Em Có Thể Thích Anh Được Không

Chương 50: “Chu Mục, tên khốn nạn, anh dám đánh vào mông em sao.”

Khâu Man Ngữ

22/09/2022

Editor: YuuNgày hôm sau, Thời Nhan vốn định ngủ đến tận khi trời đen kịt thì lại bị đánh thức bởi từng đợt quấy rầy liên tục. Trên cổ truyền đến từng đợt ngứa ngáy, cô nhíu mày, hơi mở mắt ra, đưa tay lên cổ sờ sờ một chút, liền sờ thấy một cái đầu xù xù, sợi tóc hơi cứng, không cần hỏi cô cũng biết là ai. Từ từ, sau khi đầu óc dần tỉnh táo lại, trong đầu đột nhiên xoẹt qua hình ảnh điên cuồng đêm qua. Sắc mặt cô ngày càng nóng hơn, cô xoay người lại, vùi khuôn mặt ửng hồng của mình vào trong gối. Trên chiếc gối còn mang theo hương thơm thoang thoảng, là mùi nước xả vài mà cô đã mua.

Một nụ cười nhẹ hiện trên gương mặt đang vùi vào trong gối, nhưng cô vẫn tỏ vẻ không kiên nhẫn mà đẩy đầu anh ra một chút, lẩm bẩm: “Đừng làm nữa, mệt lắm.”

Cô thật sự rất mệt, eo cũng vô cùng đau.

Tối hôm qua làm từ cửa lên đến tận trên giường, từ giường vào trong phòng tắm, cuối cùng lại trở lại giường, Thời Nhan không đếm được đã bao nhiêu lần. Lần đầu tiên cô biết được thì ra người con trai này cũng sẽ đòi hỏi một cách điên cuồng như vậy, nhưng cô cũng không từ chối.

Thời Nhan vươn tay ra phía sau, vừa định xoa xoa phần eo đau nhức của mình thì một bàn tay đã nhanh hơn cô. Một lòng bàn tay ấm áp bao trùm lấy eo cô. Cơ bắp của anh áp sát vào da thịt cô, từng đợt hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến eo cô. Chu Mục nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp vị trị xương sống của cô, lặp lại từ trên xuống dưới.

Kỹ thuật của anh xem ra rất điêu luyện, mỗi lần đều chạm đúng vào vị trí đau nhức của cô. Sau khi xoa bóp một hồi lâu, Thời Nhan cuối cùng cũng cử động được, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thoải mái mà thở ra.

Chu Mục ban đầu vẫn quy củ xoa bóp, nhưng dần dần động tác cũng không còn thành thật nữa. Thời Nhan phát hiện ra liền vỗ một cái vào bàn tay anh rồi dời bàn tay anh xuống bên dưới, giương mắt lên trừng anh: “Không được, làm nữa anh sẽ phế thật đó.”

Lại nhớ đến đêm điên cuồng hôm qua, Thời Nhan đỏ mặt quay người lại, ánh mắt vô tình dừng trên cái tủ đặt ở đầu giường. Nhìn thấy cái điện thoại ở trên đó, cô đột nhiên ngồi dậy.

“Không xong rồi.”

Chu Mục bị cô làm cho hoảng sợ, anh cũng bật dậy, ôm lấy cô từ phía sau, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Cô vừa mới mở khóa màn hình thì người kia đã rút điện thoại ra khỏi tay cô.

“Này này…” Thời Nhan nhìn điện thoại, muốn cướp trở về: “Em muốn gọi điện thoại về nhà.”

Chu Mục ném điện thoại về phía cuối giường rồi lại ôm lấy cô từ phía sau, cằm anh đặt trên bờ vai mịn màng của cô, lỗ mũi thở ra từng hơi, tất cả đều rơi trên vai cô.

Thời Nhan rùng mình, kìm nén lại cảm xúc mà anh đang khơi gợi lên, vẻ mặt đáng thương, nói: “Em muốn gọi điện.”

Chu Mục đưa tay lên nhéo má cô rồi buông ra, anh khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Không cần gọi, tối hôm qua ba em đã gọi tới, anh nói với ông ấy là bọn mình đi mua sắm muộn quá nên em ở đây một đêm.”

Thời Nhan quay người lại, cắn chặt răng, cô đưa tay lên nhéo má Chu Mục, hung hăng cấu nhéo vài cái. Lúc buông ra, làn da của anh đã bị cô cấu nhéo đến đỏ bừng.

Cô đắc ý nở nụ cười thắng lợi với anh: “Ai bảo anh cố tình trêu em.”

Cô giơ tay lên chuẩn bị chống nạnh nói chuyện với anh, kết quả lúc này cô mới nhận ra cô đang khỏa thân mà ngồi đối diện với anh. Cô kêu lên một tiếng, hai tay che lại cảnh đẹp trước mặt, vừa định xoay người lại chuẩn bị chạy hết sức rời khỏi giường liền bị người ở phía sau bế lên, chật vật treo ở trên vai anh.

“A!” Thời Nhan giãy giụa: “Anh muốn làm gì!”

“Bốp”, một âm thanh vang lên, Thời Nhan xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, trên mông truyền đến từng đợt tê tê.

“Chu Mục, tên khốn nạn, anh dám đánh vào mông em sao.”

Cô đâu phải trẻ con đâu chứ? Anh lại dám đánh vào mông cô, mà quan trọng hơn là, mông cô đang phơi ra ngoài ánh sáng.

Chu Mục mỉm cười, sải bước đi vào trong phòng tắm, dùng sức đóng cửa lại. Không lâu sau, tiếng la hét chói tai trong phòng tắm từ từ biến thành những tiến rên rỉ nhỏ vụn, còn có tiếng thở dốc nặng nề.

Đã hơn một giờ kể từ khi họ bước vào trong phòng tắm, họ mặc áo choàng tắm dài, một màu xanh và một màu hồng. Sau khi Chu Mục đặt cô gái đang mềm nhũn xuống giường, anh nhìn đôi mắt đầy sự oán trách của cô, khẽ cười một tiếng rồi xoay người đi thay quần áo.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, hôm nay phải đi làm lại, nhìn thấy thời gian làm việc sắp đến, Chu Mục nhanh chóng thay quần áo rồi bước tới giường, một tay đỡ lấy cổ Thời Nhan, nặng nề hôn lên đôi môi còn sưng đỏ của cô.



Thời Nhan cảm thấy mình thật sự phế rồi, cả người đều đau muốn chết. Cơn tức giận vừa rồi còn chưa biến mất, lúc này anh lại còn khiêu khích cô, cô nhịn không được liền cầm cái gối ném lên mặt anh: “Tránh ra.”

Bị quăng vào mặt, Chu Mục đỡ lấy cái gối, anh không những không giận mà còn mỉm cười.

“Ngoan nào.”

Thời Nhan chu môi, lăn qua lăn lại trên giường rồi vùi mặt vào gối.

Một tiếng rầu rĩ phát ra từ trong gối, Chu Mục khẽ cười, sau đó cúi người, nghịch ngợm xoa đầu cô.

“Anh đi nhé!” Anh cười nói.

Thời Nhan phớt lờ anh.

Tiếng đóng cửa vang lên, Thời Nhan trở mình, thấy anh đi thật rồi mới rầm rì hai câu rồi nhắm mắt lại đi ngủ.

Thời Nhan ngủ một giấc đến giữa trưa, cô trở mình, xốc chăn bông lên xuống giường. Cô đi tới tủ lấy áo len dài của Chu Mục mặc vào người, vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra liền cảm thấy đói đụng. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem xét, sau đó lấy một gói mì udon được đóng gói trong một cái túi hút chân không ra, đây là loại mì sau khi đun nóng và thêm nước sốt vào là có thể ăn được.

Cô nhấc ấm điện lên, đổ đầy nước, cắm phích cắm, bật công tắc, rồi lại lục trong tủ lạnh thì thấy thanh chocolate mà cô đã cho vào trước đây. Là một thanh rất lớn, Thời Hàm lúc đi nước ngoài đã mang về cho cô. Cô mở giấy gói ra rồi cắn một miếng, vị chocolate thơm phức tan chảy ở trong miệng, bên trong còn có cả đậu phộng và hạnh nhân giòn tan.

Trên bàn nấu cơm, chiếc ấm điện đang hoạt động phát ra tiếng vang, cô liếc mắt nhìn nó, cắn miếng chocolate rồi đi ra phòng khách. Cô đứng trước cửa sổ cao sát trần nhà nhìn ra ngoài một lúc, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại, biết là nước đã sôi, cô lại đi vào trong phòng bếp, lấy một cái tô lớn, bỏ mì udon và nước sốt, sau đó đổ nước nóng vào khuấy khuấy vài lần. Sau đó, một tay cô cầm cái bát, một tay cầm thanh chocolate còn chưa ăn xong đi ra phòng khách. Đi được nửa đường, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Thời Nhan đứng bất động tại chỗ. Cô nghe thấy tiếng mở khóa, sau đó là tiếng mở cửa. Cô còn tưởng là Chu Mục đã trở lại, chậm rãi đi tới hành lang trước cửa, nụ cười trên môi cô đột nhiên đông cứng lại rồi sụp đổ hoàn toàn.

“Bác… Trai, bác gái, con…” Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn xuống quần áo của mình, sau đó “A” một tiếng, bỏ lại ba mẹ Chu còn chưa kịp phản ứng mà chạy vào trong phòng bếp, đặt cái bát và thanh chocolate xuống bàn ăn, sau đó xoay người chạy vào trong phòng ngủ.

Một tiếng “Rầm” vang lên, cô đóng mạnh cửa lại, dựa lưng vào tấm cửa, ôm lấy ngực mà thở hổn hển.

“Trời ạ! Mẹ ơi!” Cô dậm chân: “Tại sao mình lại có thể xui xẻo như vậy chứ!”

Cô kéo kéo quần áo trên người, ảo não nói: “Mình không muốn sống nữa.”

Cô chạy đến bên giường cầm điện thoại lên, giơ điện thoại lên đối mặt với chính mình, chụp ảnh toàn thân từ trên xuống dưới. Sau khi chụp, cô tìm Wechat của Chu Mục, mở hộp thoại rồi gửi ảnh cho anh.

Lúc này Chu Mục cũng đang cầm điện thoại trong tay định gọi điện cho cô, kết quả lại nhận được Wechat của cô. Anh bấm mở liền nhìn thấy ảnh tự chụp của cô, phóng to lên, nhìn thấy gương mặt đau khổ như sắp khóc của cô, hơi nhíu mày lại.

Anh trực tiếp gọi điện thoại, điện thoại vang lên được một hồi thì người bên kia nhấc máy. Anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói đáng thương ở đầu dây bên kia.

“Mục Mục…” Thời Nhan.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Mục.

Thời Nhan khóc nức nở, hỏi: “Anh đã xem bức ảnh chưa?”

Chu Mục không hiểu, anh nói: “Nhìn thấy rồi!” Anh nhận ra đó là quần áo của mình: “Sao vậy?”

“Vừa rồi… Vừa rồi…” Thời Nhan nhớ lại cảnh vừa rồi, cô lại nức nở, rồi tiếp tục nói: “Em mặc như vậy loanh quanh trong nhà, sau đó… Hu hu hu…”

Nói xong, cô nằm lăn lộn trên giường.

Đột nhiên, đâu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu rên, còn cả tiếng vật nặng rơi xuống đất.



Chu Mục không cần đoán cũng biết hẳn là cô vừa ngã.

“Xong sao?” Giọng điệu vẫn có chút lo lắng.

“…” Thời Nhan.

Cô chỉ lăn lộn trên giường thôi mà, sao lại lăn xuống đất chứ!

Cô bò dậy từ trên mặt đất, xoa xoa cái mông đau: “Không sao ạ, lăn từ trên giường xuống thôi.”

“Ngã sao?” Chu Mục lại hỏi.

“Không sao, không sao.” Thời Nhan lại ngồi lên trên giường, mếu máo: “Nói chuyện vừa rồi đi.”

“Ừ!”

“Sau đó, khi em đang ăn mặc như thế này, một tay cầm chocolate, tay kia bê bát mì udon, em chạy ra cửa, anh… Ba mẹ anh xuất hiện.”

Nói xong, người ở đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, không phát ra chút tiếng động nào.

“Này này… Alo alo…”

Vẫn không có ai trả lời, Thời Nhan còn tưởng rằng anh đã cúp điện thoại, cô giơ điện thoại ra trước mặt, lẩm bẩm: “Không phải mà!”

Cô nghi ngờ đưa điện thoại lại gần tai, vừa định nói gì đó thì nghe thấy một tràng cười vang lên từ đầu dây bên kia.

Chu Mục thật sự không muốn cười, nhưng anh không kìm nén được mà vẫn bật cười.

“…” Thời Nhan tức muốn chết, cô quát: “Chu Mục…”

Chu Mục rốt cuộc cũng nhịn cười, anh ho khan hai tiếng rồi hắng giọng, trầm giọng nói: “Được rồi, không sao đâu, ba mẹ anh cũng thoáng ý mà! Đừng nói em mặc như thế này, kể cả em không mặc gì nằm trên giường anh, bọn họ cũng sẽ làm như không nhìn thấy.”

“Anh đang nói cái gì vậy!” Thời Nhan vỗ nhẹ vào micro: “Nói nghiêm túc đi.”

“Ha ha!” Chu Mục cười, lại nói: “Thật sự không sao đâu mà, ba mẹ anh chỉ muốn em trực tiếp đến ở trong nhà anh thôi!”

“Hừ! Tại sao anh không nói với em là ba mẹ anh sẽ đến!”

Chu Mục chột dạ, chần chừ một chút mới nói: “Anh quên mất.”

“Thôi mà, anh xin lỗi, là anh sai…”

Chu Mục an ủi thêm vài câu, lúc này Thời Nhan mới nhớ ra ba mẹ Chu bị cô “ướp lạnh” ở bên ngoài. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô cúp điện thoại, thay một bộ quần áo khác chỉnh tề hơn rồi mới lấy hết can đảm đi ra ngoài.

Cô vừa đi vừa ngó vào trong phòng khách như một tên trộm. Trong lúc thăm dò, cô liền nhìn thấy hai cặp mặt cũng đang nhìn mình.

Cô ngượng ngùng cười, lập tức đứng thẳng lại, như thể đang đứng trong quân ngũ, sau đó vẫy tay chào hai người bọn họ.

“Con chào bác trai, bác gái!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Thể Thích Anh Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook