha thứ....
Dương đứng cười ha ha ha 1 mình."
Giật mình tỉnh lại, chết mình tưởng tượng sao? Dúng rồi, chứ sự thật đâu có thế. Nếu anh có thể quên em mà yêu người khác được thì tốt..
Xem ra Otis có vẻ hợp với anh Nam, hy vọng anh ấy sẽ giúo mình chăm sóc tốt cho anh Nam.
... Dương cố gắng quên muộn phiền, nở nụ cười bước vào.
"Anh đói chưa, em lấy cháo anh ăn" - Dương đáp
"Anh không đói, em để đó đi" - Nam đáp
"Ăn cơm cuộn no rồi à" - Dương đáp
"Em nhìn lén, nghe lén anh sao? Không lẽ em ghen à" - Nam đáp
"Anh bớt ảo tưởng đi, chúng ta không phải là gì của nhau đâu mà ghen." - Dương đáp
"Không là gì của nhau, sao có nhẫn cặp giống nhau thế." - Nam đáp
"À cái này là của anh, anh làm rơi em lượm được mà quên trả anh. Giờ trả nè" - Dương đáp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.